Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1442: Lý tưởng của bản thân, sao lại già đi chứ! (2)

Trong ấn tượng của nàng, cha con đoàn trưởng nhạc đoàn Sa Vi đều là con buôn tiểu nhân. Năm đó Sa Vi Nhạc Đoàn có quy mô cũng nhỏ, Bạch Tiểu Thăng bằng vào đôi tay của Kevin Darren Collison, có thể khiến cho hắn buông tay với nhạc đoàn Egor.

Không nghĩ tới trong hai ba năm này, bọn hắn đi tới thành phố này lại phát triển như thế.

- Có tiền có thế, lại không từ thủ đoạn, vĩnh viễn so với có tài thì bò càng nhanh, bò càng cao hơn. Điểm này ở chỗ nào đều đúng hết mà!

Bạch Tiểu Thăng thì thào nói.

Lâm Vi Vi im lặng.

Nghe "Đạo lý" này đúng là rất thực tế.

- Đêm nay buổi biểu diễn này diễn ra là một trận đánh cược giữa Sa Vi Nhạc Đoàn cùng Egor Nhạc Đoàn, cược bằng chất lượng và số lượng các vị khách mời có mặt !

Lôi Nghênh nói,

- Quy tắc đánh cược chi tiết không rõ ràng, không có công bố ra ngoài. Bất quá Egor Nhạc Đoàn nếu như thua, bọn họ liền phải rời khỏi Mala Rado Bosch!

- Nghiêm trọng như vậy sao !

Lâm Vi Vi nghe được giật mình,

- Chuyện này Egor tiên sinh cũng sẽ tiếp nhận sao?

Bạch Tiểu Thăng khẽ cười một tiếng, hơi dao động đầu.

- Không tiếp nhận, em cảm thấy Egor còn có lựa chọn nào khác sao! Đối phương cũng được xem là đại biểu của Hiệp hội âm nhạc 'Chính thống' nước Nga rồi còn gì!

Lâm Vi Vi lại lần nữa không phản bác được.

Bất quá sau đó, nàng liền nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Lôi Nghênh cũng thế.

Bạch Tiểu Thăng nâng lên ly cà phê của mình lên, dưới sự mong chờ của hai người, thản nhiên uống một ngụm, không chút hoang mang nói,

- Nếu đã gặp chuyện này, chúng ta đương nhiên phải giúp xử lý một tay rồi!

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lập tức nhìn nhau cười một tiếng.

Liền biết rõ, Bạch Tiểu Thăng sẽ không ngồi nhìn bằng hữu gặp nạn mà không để ý.

Coi như hắn không ở Mala Rado Bosch, chỉ cần nghe được tin tức, cũng nhất định sẽ xuất thủ !

Trong lúc ba người nói chuyện, ở chiếc bàn bên cạnh có một đôi cha con đứng dậy rời đi.

Trong tay em bé tám tuổi kia, còn cầm món đồ chơi cổ quái, được tạo thành từ tờ báo ở trên bàn.

Thời khắc hai cha con rời đi, vừa vặn có người tới.

Người đi tới ăn mặc toàn thân âu phục, trong tay mang theo một chiếc cặp công văn, mặc kệ là y phục hay là cặp, đều sạch sẽ gọn gàng, không nhiễm chút bụi, bất quá nó lại làm cho người ta cảm thấy mấy phần cảm giác cũ kỹ.

Người này là một người da trắng, i không cao lắm, nhìn tuổi tác không nhỏ, cả khuôn mặt mang theo cảm giác từng trải, tóc hoa râm, râu sạch sẽ gọn gàng, chợt nhìn như lão nhân sáu mươi tuổi, chỉ có hai con mắt của hắn lại sáng ngời vô cùng, hướng tới mỗi người nhìn chăm chú.

Nhìn thấy hai cha con đâm đầu đi tới, người kia mặt mỉm cười, nghiêng người tạo ra lối đi bên cạnh, khiến cho đứa trẻ đi qua trước, trong lúc đó còn nở nụ cười hiền từ với đứa nhỏ.

Nhưng đứa nhỏ lại không đón nhận, quay đầu hung hăng le lưỡi, làm bộ mặt quỷ với người kia.

Người kia cũng không tức giận, chỉ cười cười.

Một màn này bị Bạch Tiểu Thăng vừa đúng lúc nhìn thấy.

Đối phương cũng đúng lúc nhìn qua, nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng.

Hai người đều lễ phép cười một tiếng.

Sau đó, người kia trực tiếp đi vào ngồi xuống chiếc bàn trống mà đôi cha con kia từng ngồi.

Hắn đầu tiên là cất kỹ chiếc cặp công văn của mình, sau đó đưa tay mắt nhìn đồng hồ.

Sau đó, hắn gọi cà phê, thời điểm đưa tay cầm báo, mới phát giác trên mặt bàn không có tờ báo nào.

Tựa hồ là nghĩ đến vừa rồi gặp thoáng qua cậu bé kia, cầm trong tay đồ chơi gấp bằng giấy.

Người kia cũng liền nhẹ nhàng cười hiền lành một tiếng.

Từ khi người này tới, Bạch Tiểu Thăng liền lưu ý.

Đây cũng là Bạch Tiểu Thăng trải qua nhiều năm dưỡng thành một cái thói quen, nếu là hắn gặp được người cảm thấy hứng thú liền sẽ tinh tế phỏng đoán, đúc luyện ánh mắt của bản thân.

Bất quá, theo ánh mắt Bạch Tiểu Thăng dần tăng lên, đã càng ngày càng ít có người qua đường có thể được Bạch Tiểu Thăng chú ý.

Thời khắc đối phương nhàm chán, ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng đang nhìn về phía mình, lại nhìn thấy trên bàn Bạch Tiểu Thăng có một chồng báo để ở một bên, lập tức mỉm cười chỉ chỉ thăm dò, ý là muốn hỏi Bạch Tiểu Thăng có thể cho hắn mượn nhìn xem không.

Bạch Tiểu Thăng quay về cười một tiếng, đem tờ báo đưa qua bên đó, đối phương đưa tay đón nhận.

Chỉ một động tác đơn giản, Bạch Tiểu Thăng liền từ trong chi tiết đó mà phát giác được, người này nhất định đã từng trải qua huấn luyện lễ nghi nghiêm khắc, hơn nữa lúc hắn giơ tay nhấc chân đều ẩn ẩn mang một cỗ khí thế.

Bất quá cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, Bạch Tiểu Thăng cũng không muốn bởi vì chính mình nhất thời hứng thú, liền đi qua tìm tòi nghiên cứu chuyện riêng của đối phương.

Như vậy không có ý nghĩa gì, cũng không lễ phép.

Hơn nữa nhìn qua cách ăn mặc hiện tại của đối phương, cảnh ngộ chỉ sợ cũng không thể lạc quan.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng lưu ý đến một màn này, đưa mắt dò xét người kia, theo lễ phép cũng không có nhìn chằm chằm.

Đối phương nhận lấy tờ báo, ngồi xuống nghiêm túc lật xem, Bạch Tiểu Thăng cũng liền thu hồi ánh mắt.

Vừa rồi, Lâm Vi Vi hướng Bạch Tiểu Thăng báo cáo kỹ càng, các loại sự vụ của thương đoàn ở Châu u.

Rảnh rỗi mấy phút đồng hồ này, Lâm Vi Vi lại nhận được nhiều tin tức gửi từ trong nước, đều là liên quan tới các vấn đề mà cuộc cải cách gặp phải, cần Bạch Tiểu Thăng tự mình xử lý.

Lâm Vi Vi đem máy tính bảng đưa cho Bạch Tiểu Thăng. Bạch Tiểu Thăng nhìn nội dung bên trên đó, cũng bắt đầu suy nghĩ biện pháp ứng đối.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh tự nhiên không đi quấy rầy hắn.

Cứ như vậy, nửa giờ bất tri bất giác trôi qua.

Bạch Tiểu Thăng xử lý sự vụ trong tay, đem máy tính bảng đưa trả lại cho Lâm Vi Vi, sau đó đừng dậy giãn thân eo một chút, lại bỗng nhìn thấy bàn bên cạnh có thêm một người.

Người tới cũng là một người đàn ông trung niên, bất quá nhìn qua có vẻ trẻ tuổi, tóc đen nhánh không nói, ăn mặc cũng toàn thân sáng sủa, cả người biểu hiện ra một cỗ tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, một cỗ mùi vị của những người làm việc tinh anh.

- Thật có lỗi, Jonas, để ông đợi đến hai mươi phút, chỗ tôi bên kia, thật sự rất bận rộn.

Người tới tùy ý nói với người có khuôn mặt phong sương ngồi ở chỗ đó, trong ngôn ngữ cũng không có bao nhiêu áy náy, càng không có ý tôn trọng đối phương.

Kỳ thực, để cho người ta chờ mình hai mươi phút, việc này ở Tây Phương xã hội vốn tuân thủ nghiêm ngặt về thời gian, thì bản thân đã cực kỳ không có lễ phép rồi.

Người đàn ông gương mặt phong sương kia mỉm cười đứng dậy, nét mặt không có vẻ buồn phiền, lễ phép lại không mất phong độ lên tiếng,

- Không sao, Tony tiên sinh.

Vị Tony tiên sinh kia trực tiếp ngồi xuống, ngay cả áo khoác đều không có cởi ra, cặp cũng nắm ở trong tay, tựa hồ tùy thời đều có thể rời đi.

Hắn nhìn thẳng Jonas,

- Nói ngắn gọn đi, Jonas tiên sinh. Tôi rất bận rộn, một lát nữa còn phải đi gặp một vị Phó tổng giám đốc đàm luận về vấn đề tiền lương. Trên thực tế, tôi chỉ có thể cho ông năm phút mà thôi.

Jonas khẽ giật mình, lập tức ngừng cười,

- Tôi đã biết, Tony tiên sinh, ngài vẫn luôn bề bộn nhiều việc, dù sao ngài cũng là “vương bài săn người” mà.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được đưa mắt nhìn vị Tony kia.

Trách không được người này biểu hiện cao ngạo như vậy, lại còn bề bộn công việc.

Vương bài “vương bài săn người” cũng chính là ghé qua các công ty lớn, lấy tiền lôi kéo các nhân viên.

Vị Tony kia cũng không vì được người khác ngợi khen, mà có vẻ mặt vui vẻ, ngược lại không lên tiếng đưa mắt nhìn thời gian, nhấc đầu nói,

- Jonas, nói đi, có chuyện gì? Ông sẽ không phải còn muốn để cho tôi tìm cho ông một chức Phó Tổng giám đốc đó chứ.

- Trung tầng cũng có thể.

Jonas lập tức nói.

Trong ánh mắt của hắn lộ ra vẻ tha thiết.

Bạch Tiểu Thăng nhìn ra được, bên trong ánh mắt kia tươi sáng, chính là ngay cả người trẻ tuổi hiện đại cũng ít có.

Đó là khát vọng đối với chỗ làm việc !

- Ha ha, trung tầng !

Tony tựa hồ nghe được chuyện đáng cười gì đó, cười phá lên,

- Jonas tiên sinh của chúng ta, bốn mươi tuổi trở thành Phó tổng giám đốc công ty top 500 thế giới, 50 tuổi trở thành Tổng giám đốc điều hành, bây giờ ông nói với tôi, muốn làm trung tầng, tôi không có nghe lầm chứ !

Bên này giọng nói to lên, khiến cho người bên ngoài cũng không nhịn được nhìn lại.

Từng đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc công ty top 500 thế giới?

Ngay đến Bạch Tiểu Thăng đều có chút giật mình.

Dạng nhân vật này, cần phải đi tìm môi giới tìm việc cho mình sao?

Sợ là sau khi từ chức, ở nhà cũng không được an nhàn đi!

Vậy cảnh ngộ của vị Jonas tiên sinh hiện ati5, nhất định là xảy ra chuyện gì đó.

Bạch Tiểu Thăng càng lúc càng cảm thấy hứng thú với người này.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng nhìn nhau, ngưng thần lắng nghe.

- Đó cũng là chuyện trước kia rồi.

Giọng nói Jonas nhỏ xuống một chút, lập tức, thành khẩn nói với Tony,

- Tôi biết, hai ngày trước tôi nhờ ngài tìm kiếm chức vụ, yêu cầu hơi cao. Lúc này đây, tôi chỉ muốn từ một vị trí trung tầng bình thường công tác. Thật sự, tôi hoàn toàn có thể đảm nhiệm, cũng không để ý từ mình công tác ở vị trí trung tầng!

Tony giơ cổ tay lên, mắt nhìn đồng hồ, không kiên nhẫn nói,

- Trung tầng, Jonas tiên sinh, chính ông đi tòa cao ốc thương vụ bên kia nhìn xem đi!

- Tất cả các phòng ban bên đó ông nhìn xem có trung tầng nào lớn tuổi như ông không !

- Jonas, ông già rồi, tôi khuyên ông không cần đi làm việc gì cả, an ổn dưỡng lão không tốt sao !

- Ông đã không phải là ông đã từng..., nếu như là ba năm trước đây, tôi hận không thể mỗi ngày đều nhớ tới đi tìm gặp ông !

- Ông không có cho tôi cơ hội, mà sau này ông cũng sẽ không có cơ hội !

Tony nhấc đầu, cười lạnh nhìn lại Jonas, dùng giọng điệu giễu cợt nói,

- Ông xem, ông đã ngồi tù đến ba năm !

- Vâng, ông bị oan uổng, nhưng vậy thì thế nào ! Ai quan tâm đây!

- Ông rời khỏi chỗ làm việc quá lâu, ông đã không thích hợp công tác nữa rồi!

- Ông cảm thấy mình còn có thể à, ừ, chỉ tự ông nói thôi!

- Ông thấy bản thân già thế nào rồi!

Tony nói như bắn liên thanh, người ngồi ở phụ cận đều nhìn qua.

Rất nhiều người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Jonas.

- Tôi có thể.

Jonas đối mặt với ánh mắt bốn phía xung quanh, đối mặt với Tony trào phúng, không có chút nào nhụt chí, nghiêm túc trả lời khẳng định,

- Quay về chỗ làm việc lý tưởng của tôi, tuổi tác già cả chỉ là vẻ bề ngoài.

- Lý tưởng của bản thân, sao lại già đi chứ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận