Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1451: Oan Gia Ngõ Hẹp

- Hai màn biểu diễn? Trước đây làm sao không ai biết!

Có người kinh ngạc nói.

Nhất thời dẫn tới một nhóm người phụ họa theo.

- Đây là quyết định tạm thời, là người của Đoàn Nhạc Egor quyết định, chúng tôi có thể làm khác được sao.

Quản lý rạp hát cười nói:

- Ở nhà hát Mala Rado Bosch của chúng tôi kỳ thực là do học sinh chân truyền của Egor tiên sinh - Luque tiên sinh phụ trách, còn Egor tiên sinh đã mang đoàn đi tới rạp hát Lado.

- Rạp hát Lado? Đấy chỉ là một rạp hát nhỏ, Egor tiên sinh mang đoàn đi chỗ đó để biểu diễn? Làm sao lại bỏ rạp hát lớn đi tới rạp hát nhỏ để biểu diễn? Sao có thể có chuyện đó!

Có người không tin.

Quản lý rạp hát không cho người khác cơ hội, lên tiếng đáp lời ngay:

- Nói chung, tình huống chính là như vậy, Egor tiên sinh mang đoàn đi đến rạp hát Lado bên kia. Còn nguyên nhân bên trong, chỉ có Egor tiên sinh mới biết.

- Vậy vé của chúng tôi làm sao bây giờ, chúng tôi muốn xem diễn xuất!

Có người không nhịn được hô.

- Không sai, chúng tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền mua vé!

- Chúng tôi muốn xem biểu diễn !

Lúc này, đám đông lại trở nên xúc động.

- Vé mà các vị mua, là vé của chúng tôi bán cho buổi biểu diễn của Nhạc đoàn Egor ở rạp hát lớn, có điều bởi vì Egor tiên sinh chuyển tràng, vé của các vị tương ứng đã không còn giá trị rồi.

Quản lý rạp hát lớn tiếng nói, nói xong, gấp giọng bổ sung:

- Có điều! Egor tiên sinh mới đưa ra một quyết định cho rạp hát lớn chúng tôi, nếu như mọi người đồng ý trả vé, chúng tôi sẽ bồi thường gấp ba! Hoặc là đổi thành vé khác! Mọi người có thể tự do lựa chọn!

Vì cấp tốc bình tĩnh lại những người này, quản lí rạp hát cũng là không thèm đến xỉa, trực tiếp ra giá gấp ba để bồi thường.

Sở dĩ thêm vào danh hào của Egor, tự móc tiền túi bồi thường, cũng là tăng cường độ tin cậy, đồng thời dời đi sự chú ý của mọi người.

- Gấp ba!

Lập tức, những người tâm tình đang đầy ngập phẫn nộ cấp tốc bình tĩnh lại.

Ai lại cùng tiền có thù oán!

Mức độ bồi thường lớn như vậy, bọn họ còn chưa từng nghe qua.

Mắt thấy những người dân ở đây đều không còn ý kiến, quản lí rạp hát phất tay, lập tức ở ngoài có bảy, tám người công nhân viên tiến vào.

- Hiện tại liền phân cho mọi người công việc, xin mời các vị giữ yên lặng, lúc rời đi cũng không nên đem tin tức để lộ ra bên ngoài, đồng thời có thứ tự rời đi. Nhạc đoàn Egor hoan nghênh các vị thân sĩ, nếu như để cho tôi biết được có người để lộ ra ngoài sự việc ngày hôm nay, sẽ bị Nhạc đoàn Egor và rạp hát lớn này đưa vào danh sách đen, vĩnh viễn cấm chỉ tiến vào rạp hát này!

Quản lý rạp hát nói lời lẽ nghiêm nghị tàn khốc, mặt ngoài là vì giữ gìn danh dự của rạp hát, kỳ thực là cấm khẩu mọi người.

Cà rốt và cây gậy, ân uy cũng thi triển, triệt để không còn ai kháng nghị.

Mắt thấy bên này đã giải quyết xem như ổn thoả, quản lý rạp hát mặt mỉm cười, đi ra khỏi sân khấu nhỏ..

Sau khi rời khỏi đó, quản lý rạp hát xoa xoa cái trán đang đầy mồ hôi hột của mình, liếc nhìn thời gian, không nhịn được lẩm bẩm:

- Victor tiên sinh, cũng nên đến rồi đi!

Dứt lời, quản lý rạp hát đi thẳng đến lối vào.

Ngày hôm nay ở đây treo đầu dê bán thịt chó vở kịch lớn, thành công hay không, còn phải dựa cả vào ngài Victor bên kia!

Trong lòng của quản lý rạp hát hiện tại nếu nói không sốt sắng thì đó là giả.



Đi đến lối vào của rạp hát lớn, Quản lý rạp hát vừa vặn nhìn thấy một đám người thân mang áo bành tô, tay cầm nhạc cụ trình diễn đi vào trong, cầm đầu chính là Luque.

Giờ khắc này Luque cất bước đi vào trong, trên mặt lộ ra mấy phần hăng hái.

Thời cơ đã đến, đối với hắn mà nói, hôm nay đúng là thời cơ đến!

Không nghĩ tới có nhiều đại nhân vật tụ họp tại nhà hát lớn như vậy là để chờ đợi thưởng thức diễn xuất của dàn nhạc Egor.

Victor nói với hắn, đây chính là cơ hội lớn nhất cuộc đời hắn.

Nếu hắn nắm chắc, hắn - Luque liền có thể một hỏa trùng thiên, đồng thời trở thành tâm phúc của Nhạc đoàn Sa Vi.

Loại mê hoặc như thế này, Luque làm sao có thể bình tĩnh mà cân nhắc đến lợi hại, giờ phút này hắn hoàn toàn tràn ngập phấn khởi cùng cảm xúc mãnh liệt.

- Luque tiên sinh, các vị cuối cùng cũng đến rồi!

Quản lý rạp hát khẩn trương bước nhanh vài bước, khuôn mặt tươi cười chào đón bọn họ, thái độ so với trước chuyện này quả là khách khí tận phía chân trời.

Luque mắt thấy dáng dấp này của quản lý rạp hát, trong lòng càng đắc ý, phong độ mười phần "Ừ" một tiếng giọng mũi, coi như là trả lời, từ trong xương cốt lộ ra khí thế ngạo nghễ.

Victor tiên sinh nói rồi, ngày hôm nay biểu diễn chỉ cho phép thành công không được phép thất bại, dàn nhạc Sa Vi điều động hết tinh nhuệ, để hắn làm chỉ huy.

Luque vốn là tự tin cùng tự phụ, bây giờ có thêm dàn nhạc Sa Vi trong top 10 khuynh lực phối hợp, hắn cảm thấy ngày hôm nay diễn xuất nhất định sẽ thành công!

Ở trước mặt rất nhiều đại nhân vật cất lên một tiếng hát làm kinh người, vậy hắn sau đó liền sẽ trở thành tân siêu sao chân chính của giới âm nhạc rồi!

Chờ đến lúc đó, quản lý rạp hát này hắn căn bản không cần để vào mắt.

Thái độ hiện tại của hắn với quản lý đã là rất khách khí rồi.

- Mời vào, mời vào.

Quản lý rạp hát cười làm ra tư thái cung thỉnh, còn để phụ tá của mình ở phía trước dẫn đường.

Luque dẫn các thành viên trong dàn nhạc ngẩng đầu mà bước, đi vào.

Mắt thấy thân ảnh đám người Luque biến mất ở trong tầm mắt, quản lý rạp hát thu lại nụ cười nhiệt tình, âm thầm gắt một cái, mắng:

- Thực sự là tiểu nhân đắc chí!

Ở ngoài rạp hát lớn.

Victor ở Sidore, Ywen chờ người tiền hô hậu ủng dưới, thẳng đến lối vào.

- Tránh ra, tránh ra!

Ywen ở phía trước mở đường, đem đám người đang túm năm tụm ba đến xem cái khác diễn xuất tách ra, tạo một con đường cho Victor tiến vào.

Victor giương lên cằm, chống Thủ Tượng Bạc, ngạo nghễ tiến lên, phái đoàn kia so với đại nhân vật không kém bao nhiêu.

Người bên ngoài nhìn thấy loại khí thế này của bọn họ, cũng không tự giác né tránh.

Nhưng mà dưới loại khí thế này vẫn có một nhóm người không thèm để ý đứng chắn ở con ngõ phía trước.

Hai nam một nữ kia đối với mấy lời nói của Ywen đều đề ngoài tai, Ywen đi tới muốn đẩy đối phương ra, lại bị một đại hán trong ba người kia chụp tay lại. Lúc này Ywen nhe răng trợn mắt, cảm giác đau nhức trên cánh tay truyền đến đại não.

- Người nào, người nào không có mắt như thế!

Sidore thấy thế, nhất thời nổi giận.

Ở nhà hát lớn này, còn có người dám khinh thường bọn họ sao!

Ba người đang đứng phía trước đều quay người lại.

Sidore vừa phẫn nộ vừa đánh giá một người chính giữa, nhất thời sững sờ, cảm giác người này sao lại quen mắt như vậy.

- Ồ nhìn xem là ai kìa!

Người người trẻ tuổi tóc đen, mắt đen kia nhìn thấy hắn, cũng kinh ngạc cười lên, tựa hồ nhận ra hắn,

- Tôi nhớ tới cậu là con trai của ông chủ dàn nhạc Sa Vi, gọi là Sidore đúng không? Tôi nhớ không lầm chứ.

Sidore hai mắt trừng lớn, chăm chú nhìn đối phương, bỗng nhiên nghĩ tới.

- Là anh !

Đúng là oan gia, ngõ hẹp mà !

Nhớ lại hồi đó, Sidore dẫn theo Ywen chạy tới phương đông xa xôi ngàn dặm để kiếm chuyện với dàn nhạc của Egor, kết quả mọi chuyện lại bị một người thanh niên tuổi ngang ngửa mình giải quyết sạch sẽ, hơn nữa còn bị ông già nhà mình chửi cho một trận.

Mãi cho tới bây giờ thì những kí ức đó vẫn còn in sâu trong đầu Sidore.

Người đó không chỉ nhục nhã hắn mà còn khiến cho dàn nhạc Sa Vi mặt xám mày tro mà ngoan ngoãn hủy hợp đồng với đội ngũ của Egor, để bọn họ tự do rời đi nữa.

Tất cả là do người trẻ tuổi đang đứng trước mặt làm ra!

Chính là hắn!

Sau chuyện đó, cách một đoạn thời gian rất dài sau thì Victor và Sidore mới biết được, bọn họ là bị tên nhóc con này coi như món đồ chơi mà đùa bỡn!

Tên này căn bản không có cái năng lực làm cho dàn nhạc Sa Vi bọn họ chịu không nổi, hắn hoàn toàn là vác bao thuốc nổ chạy, nói ba xạo hù dọa bọn họ!

Sau khi biết rõ được 'chân tướng' của sự việc rồi, hai cha con Victor tức muốn nổ phổi.

Chỉ đáng tiếc, dàn nhạc của Egor đã hoàn toàn trở thành một cá thể độc lập, mà tên tiểu tử phương Đông kia cũng không tìm thấy tung tích, bọn họ muốn báo thù thì cũng không tìm được người để mà báo nữa.

Chuyện bực bội này cứ giấu mãi trong lòng cho đến tận hôm nay!

Ngay tại đây, hai bên không hẹn mà gặp, chuyện này nhất định là do trời cao có mắt mà sắp đặt tất cả.

- Ba, là hắn đó!

Sidore đứng bên cạnh Victor, giơ tay chỉ vào Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng nói.

- Ai?

Victor kinh ngạc hỏi

- Là tên tiểu tử người phương Đông từng chơi chúng ta một vố đó! Hồi ba năm trước, hắn giở mánh lới đê tiện để làm cho đám người của Egor thoát khỏi dàn nhạc Sa Vi chúng ta đó!

Ánh mắt của Sidore âm trầm vừa nghiến răng nghiến lợi vừa nói.

Hai mắt của Victor cũng lập tức trừng lớn, trong ánh mắt cũng xuất hiện lửa giận, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Nỗi oán hận vì bị trêu chọc lần đó cộng thêm nổi đau đớn khi phải từ bỏ để cho đoàn đội của Egor ra đi, lập tức làm cho lửa giận của Victor bùng cháy dữ dội.

Hôm nay hắn còn từng nói với Egor nếu như tên tiểu tử kia dám xuất hiện, hắn nhất định phải làm cho nó phải quỳ xuống đất mà cầu xin tha thứ!

Không ngờ rằng, ngày này lại đến sớm như vậy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận