Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 145: Đại sư nhà họ Tôn



Thiên Nam phố ngọc thạch đồ cổ, khu đổ thạch, ở nơi sâu nhất.

Tại một kiến trúc nhà máy, bên trong có ánh đèn lờ mờ, cách bố trí giống thương trường, có hành lang thẳng, hai bên là từng cửa hàng, phía trên các cửa hàng thống nhất dựng từng chiếc lều nhỏ, che ngọn đèn.

Trong điều kiện này, dễ dàng cho người mua sử dụng đèn cường quang, đèn tử quang để kiểm nghiệm nguyên thạch.

Trước mỗi cái cửa hàng đều lờ mờ có một số người vây quanh, bọn họ thay phiên kiểm tra nguyên thạch, một khi thỏa mãn thì giao tiền, sau đó sẽ đưa nguyên thạch cho người công nhân ở bên cạnh, mở nguyên thạch.

Một ít cửa hàng nhỏ, mấy trăm tệ đã có thể mua được một khối nguyên thạch to như nắm đấm để chơi một chút, thỏa mãn hiếu kỳ và mong muốn giàu nhanh trong một lúc của mọi người.

Âm thanh cắt chém đá trong ngày thường sẽ rất ầm ĩ và chói tai.

Nhưng mà hôm nay, trong này yên tĩnh hơn rất nhiều, người vây quanh trước các cửa hàng cũng ít hơn nhiều.

Bởi vì vào ngày hôm nay của mỗi tháng, nơi cược thạch này, sẽ cử hành "Xem thạch" .

Mỗi cái cửa hàng sẽ chọn ra một khối tinh phẩm nguyên thạch, cung cấp cho người có thực lực đến chọn lựa, tương đương với mỗi tháng có một lần thịnh hội nhỏ.

Giống như ở phố ngọc thạch đồ cổ này, một vài ông chủ các cửa hàng ngọc thạch, cũng sẽ đến chơi vài ván.

Lúc này, khu vực trung tâm.

Có một dãy bàn dài xếp thành đường cong, bày hai vòng, một vòng lớn, một vòng nhỏ, có lưu lại khe hở để ra vào, trên bàn bày biện các nguyên thạch tinh phẩm mà các cửa hàng đưa ra, cung cấp cho khách hàng chọn lựa.

Chọn thạch cũng có quy củ, người đi vào, ít nhất phải chọn một khối, một khối rẻ nhất, giá trị đều phải từ 10 ngàn, đắt nhất có thể đạt đến hơn triệu.

Giờ phút này, ở đây có mấy trăm người vây quanh, bọn họ châu đầu ghé tai nghị luận ầm ĩ.

Thỉnh thoảng có người đi qua, chọn lựa một hồi, lấy nguyên thạch cũng sẽ cắt ra ngay tại đây.

Vận khí tốt đương nhiên mặt mày hớn hở, vận khí kém thậm chí mất hết, nhưng đều ngẩng đầu nhìn chăm chú, chờ mong thằng xui xẻo thảm hơn mình xuất hiện.

Đám người vây xem ở phía trước có đặt mười mấy chiếc ghế bành, là nhân chứng mà người tổ chức mời đến.

Ở đó có một người ngồi ở chính giữa, đó là ông lão họ Tôn đã từng ở cửa phố ngọc thạch đồ cổ, quan sát Bạch Tiểu Thăng phân biệt Nam Hồng, bên cạnh ông ta là một người vẻ mặt cung kính-Tạ Hữu Tân.

- Hôm nay khó có cơ hội cho chúng tôi gặp ngài, ngài không đi lên chơi một chút sao?

Tạ Hữu Tân cười làm lành,

- Thắng ngài bảy tôi ba, thua coi như tôi chịu.

- Mạnh miệng quá, ông chủ Tạ, Tôn lão rất có ánh mắt, ông ba phần cũng có lãi!

Bên cạnh có người cười lạnh.

- Đúng vậy, tôi nguyện ý cùng Tôn Lão chia hai tám, chỉ cần Tôn lão đồng ý!

Một người khác cũng nói.

Đổ thạch thu lợi, đâu chỉ gấp mười lần.

Bốn phía các ông chủ cửa hàng ngọc thạch, tới chơi sau đó, ánh mắt bọn họ lấp lánh như đang chờ một khối cực phẩm được mở ra, tốt nhất có thể mua được ngay tại đây.

- Khục, tôi nói các vị, tôi tới để làm chứng, các anh cũng vậy, chúng ta thảo luận những thứ này hình như không phù hợp lắm.

Ông lão họ Tôn vuốt râu cười to.

- Đúng đúng.

Đám người nhanh chóng gật đầu.

- Ông lão kia là ai, làm sao các ông chủ, đối với ông ta khách khí như thế?

Bên trong người vây xem, có người hỏi, lập tức bị chế giễu một trận.

- Ông ấy là truyền kỳ của giới ngọc thạch Thiên Nam, Tôn thần nhãn, Tôn Thiên Lợi!

- Là ông ta! Tôi đã nghe qua, đây nhân vật rất có tiếng tăm!

Người vây xem không nhịn được sợ hãi thán phục.

Thiên Nam Tôn thần nhãn thật sự tài giỏi, không dùng bất kì công cụ gì, chỉ dựa vào ánh mắt, tay sờ, cùng trọng lượng, có thể phán đoán được nguyên thạch bên trong!

Hơn nữa không có sai lầm!

Đây quả thực có thể xưng là thần nhân, kỳ tích!

Tôn Thiên Lợi được mọi người bốn phía xung quanh ca ngợi, trên mặt không giấu được chút đắc ý.

Hắn có thành tựu của ngày hôm nay, là dựa vào hơn mười năm kinh nghiệm tích lũy được.

Bắc Tống văn học đại gia u Dương Tu viết qua một bản (Ông bán dầu), ông lão bên trong, lấy một hồ lô, đặt tiền vào miệng của nó, lấy dầu rót, từ miệng trước vào, mà tiền không ẩm ướt.

Tôn Thiên Lợi cũng đã đạt mức độ này, kỳ thật nói trắng ra là, toàn bằng vào cảm giác nhiều năm tích lũy để ra tay.

Đương nhiên, khả năng lĩnh ngộ cũng rất quan trọng.

Giờ phút này, Tôn Diệc Nhiên được một đám người trẻ tuổi vây quanh, đứng một bên kích động, chuẩn bị đi chọn thạch.

Tôn Thiên Lợi nhìn thấy người cháu này của mình, ánh mắt nhấp nháy, trong ánh mắt toát lên vẻ hài lòng.

- Thiên phú của Diệc Nhiên còn cao hơn tôi, về sau nhà họ Tôn sẽ lại xuất hiện một vị đại sư! Cho dù là hiện tại, nó cũng đã có thể một mình đảm đương được rồi!

- Diệc Nhiên thiếu gia muốn ra sân.

Tạ Hữu Tân cười nói với Tôn lão.

- Tôi có chút không rõ, ngài cho cậu ấy định ra quy củ gì, chỉ có thể chọn năm khối, đây cũng quá ít một chút.

- Năm khối bên trong có hai khối thay anh chọn, còn chưa đủ sao?

Tôn lão hạ giọng nói,

- Nếu tôi buông tay mặc cho nó chọn, người khác còn làm gì, vậy không phải nói chúng ta có tấm màn đen sao?

- Ha ha, đúng vậy, đúng vậy. Diệc Nhiên thiếu gia, ít nhất có năm thành công lực của Tôn lão, chọn thạch không nói mười phần chắc chin thì cũng không kém nhiều!

Tạ Hữu Tân cười to, hiển nhiên đối với Tôn Diệc Nhiên cũng rất tôn sùng.

- Anh không biết đấy thôi, người trong vòng cho Diệc Nhiên thiếu gia một ngoại hiệu, Nhiên Gia!

Tạ Hữu Tân cảm khái.

- Thật hồ nháo!

Tôn Thiên Lợi cười mắng một tiếng,

- Đứa nhỏ không biết trời cao đất rộng, cũng thật xứng đáng sao?

- Xứng đáng, xứng đáng!

Người xung quanh nhao nhao nói theo.

Để Tôn Thiên Lợi mặt mũi sáng sủa, không nhịn được tự hào.

Cửa vào khu đổ thạch.

Một nhóm bốn người Bạch Tiểu Thăng đi tới.

- Đây là khu đổ thạch, tối quá.

Trương Mẫn không nhịn được thấp giọng nói.

- Đúng vậy, so với suy nghĩ của tôi cũng không giống nhau lắm, có vẻ hơi lạnh tanh.

Hàn Sơ Ảnh hiếu kỳ nói.

Bạch Tiểu Thăng, Mẫn tỷ cũng có cảm giác như thế.

- Các cô gái nhỏ, lần đầu tiên tới sao.

Bên cạnh một đại tỷ đang coi cửa hàng cười nói,

- Bình thường cũng không như thế này, là vì hôm nay tổ chức lễ hội 'Xem thạch' nên mọi người đều đang ở bên trong tham gia náo nhiệt đó.

- Lễ hội?

Bốn người không hiểu gì cả.

Đại tỷ kia cũng không giải thích, đưa tay chỉ,

- Các cô cậu đi qua đó, thì sẽ biết chuyện gì xảy ra.

Nói xong, đại tỷ nhìn mọi người một chút, đối với Bạch Tiểu Thăng, Hàn Sơ Ảnh, Mẫn tỷ thì không có cảm giác gì, bình thường, ăn mặc cũng bình thường. Chỉ có với Trương Mẫn gật đầu, cảm giác cô giống người có tiền.

- Ở trong đó đổ thạch từ 10 ngàn, vận khí tốt, còn có kiếm được.

- 10 ngàn trở lên.

Hàn Sơ Ảnh lập tức nhíu mày. Lần này cô không có ý định chơi lớn như vậy, tốn mấy trăm mấy ngàn chọn mấy khối, chơi đùa một chút.

- Có vẻ rất thú vị, chúng ta đi xem một chút!

Trương Mẫn rất hưng phấn, kéo Bạch Tiểu Thăng đi thẳng vào bên trong.

Hàn Sơ Ảnh, Mẫn tỷ chỉ đành đi theo.

Bọn họ vừa mới đi vào.

Người đằng sau vội vàng đuổi theo hai người, chính là đầu sẹo, bên cạnh hắn còn đi theo một người đàn ông cao to tặc mi thử nhãn, hai người nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Tiểu Thăng, rồi đi theo.

- Đầu sẹo?

Đại tỷ ở cửa không nhịn được nhíu mày, hơi lo lắng nhìn theo bóng lưng của đám người Bạch Tiểu Thăng phía xa xa, nói thầm.

- Tên đầu đường xó chợ này làm sao lại để ý bọn họ, lần này, mấy người trẻ tuổi kia sợ là gặp nạn rồi.

- Ài, được rồi, được rồi, cùng lắm là rủi ro, có liên quan gì với mình đâu.

Đại tỷ kia lại ung dung co mình nằm trên ghế dựa, không để ý tới nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận