Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 144: Chúng ta đi đổ thạch



Trong lúc Bạch Tiểu Thăng nói về chuỗi Nam Hồng này trước mặt mọi người, ở bên ngoài đám người xem náo nhiệt, hai vị lão giả ngừng chân, nhìn từ đầu tới đuôi.

Một vị thân thể đầy đặn, phúc hậu mười phần, chắp tay sau lưng, trên trán lộ ra mấy phần cao ngạo cùng khoan thai.

Một vị khác khí tức con buôn dày đặc, toàn bộ hành trình đứng bên người lão giả cười làm lành.

-Tiểu tử này, có chút ý tứ. Là bạn Diệc Nhiên à, như vậy cũng giải thích được. Diệc Nhiên, thường xuyên cùng người bên cạnh nói một ít gì đó, đáng tiếc cháu trai tôi tuổi trẻ khinh cuồng, kết bạn cũng giống như vậy, tốt ra mặt.

Phúc hậu lão giả khẽ lắc đầu, cười nói.

Ngụ ý, Bạch Tiểu Thăng phân biệt Nam Hồng đủ loại, toàn nhờ vào hắn cháu trai Tôn Diệc Nhiên, cuối cùng, càng là cầm Tôn Diệc Nhiên tên tuổi giải quyết.

- Tôn lão, trong đám người này không ai nhận ra ngài đâu. Tại nghề này, ngài nói một câu, đây là quyền uy tuyệt đối!

Bên người lão giả cười bồi.

- Diệc Nhiên thiếu gia được ngài thân truyền, cũng có thanh danh hiển hách, người người chịu phục. Ngài xem, hắn tuỳ tiện nhắc tới một người, cái này là nửa cái được gia.

Cái này vỗ mông ngựa thoải mái, ông lão họ Tôn cười ha ha.

- Tạ Hữu Tân, ông là càng ngày càng biết nói chuyện, được, lát nữa đổ thạch, tôi để Diệc Nhiên giúp ông một chút.

- Vậy cám ơn ngài!

Tạ Hữu Tân có được một câu nói kia, đẹp lật trời.

- Trước tiên ngài vào cửa hàng bên kia của tôi nghỉ một chút, uống một ngụm trà. Chỗ ấy của tôi làm ra cực phẩm ân thi ngọc lộ, ngài nếm thử.

Ông lão họ Tôn gật gật đầu, cùng Tạ Hữu Tân đi xuống, cất bước đi đến phía đồ cổ ngọc thạch trong thành.

Một bên khác, Bạch Tiểu Thăng, Hàn Sơ Ảnh, cùng mỹ nữ đeo kính kia cùng nhau đi vào.

- Cảm ơn đã hai người giúp đỡ, không biết hai người xưng hô như thế nào?

Mỹ nữ cười nói.

- Bạch Tiểu Thăng.

- Hàn Sơ Ảnh.

Hai người cùng lúc đáp lại.

- Hai người các cô xưng hô như thế nào?

Bạch Tiểu Thăng cười, hỏi lại.

Mỹ nữ đeo kính râm vừa muốn đáp lại, bạn gái bên người nàng đưa tay kéo ống tay áo của nàng.

Nhưng mà, mỹ nữ đeo kính râm không thèm để ý chút nào chỉ bạn gái kia.

- Vị này là Mẫn tỷ, tôi là. . . Trương Mẫn.

Mẫn tỷ, Trương Mẫn?

Cái này làm sao nghe giống tên một người.

Bạch Tiểu Thăng, Hàn Sơ Ảnh hơi kinh ngạc, nhưng cũng không để ý, càng không có tò mò.

Hiện tại tại trên mạng, lưu truyền những cái tên khôi hài nhưng chân thực, cái gì "Thơ Đường, Tống từ, văn xuôi", đều có người gọi, tên của hai người này cũng có gì hiếm lạ đâu.

- Trương tiểu thư, các cô cũng là tới nơi này mua ngọc thạch nhìn đồ cổ?

Hàn Sơ Ảnh hỏi.

- Làm sao, không giống?

Trương Mẫn hỏi lại.

Hàn Sơ Ảnh liếc mắt Trương Mẫn, chiếc cổ trắng ngọc của cô ấy mang theo một cái mặt dây chuyền tinh xảo, Cartier, không có mấy chục ngàn thì mất mặt.

Mà cái này, chỉ là đầu tiên.

Làm người nổi tiếng trên mạng, Hàn Sơ Ảnh sau game thì cô chú ý nhất là thời thượng, đối với các loại nhãn hiệu phục sức châu báu, giá cách có thể nói đến ba ngày ba đêm.

Trương Mẫn này, từ quần áo cho tới túi xách, mỗi một cái đều là nhãn hiệu cao cấp. Từ trên xuống dưới đã đủ mua một cỗ xe sang trọng.

Là giả sao?

Người bình thường thích hư vinh, mua hàng giả mặc một chút, cũng không thể toàn thân từ trên xuống dưới, đều toàn là hàng giả.

Đương nhiên, người như vậy cũng không phải không có, nhưng chắc chắn đều là bộ dáng cao ngạo mũi vểnh lên trời. Trương Mẫn này không giả tạo, không cao ngạo, rất thân thiết.

Mỗi tiếng nói cử động của đều lộ ra khí chất tôn quý.

- Tôi là cảm thấy nếu các cô thật sự muốn mua trang sức ngọc thạch, không cần phải tới chỗ như thế, tới cửa hàng nhãn hiệu càng bớt lo.

Hàn Sơ Ảnh đáp lại xảo diệu, không muốn vạch trần.

- Tôi là cảm thấy nơi này rất vui, cho nên chạy tới dạo chơi.

Trương Mẫn cười hì hì nói.

- Hừ, cái dạo chơi của cô, không biết là mệt mỏi bao nhiêu!

Mẫn tỷ ở bên, hừ lạnh một tiếng.

Cô ta ăn mặc không tệ, nhưng rõ ràng không cùng đẳng cấp với Trương Mẫn.

- Cám ơn Mẫn tỷ, tôi khó được đi ra một lần, dạo chơi giải sầu một chút đi.

Trương Mẫn nắm bả vai của Mẫn tỷ, nũng nịu.

- Tốt, tốt, đi cũng đi rồi. Nói những thứ này còn được cái gì!

Mẫn tỷ cười khổ.

- Em biết chị tốt nhất mà!

Trương Mẫn lại nũng nịu một trận.

- Cô mang theo cặp kính râm lớn như vậy, không khó chịu sao?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Hàn Sơ Ảnh lặng lẽ kéo hắn một tý.

Gia hỏa này bình thường khôn như quỷ tinh, làm sao có đôi khi lại ngốc như vậy con gái người ta ăn mặc ra sao, cần người đàn ông như anh nói ra sao.

Huống hồ. . . người ta có lẽ có dụng ý khác.

- Tôi là cố ý mang lên đó.

Trương Mẫn vậy mà không che giấu chút nào, đáp lại Bạch Tiểu Thăng

- Ở thời đại nhìn mặt này, tôi đeo kính lên, người khác sẽ nghĩ tôi là đại mỹ nữ. Nhưng kỳ thật, bỏ xuống cũng không sao.

Nói xong, Trương Mẫn thật cầm xuống mình kính râm.

Cô gái này, gương mặt hình dáng rất đẹp, con mắt, cái mũi cũng xem là tinh xảo, đáng tiếc mặt mũi tràn đầy tàn nhang, còn trang điểm đậm, nhìn xong không những không vừa mắt, trái lại còn xấu hơn một chút!

Thật không bằng không trang điểm, thật không bằng đeo kính râm!

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên có loại xúc động muốn cô đeo lại kính râm.

Hàn Sơ Ảnh nhìn gương mặt kia, mới đầu còn không đành lòng nhìn thẳng, nhưng sau khi nhìn đi nhìn lại, lông mày nhỏ bé nhíu lại không thể nhận ra.

Nàng có cảm giác cô bé này, nhìn có chút quen mặt, nhưng dù thế nào cũng không nhớ nổi đã gặp ở đâu.

- Được rồi, có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi.

Hàn Sơ Ảnh khẽ lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa.

Mấy người nhanh nhẹn đi lên phía trước, Trương Mẫn lộ ra vẻ hiếu kì hơn so với Hàn Sơ Ảnh, hỏi những đồ kì quái trên sạp hàng. Mẫn tỷ hiển nhiên là không biết, cô liền quay sang hỏi Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng dựa vào năng lực kiểm tra của Hồng Liên, bị người hiếu kỳ này phổ cập khoa học.

- Đây là gì, còn có khối thịt ba chỉ?

- Cái này gọi là thịt thạch, là một loại đá.

- Ai, khối đầu gỗ kia vậy mà cũng là đồ cổ sao?

- Cái chén sứ nhỏ kia thật xinh đẹp.

- Chén Vĩnh Lạc Thanh Hoa làm thủ công bằng tay.

- Là thật sao?

- Giống như bên trong đây là cố cung vậy. . .

Trương Mẫn đặt câu hỏi một lèo, Bạch Tiểu Thăng nhìn một chút rồi thuận miệng giảng giải.

Hàn Sơ Ảnh và Mẫn tỷ dùng ánh mắt kinh dị nhìn hắn.

Nói thật thì làm gì có ai biết được hắn có nói bừa hay không. Hàn Sơ Ảnh nói thầm trong lòng, nhưng gặp nhóm chủ quán nhìn Bạch Tiểu Thăng bằng ánh mắt ngạc nhiên ấy, khả năng những gì Bạch Tiểu Thăng nói là thật...

Gia hỏa này thật hiểu biết!

Hàn Sơ Ảnh nháy mắt mấy cái, chợt nhớ tới Bạch Tiểu Thăng từng nói, hắn cũng hiểu rất rõ ngọc thạch.

- Không bằng, chúng ta đi đổ thạch!

Hàn Sơ Ảnh bỗng nhiên mở lời.

Sắc mặt có mấy phần hưng phấn.

- Đổ thạch?

Trương Mẫn tò mò nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Đổ thạch, là cược những viên đá được bao lấy bởi phỉ thúy phong hóa.

Bạch Tiểu Thăng giải thích.

Trương Mẫn một mặt ngây thơ.

- Là viên đá bao phỉ thúy, cô giao tiền, để cô mở, khi mở ra, nếu bên trong là phỉ thúy tốt thì cô được, không phải coi như đổ xuống sông xuống biển.

Bạch Tiểu Thăng bất đắc dĩ, đổi thành lời giải thích như vậy.

Hàn Sơ Ảnh, Mẫn tỷ không nhịn được trợn mắt trừng một cái, giải thích kiểu này thật đúng là thông tục!

- Tôi đã hiểu, giống như trò chơi vậy, rất vui, chúng tôi cũng đi!

Trương Mẫn reo hò nói, hận không thể kéo Bạch Tiểu Thăng chạy. Như thế một lát sau, nàng đã rất thân thiết với Bạch Tiểu Thăng.

- Ê, các người chạy nhầm hướng rồi, bên này mới đúng. . .

Hàn Sơ Ảnh nhìn bọn họ, cảm giác mệt mỏi vô lực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận