Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1445: Tín niệm không chết, nhân tâm bất bại ! (1)

- Egor, ông thật là không biết điều, tôi niệm tình ông từng góp sức ở nhạc đoàn Sa Vi, cho nên mới cho ông một cơ hội cuối cùng. Ai biết, ông lại không biết tốt xấu như thế !

Victor cười lạnh,

- Ông nói chúng tôi đến đây, là quấy rầy các người tập diễn. Ha ha, tôi nói cho ông biết, Egor, chúng tôi đến đây là để làm chính sự đó!

Trên bục sân khấu, Egor nhắm hai mắt lại, rồi lạnh lùng nhìn về phía Victor ở bên dưới,

- Các người tới nơi này, có chính sự gì?

Sidore cùng Ywen quay sang nhìn nhau, xùy xùy cười lạnh.

Tựa hồ đối với việc Egor không rõ ràng được tình huống, thể hiện sự trào phúng.

Lập tức, Sidore thay thế cha mình cất giọng nói,

- Chúng tôi tới nói cho ông biết, buổi diễn xuất tối nay các người không thể biểu diễn ở chỗ này, ở Nhà hát lớn Mala Radohoshch này! Nơi đây, không chào đón nhạc đoàn nhỏ như các người, chỉ có thể làm phiền các người thay đổi sang rạp hát nhỏ mà thôi, còn có làm phiền các người thay đổi nội dung tuyên truyền quảng cáo với bên ngoài!

Nghe được Sidore nói cường điệu bằng giọng âm dương quái khí,

Egor lập tức thần sắc kinh ngạc, ánh mắt lập tức rơi xuống gương mặt người quản lý rạp hát cùng đi đến với đám người Victor .

Vị quản lý rạp hát kia, là người đàn ông trung niên ngoài cười nhưng trong không cười, luôn ra vẻ lãnh ngạo, nhưng giờ phút này lại mang thần sắc cười làm lành, hiển nhiên giống như là một con chó xù đi theo chủ.

Thấy Egor nhìn mình, vị quản lý rạp hát kia nhún vai, hướng Egor xa xa cười nói,

- Thật xin lỗi, Egor tiên sinh! Đây là do quyết định tạm thời từ phía trên, tôi cũng không có cách nào khác!

Có thể thấy ý trong mắt hắn, chính là khiến cho đám người Egor rời đi.

Nhưng mà rời đi, nào có nói nhẹ nhàng linh hoạt như vậy! Đêm biểu diễn của nhạc đoàn Egor bọn hắn, quảng cáo đều phát ra ngoài, chính là ở chỗ này, tạm thời đổi địa điểm, vẻn vẹn đối với uy tín cùng danh tiếng của nhạc đoàn bọn hắn đều là sự đả kích cực lớn.

- Cái gì mà phía trên quyết định, các người rõ ràng là đạt được chỗ tốt từ phía mấy người Victor, gặp lợi ích là phụ nghĩa ! Các người có còn một chút lương tâm hay không?

Sau lưng Egor, có một thiếu nữ trẻ tuổi đang kéo đàn violon, phẫn nộ lên tiếng.

Thiếu nữ này mới chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, xinh như là công chúa trong truyện cổ tích, có khuôn mặt tinh xảo và da thịt trắng noãn tinh tế, tư thái hoàn mỹ, mái tóc dài lộng lẫy càng tôn lên vẻ đẹp của nàng.

Thiếu nữ tức giận nói,

- Các người biết rõ rằng có một trận đánh cược giữa chúng tôi và Nhạc Đoàn Sa Vi, bây giờ lại bảo chúng ta tạm thời đổi sân bãi? Đây là dùng thủ đoạn ti tiện không công bằng để đối phó với chúng ta !

Thiếu nữ phẫn nộ mắng nhưng những lời nói đó không hề khiến cho vị quản lý rạp hát xấu hổ.

Hắn chỉ là cười và nhún nhún vai.

Ý kia giống như đang nói,

Mọi người trong lòng biết rõ ràng là được rồi, làm gì nhất định phải nói ra như vậy chứ.

- Tiểu thư Amelia xinh đẹp, cô vẫn là nên thuyết phục cha của cô, bảo ông ấy không cần đánh cược cùng chúng tôi, khuyên ông ấy thành thành thật thật quay về Sa Vi Nhạc Đoàn. Như vậy, cô tốt, ta tốt, mọi người cùng tốt !

Hai con ngươi Sidore sáng lên với vẻ tham lam, ánh mắt chạy loạn trên cơ thể thiếu nữ.

Đôi mắt tràn đầy ham muốn.

- Nằm mơ đi!

Thiếu nữ Amelia gắt lên bằng giọng cứng rắn, mạnh mẽ không khuất phục.

- Ha ha, tiểu cô nương mạnh miệng !

Victor cười lạnh hai tiếng, trong ánh mắt nổi lên ý cười thâm trầm, tiếp tục nhìn Egor nói,

- Mặt khác, tôi còn phải nói cho ông một tin tức.

- Một cái tin tức đối với ông mà nói, khả năng không tốt lắm !

Đôi mắt Egor lạnh lùng nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

Chẳng phải là đổi rạp hát à, bọn hắn chấp nhận là được chứ gì!

Coi như đánh cược thất bại, bọn hắn rời khỏi Mala Radohoshch, đó cũng là đứng thẳng sống lưng mà rời đi !

Tuyệt đối sẽ không lại để cho tên khốn Victor này bức hiếp !

- Hôm nay tôi cố ý tới nơi này, cũng là tới đón nhân viên mới của Sa Vi Nhạc Đoàn chúng tôi!

Victor giơ điếu xì gà trong tay lên, nụ cười thể hiện sự hài lòng.

Có ý tứ gì?

Egor kinh ngạc nhíu nhíu mày, lập tức, hắn nghe được sau lưng có động tĩnh.

Egor quay đầu nhìn lại, chính là phát hiện từ bên trong đội hình biểu diễn của Nhạc Đoàn nhà mình, đi ra sáu, bảy người.

Cầm đầu, đúng là Luque, người học sinh mà mình thường ngày coi trọng nhất, dạy bảo khắc nghiệt nhất!

- Các người ?

Egor trợn trừng mắt, trong ánh mắt biểu hiện sự không thể tưởng tượng nổi.

Trong lòng hắn cũng dâng lên một dự cảm không tốt.

- Egor tiên sinh, ngài nguyên bản chính là người của Sa Vi Nhạc đoàn, tại sao khiến cho ngài trở về lại khó đến như vậy chứ! Vì cái gì nhất định phải xung đột với Victor tiên sinh, đây là tự cắt đứt tiền đồ của mình mà !

Luque chậc chậc thở dài, liên tục lắc đầu, tựa hồ như vô cùng tiếc hận.

Bất quá sau đó, Luque lại cực kỳ bất mãn nhìn sang Egor, ngôn từ nghĩa chính phát tiết sự bất mãn, biểu đạt thái độ.

- Mấu chốt, ông căn bản không để ý tới tiền đồ của mấy người chúng tôi! Ông đây là lôi kéo chúng tôi, muốn chôn cùng với ông! Vậy thì tha thứ cho chúng tôi không thể cùng ông đi tiếp nữa, chúng tôi muốn trở về Sa Vi Nhạc Đoàn, trở về với âm nhạc chính thống!

Luque nói một câu cuối cùng, trong mắt đầy hoa quang, hận không thể hướng tất cả mọi người tuyên cáo rằng, lựa chọn của hắn có bao nhiêu chính xác.

Người đi theo Luque bước ra, lập tức nhao nhao gật đầu, một mặt đồng ý, trong miệng đều không nhàn rỗi.

- Luque nói đúng, chúng tôi muốn trở về Sa Vi Nhạc Đoàn, trở về với âm nhạc chính thống !

- Dạng Đoàn Trưởng này, chỉ lo đến thanh danh cá nhân của ông ta, hoàn toàn không để ý tới sống chết của chúng tôi, vậy chúng tôi còn muốn ở cùng ông ấy làm gì !

- Đúng đấy, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, cùng đi theo Egor, sẽ chỉ là một con đường chết !

- Mọi người tân tân khổ khổ làm âm nhạc, vì lý tưởng, cũng là vì sinh hoạt, vì sữa bò bánh mì, các người thật muốn hủy đi tương lai của mình sao !

Sáu bảy người này không những tự mình rời đi, còn la hét bằng giọng phẫn nộ, nói với những người khác của Nhạc Đoàn.

Sắc mặt Egor khô lạnh, hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm mấy người Luque kia.

Bàn tay Egor đã nắm chặt thành nắm đấm, khớp xương trắng bệch, móng tay đâm thật sâu vào trong da thịt.

Kẻ phản bội !

Bị người học sinh chính mình coi trọng nhất ruồng bỏ, còn cả cái loại thương tiếc kia, thật là làm cho hắn có chút ngạt thở.

Bất quá cuối cùng, Egor vẫn ổn định lại được tâm thần.

Mỗi người đều có mệnh, mỗi người đều có con đường riêng, họ đã muốn đi, cuối cùng mình cũng không ngăn được!

- Các người, các người thật quá phận!

Ở bên cạnh, Amelia phẫn nộ kêu to, nàng nâng ngón tay trắng nõn chỉ hướng Luque, răng ngà cắn lên đôi môi,

- Đồ khốn nạn này, anh quên mất khi xưa bản thân một hàng nước mũi một hàng nước mắt khóc lóc kể lể trước mặt cha tôi, cầu xin ông ấy nhận lấy anh, anh quên cha mẹ anh bệnh nặng không có tiền mua thuốc, là ai quyên góp tiền cho anh, anh anh. . . Anh còn có một điểm nhân tính hay không !

Amelia đã rất tức giận rồi.

- Thế nhưng mà, tôi làm công cho cha cô mấy năm rồi!

Luque đối mặt với lời chỉ trích của Amelia, chẳng những không xấu hổ, ngược lại còn một mặt dữ tợn, nghiêm nghị rống lên nói bật lại, còn dùng ngón tay chỉ vào ngực mình, một mặt không thẹn với lương tâm nói,

- Bằng vào bản sự hiện tại của tôi, bằng vào giá trị con người hiện tại của tôi. Cô đi ra bên ngoài hỏi một chút, một năm có thể kiếm lời được bao nhiêu tiền, ở chỗ này lại có thể kiếm được lời bao nhiêu! Tôi đợi mấy năm này, đã sớm báo đủ ân tình của cha cô rồi!

- Mà bây giờ, là ông ta cản con đường của tôi!

- Tôi là một âm nhạc gia đầy triển vọng trong tương lai như thế, lại để ông ta làm liên luỵ, làm mai một? Tôi không phục! Đó là tổn thất vô cùng to lớn của Giới m Nhạc!

Luque gào thét.

Một lát sau có tiếng vỗ tay vang lên.

Luque thở hồng hộc nhìn đi qua, lập tức hiển hiện ra nụ cười nịnh nọt.

Victor ngoài miệng vẫn đang ngậm xì gà, mang trên mặt vẻ tán thưởng, lại nở nụ cười đùa cợt đối với Egor.

Bên cạnh hắn, Sidore đang cười lạnh, còn cả Ywen cũng đang cười lạnh.

- Càng có tiền, ta càng là thích xem loại người nhân tính cẩu huyết này phản bội nhân tính phản nghịch, thật thoải mái.

Sidore than nhẹ.

Trên đài, hai tay Egor nắm chắc đã buông ra mấy phần.

- Không muốn ở lại được, vậy thì đi cho xong.

Egor thì thào nói, lập tức ánh mắt kiên định, vung tay lên, - -- Đều đi cả đi !

Luque lườm Egor một chút, hừ lạnh một tiếng, quay lại gọi những người đi theo hắn nhanh chóng xuống khán đài.

Những người kia vừa đi, vẫn không quên hướng về những đồng bạn trên sân khấu phát ra lời kêu gọi

- Các người không biết sao, phúc lợi ở Sa Vi Nhạc Đoàn so nơi này tốt gấp trăm lần !

- Bên kia đãi ngộ cao, dễ dàng nổi tiếng, mọi người đừng ngốc mãi nữa!

- Victor tiên sinh quý tài, cùng chúng ta cùng đi tới một chỗ, đó mới là con đường của các người sau này!

Những người còn lại của Egor Nhạc Đoàn, căn bản đứng yên không có hành động gì, không ai đứng ra cả.

Trong số bọn họ có chín thành là lão đoàn viên, chứng kiến qua trận tao ngộ năm đó, đối mặt với thành viên mới ruồng bỏ, phần lớn chỉ lạnh lùng xì một tiếng.

Những kẻ phản bội này thật đáng buồn cười, thật sự cho rằng Sa Vi Nhạc Đoàn là thiên đường, thật sự cho rằng nơi đó sẽ để cho bọn hắn tỏa sáng rực rỡ sao?

Vừa buồn cười cũng vừa có chút đau buồn !

Cái gì đều không cần nói, cái gì đều không cần làm, chỉ cần để cho bọn hắn đi qua, chính là trừng phạt lớn nhất đối với bọn hắn !

Bạn cần đăng nhập để bình luận