Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1447: Khách quý kéo nhau đến. (1)

Quản lý rạp hát mỉm cười gật đầu với lời nói của Victor.

Sau đó, một nhân viên nhà hát chạy đến bên cạnh người quản lý, thấp giọng:

- Quản lý, dàn nhạc Egor rời đi, các logo quảng cáo và áp phích tuyên truyền...

- Thay thế hết đi.

Người quản lý nói.

- Thế nhưng chúng ta đã bán đi không ít vé, tuy đều là vé thường do những người bình thường mua, nhưng nếu khi bắt đầu diễn bọn họ mới phát hiện không phải Egor, chí ít sẽ có người bất mãn?

Quản lý rạp hát đang nói chuyện với nhóm Victor, tên nhân viên này hết lần này đến lần khác xin chỉ thị, thật sự quá ngu ngốc.

Quản lý rạp hát còn nhìn thấy ánh mắt của Victor lườm người nhân viên đó một cái.

Người quản lý lập tức hạ giọng, tức giận nói:

- Nếu cậu dán thông báo khác, buổi biểu diễn chẳng phải sẽ bị hoãn lại sao? Khi khán giả đã đến, nói với bọn họ rằng đoàn nhạc Egor đã tự mình đổi địa điểm biểu diễn. Những người nào muốn hoàn lại tiền, hãy nói rằng sẽ có buổi biểu diễn khác. Nói nhảm nhiều như vậy, không thấy tôi đang nói chuyện với Victor tiên sinh à, mau cút đi.

Nhìn thấy ánh mắt tức giận của chủ, nhân viên rạp hát co rụt cổ lại, vội vã lui xuống.

- Thế nào? Việc này sẽ không làm khó được anh chứ.

Victor cười như không cười nhìn quản lý rạp hát:

- Tôi nghe nói, số vé bán ra cũng không tệ lắm.

Sidore, Ywen, Luque cũng nhìn về phía rạp hát quản lý.

Quản lý rạp hát vội vàng lắc đầu, cười nói:

- Victor tiên sinh nói đùa rồi, chuyện này chẳng có gì khó cả! Có một số vé được bán đi, nhưng cũng chỉ là những người nhỏ bé, không có chút thân phận, điều đó cũng tốt!

Victor mỉm cười, gật đầu:

- Nếu anh vì chuyện này mà gặp phiền phức, không thể giải quyết được, anh cứ gọi cho tôi, tôi sẽ giúp anh giải quyết.

Victor nói ra những lời này, thật sự có chút phô trương.

Tuy nhiên, anh ta cũng biết rằng gần như không có cách nào để làm phiền đến anh ta.

- Vậy thì, tôi cảm ơn ngài trước.

Người quản lý gật đầu mỉm cười.

Sau đó Victor cùng quản lý nói vài câu rồi dẫn người nghênh ngang rời đi.

Quản lý rạp hát đưa mắt nhìn theo, sau đó mới đi vào trong.

Cùng thời điểm đó, ba người bọn Bạch Tiểu Thăng đang đi du lịch ở Mala Radohosh.

Danh lam thắng cảnh, ẩm thực, ba người như những người khách du lịch bình thường, tham quan, giải trí, ăn uống, du lãm quên cả trời đất.

Vào buổi trưa, bọn họ chạy đến một khách sạn nơi hẻo lánh, nghe nói đã có tuổi đời mấy chục năm, ăn các món địa phương chính thống.

Lâm Vi Vi phải nếm một chút hạt tiêu quỷ đặc sản địa phương, cay và nồng, cô còn yêu cầu ông chủ cho ba giọt.

Tuy nhiên, cô gái này, người được biết đến là ăn cay vô cùng giỏi, giờ phút này hai tay ôm đầu, hối hận vì đã liều lĩnh như vậy, cô bỗng cảm thấy nghi ngờ về khả năng của mình.

Bạch Tiểu Thăng cười phá lên, hắn cầm điện thoại di chuyển trên dưới trái phải quay lại biểu hiện lúc này của Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi tức giận, trừng mắt, khuôn mặt phơn phớt hồng động lòng người.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng nếm thử bò bít tết, bỗng nhiên đảo mắt, hai tay ôm đầu, hối hận về hành động của mình với Vi Vi...

- Em cũng cho anh một giọt, cảm giác không tệ đúng không.

Lâm Vi Vi cười thỏa mãn, lấy điện thoại di động ra, chụp hình liên tục.

Lôi Nghênh nhìn hai người bọn họ, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa nở nụ cười bất lực.

Đương nhiên, Lôi Nghênh cũng không thoát được, bị Bạch Tiểu Thăng ép thử.

Thế là Lôi Nghênh dùng phần còn lại chấm với bánh mì.

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi “sắc mặt hồng nhuận phơn phớt” cầm điện thoại di động, ánh mắt sáng ngời, chờ đợi Lôi Nghênh làm trò mèo.

Kết quả, khuôn mặt Lôi Nghênh không chút thay đổi, vô cùng bình tĩnh.

- So với khoảng thời gian chúng tôi cùng huấn luyện rót nước ớt nóng, cũng không đáng là bao.

Lôi Nghênh ung dung nói.

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi thất vọng, luôn miệng nói một câu:

- Tên này còn là người sao!

Lôi nghênh chỉ cười không nói gì.

Một phút đồng hồ sau, thời điểm Lôi Nghênh đưa tay cầm chén nước uống, Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi nhạy cảm phát hiện, cánh tay của tên gia hỏa này lại đang run, đồng thời nắm chặt cái chén sứ kia, gần như muốn bóp nát nó.

Lôi Nghênh ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, ngượng ngùng đứng dậy:

- Tôi đi thay chén nước khác, chỉ là muốn uống một ít nước, cay quá...

Thật ra, tên gia hỏa này cũng sợ cay, chỉ là càng sợ xấu mặt, liều chết chống đỡ...

Bạch Tiểu Thăng với Lâm Vi Vi lập tức cười như điên.

Ăn cơm chưa xong, Bạch Tiểu Thăng bảo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh liên lạc một số người. Dù sao, đến đêm cũng phải hỗ trợ toàn diện cho Egor nhạc đoàn.

Lâm Vi Vi muốn thông báo đến người trong ba gia tộc lớn.

Cùng lúc đó, Bạch Tiểu Thăng cũng gọi cho Thorne.

Trong điện thoại, Bạch Tiểu Thăng nói thẳng muốn mời Thorne đến Mala Radohosh để nghe một màn diễn tấu âm nhạc cổ điển.

- Tôi ở đây có chút bận rộn, bất quá tôi sẽ cố gắng thu xếp thời gian để đến.

Thorne trả lời rất trịnh trọng, cười nói:

- Dù sao cũng là Bạch tiên sinh mời nha.

- Thorne tiên sinh nếu bận rộn quá thì để lần sau đi, chỉ là buổi hòa nhạc do bạn của tôi biểu diễn, tôi muốn mời hai nhân vật lớn để tạo một chút tinh thần cho bạn, cũng không phải việc gì quá quan trọng.

Bạch Tiểu Thăng nói rõ ràng ngọn nguồn.

Đầu dây bên kia, Thorne chợt hiểu ra:

- Thì ra là vậy à, vậy được, anh cho tôi địa điểm, nếu thật sự tôi không thể đến, tôi cũng sẽ gọi vài người quen đến cỗ vũ.

Bạch Tiểu Thăng gửi lời cảm ơn và thông báo về thời gian, địa điểm diễn ra buổi biểu diễn.

Bạch Tiểu Thăng vừa cúp máy, Lâm Vi Vi báo cáo rằng ba gia tộc lớn bên kia có biểu hiện tích cực.

Dù sao thì đây cũng do Bạch Tiểu Thăng mời.

- Vậy em có nói với bọn họ lần này anh vì cổ vũ cho bạn nên mới mời họ tới đây không, để cho bọn họ không quá coi trọng chuyện này?

- Có. Còn rất nhấn mạnh.

Lâm Vi Vi khẳng định.

Bên cạnh Lôi Nghênh cũng gật đầu làm chứng, Bạch Tiểu Thăng lúc này mới hài lòng.

Dù sao cũng không cần quan trọng hóa vấn đề.

Buổi chiều, ba người Bạch Tiểu Thăng tiếp tục ở Mala Radohosh chơi một trận, chỉ đợi đến buổi chiều tối xem biểu diễn.

Bạch Tiểu Thăng cũng không biết, một cú điện thoại của hắn, là có bao nhiêu uy lực.

Gia đình Hawke, lão Hawke lần đầu tiên tổ chức họp gia tộc, những người có thể trở về đều gọi trở về.

Chừng mấy chục người.

Bao gồm anh chị em, vợ chồng và cả thế hệ sau của họ.

Lời mời hôm nay không đơn giản, chính do Bạch Tiểu Thăng mời.

Tên “Ôn thần” này, xém chút nữa đã hại gia đình Hawke tan nát.

Nhưng đồng thời, cũng là Tài thần của bọn họ.

Tương lai gia đình Hawke đều phải nhờ vào hắn ta.

Lão Hawke làm sao có thể không nghiêm trọng vấn đề, đồng thời, lão Hawke còn có hai điểm phấn khích.

Bạch Tiểu Thăng có thể mời bọn hắn cùng đến thưởng thức âm nhạc cổ điển, tức là bọn họ đã được coi như khách mời quan trọng.

Bị ảnh hưởng bởi tâm lí của lão Hawke, cả gia tộc trên dưới ai nấy đều khẩn trương.

Bọn tiểu bối đều rất háo hức.

Những người được gọi về không phải ai cũng được đi, dựa vào suy sét của lão Hawke, muốn chọn lựa nhưng người phù hợp nhất.

Nhất là thế hệ trẻ nhất định không được có kẻ lỗ mãng.

Vừa có danh sách hạn chế, mọi người liền náo nhiệt hẳn lên.

Các cặp vợ chồng bắt đầu đứng dậy, vì con cái tranh một cái danh ngạch, đây cũng xem như là một cơ hội để quen biết với người có tiếng.

Trong lúc nhất thời, vì một cái danh ngạch, gia tộc Hawke kia hận không thể tranh đến “Đầu rơi máu chảy”.

Không riêng gì gia tộc Hawke, Wright gia và Phong gia cũng xảy ra tình huống như vậy.

Trong điện thoại, Lâm Vi Vi đã nói rõ, Bạch Tiểu Thăng chỉ là vì cổ vũ một người bạn, ba gia tộc kia cũng đã liên hệ với bạn bè lân cận vùng Mala Radohosh.

Tuy nhiên, Lâm Vi Vi cũng đã nhấn mạnh trong điện thoại, đừng quá khoa trương.

Theo cách này, lão Hawke, Phong Hướng Nam, Dyson nghĩ rằng Bạch Tiểu Thăng không thích quá cường điệu.

Vì vậy, bọn họ không thể làm qua mức khoa trương.

Ngoài việc gọi điện thoại cho bạn bè, cả ba gia tộc cũng chọn những người có chất lượng cao nhất có thể, thay vì những người thân thiết bọn họ gọi những người có địa vị và giàu có nhất.

Có thể nói, về phương diện mời thêm người, bọn họ cũng đã dốc rất nhiều sức lực khổ tâm suy nghĩ.

....

Màn đêm buông xuống, đèn đuốc sáng lên.

Buổi tối ở Mala Radohosh, lộ ra sức hấp dẫn lớn.

Nhà hát Mala Radohosh, xây dựng theo nét kiến trúc văn hóa phục hưng, trải qua nhiều lần sửa chữa nhưng vẫn giữ được nguyên trạng. Với giá trị lịch sử lâu đời, nó đã giành được sự công nhận của ngành công nghiệp âm nhạc phương Đông.

Người dân Mala Radohosh cũng biết cách thưởng thức, biết đánh giá, rất thích vào ngày lễ hoặc ngày kỷ niệm nghe một bản hòa nhạc.

Ngay bây giờ, nhà hát lớn Mala Radohosh có rất nhiều người, tất cả họ đều mua vé để thưởng thức buổi hòa nhạc của dàn nhạc Egor.

Mặc dù dàn nhạc Egor không thuộc top 10 dàn nhạc hàng đầu được lựa chọn bởi quốc gia năm nay, nhưng bọn họ có mức độ công nhận cao trong lòng mọi người. Lại thêm có sự xung đột giữa nhạc đoàn Egor với nhạc đoàn Sa Vi, có đánh cược một chuyện, cũng bị rất nhiều người biết đến, nhưng những người này vẫn đến cổ vũ.

Mặc dù trên phương tiện truyền thông, những phát ngôn đều nghiêng về phía nhạc đoàn Sa Vi, người dân vẫn khinh bỉ và khẳng định rằng nhạc đoàn Egor giỏi hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận