Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1464: Chẳng lẽ người này bệnh thần kinh? (1)

Diễn tấu của dàn nhạc Egor, dưới sự chú ý của rất nhiều đại nhân vật, rốt cục cũng kéo màn che.

Cả sân khấu từ từ hạ xuống, có thể nói màn xuất hiện vô cùng đặc sắc.

Vốn dĩ trình độ của dàn nhạc Egor đã cực cao, lại thêm tất cả mọi người trong dàn nhạc trước mắt đều đồng tâm hiệp lực, ý chí chiến đấu sục sôi, càng phát huy vượt trội so với bình thường.

Lại nói, từ trước tới nay dàn nhạc Egor bị dàn nhạc Sa Vi áp bách suốt một thời gian dài, hôm nay càng là đứng trước nguy cơ sinh tử tồn vong, đám người vốn dĩ cho rằng đây là màn biểu diễn cuối cùng của bọn họ tại Mala Radohoshch rồi, không ngờ Bạch Tiểu Thăng đến, còn vì bọn bọ đưa tới nhiều đại nhân vật như vậy vữa, lập tức, nguy cơ sinh tử lại trở thành cơ hội đưa dàn nhạc đi tới đỉnh cao.

Lúc này tâm tình của tất cả mọi người đều kích động vạn phần, phát huy mười phần sức lực, nào lại có đạo lý không thành công được chứ.

Lấy Bạch Tiểu Thăng và Thorne dẫn đầu, hai ba mươi vị đại nhân vật thưởng thức âm nhạc, sau khi kết thúc mỗi một chương trình, đều sẽ nhiệt liệt đáp lại bằng vô vàng tiếng vỗ tay.

Điều này cũng dẫn dắt toàn trường bị xúc động theo, tất cả khán giả vì thế cũng nhiệt liệt vỗ tay khen ngợi, cũng khiến cho tiếng vỗ tay bên trong thính phòng chính của cái nhà hát nhỏ này truyền đi, tựa như trời long đất lở, thanh thế so với nhà hát lớn mấy nghìn người, tựa hồ cũng không thua bao nhiêu.

Toàn trường, từ người biểu diễn cho đến người xem, đều có loại cảm giác thể xác và tinh thần vô cùng thông suốt.

Chỉ có một người ngoại lệ, đó chính là Victor.

Lúc này Victor co rúm lại trong một góc hẻo lánh, sắc mặt trắng bệch, gian nan thở dốc, khi mỗi một âm thanh mỗi một nốt nhạc mạnh mẽ vang lên, đều gõ thẳng vào tim hắn, dọa hắn đến run lẩy bẩy, nhịp tim hỗn loạn.

Lúc này, Victor thật sự sợ hãi.

Một đại nhân vật như Thorne, rõ ràng nói nói muốn "quay đầu tính sổ" với hắn, liên đới ngay cả tam cự đầu Tửu Nghiệp, một khắc này đều dùng ánh mắt u lãnh nhìn hắn chăm chăm, chẳng cần Thorne phải động thủ, bọn họ đều vui lòng nguyện ý ra sức.

Mặt khác còn có hơn hai mươi vị đại lão các ngành các giới khác, ánh mắt nhìn hắn đồng dạng đều lộ ra vẻ lạnh lùng.

Cái này thật là đáng sợ!

Victor nghĩ không ra bản thân phải đối mặt với cục diện trước khủng bố gì.

Hắn dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong lòng vô cùng hối hận.

Người thanh niên kia sao lại đáng sợ như vậy!

Vì sao ta lại đi trêu chọc hắn cơ chứ!

Đang yên đang lành, tại sao ta lại phải dây dưa với dàn nhạc Egor không tha!

. . .

Nếu như trên đời này thật có thuốc hối hận, Victor nhất định phải uống mấy tấn.

Trên thực tế, sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Thorne cũng sẽ không vì đối phó với một gã Victor nho nhỏ mà đặc biệt làm ra hành động gì.

Dù sao, một con voi lớn hay một đầu sư tử sẽ không bao giờ chuyên môn đi truy sát một con kiến, như thế thật không hợp nguyên tắc.

Nhưng chỉ một thái độ của Thorne thôi cũng sẽ có vô số người thay hắn xử lý Victor.

Tam Cự Đầu Tửu Nghiệp nguyên bản cũng sẽ không chuyên môn đối phó với loại người như Victor, nhưng ai bảo gã Victor này có mắt không tròng, đi đắc tội Bạch Tiểu Thăng làm chi.

Coi như Bạch Tiểu Thăng không có lòng báo thù, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho gã, đây là một cơ hội để lấy lòng Bạch Tiểu Thăng.

Nhất là lão Hawke, tuyệt đối sẽ không buông tha cho Victor, ai bảo lão đã từng ủng hộ Victor cơ chứ, không làm ra chút hành động thực tế, lão sợ Bạch Tiểu Thăng sẽ hiểu lầm lão.

Đến mức mấy đại nhân vật còn lại, có phải cũng có tâm tư thu thập Victor hòng lấy lòng Bạch Tiểu Thăng và Thorne hay không, thì càng không biết được rồi. . .

Cảm giác Victor là chính xác, hôm nay gã đã đại nạn lâm đầu rồi. . .

Buổi hòa nhạc kết thúc sau từng màn từng màn biểu diễn đặc sắc.

Lúc kết thúc, Bạch Tiểu Thăng và Thorne dẫn đầu đứng dậy vỗ tay.

Một phần là cho Egor mặt mũi, phương diện khác là buổi biểu diễn này thật sự vô cùng hay.

Có bọn hắn dẫn đầu, tất cả mọi người đều đứng lên, tiếng vỗ tay vang rền như sấm động.

Egor cũng thần tình kích động, mang theo toàn bộ mọi người trong dàn nhạc cúi đầu chân thành gửi lời cảm ơn tới toàn thể khán giả dưới đài.

Nháy mắt công phu này, Victor đã không thấy tung tích. Bỏ trốn mất dạng.

Ngay tiếp theo, vị quản lý nhà hát Mạc Mỗ của Đại Kịch Viện Ladogo( Mala Radohoshch) kia cũng biến mất không thấy gì nữa.

Brandon thần sắc sợ hãi ở bên cạnh vỗ tay, lúc hắn thấy hai người kia tháo chạy thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng, hắn cũng hoảng sợ theo.

Trên thực tế, mặc dù Brandon rất đáng ghét, nhưng trong mắt mấy đại nhân vật kia hắn ngay cả một con kiến hôi cũng không bằng, trừng trị hắn đều là tự hạ thấp bản thân.

Brandon tiên sinh, quả thật đã nghĩ nhiều rồi. . .

Cứ thế cho đến về sau, sau khi Brandon về đến nhà, trong lòng vẫn còn lo nghĩ, sợ bị trả thù, dứt khoát từ chức quản lý tại nhà hát Dorado, trở về quê nhà. . .

Đương nhiên, những điều này chỉ là râu ria không hề quan trọng.

- Màn biểu diễn của bọn họ, không hề kém hơn bất kỳ một dàn nhạc đỉnh cấp nào mà tôi đã xem qua.

Trước khi rời đi, Thorne đã lưu lại một câu đánh giá cho dàn nhạc Egor.

Chỉ bằng vào câu nói này thôi, tương lai của dàn nhạc Egor sẽ là một bầu trời sáng lạn.

Vì để tránh cho phiền toái không cần thiết, thời điểm mấy người Thorne ra về, Bạch Tiểu Thăng cũng mang theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi theo.

Có đến mấy trăm người trùng trùng điệp điệp yểm hộ, bọn họ tự nhiên thoải mái bỏ rơi đám ký giả truyền thông nghe tiếng mà đến.

Trên xe, Bạch Tiểu Thăng dùng điện thoại gửi lời cảm ơn tới Thorne và Tam Cự Đầu Tửu Nghiệp, cũng nhờ bọn họ giúp chuyển lời cảm tạ của hắn đến mấy đại nhân vật đêm nay đã đến cổ động.

Thorne và Tam Cự Đầu hiển nhiên cũng khách khí với Bạch Tiểu Thăng một phen, biểu thị không cần nói cảm ơn.

Đêm nay bọn họ và những người kia sẽ rời khỏi Mala Radohoshch.

Thứ nhất là bề bộn nhiều việc, thứ hai là cũng không muốn phiền phức.

Dù sao lấy thân phận bọn họ, nếu còn không đi thì chỉ sợ giới truyền thông, giới kinh doanh, thậm chí chính giới địa phương đều sẽ liên tiếp đến nhà, nhất định sẽ bị phiền chết.

Mà đám người Bạch Tiểu Thăng thì trực tiếp trở lại khách sạn.

Ngày thứ hai, toàn bộ thành phố Mala Radohoshch đều oanh động.

Các phương tiện truyền thông càng phô thiên cái địa, luân phiên đưa tin.

Thậm chí thị dân từ đầu đường cho đến cuối ngõ đều nghị luận việc này không biết mệt.

Sáng sớm, ba người Bạch Tiểu Thăng ở trong quán cà phê, đều nghe không dưới bốn năm cái phiên bản miêu tả liên quan tới việc này, có mấy phiên bản thậm chí khiến bọn họ đều không nhịn được cười.

Ngay cả hoàng thất Châu u có quan hệ thân thích với Egor đều có thể biên ra được, cũng thật là không ai bằng.

Ngoài ra, còn có tin tức nói rằng, dàn nhạc Sa Vi suốt đêm rời khỏi thành phố Mala Radohoshch, về phần chạy đi đâu thì đã thành một câu đố, Victor càng mạnh mẽ hướng truyền thông nói lời xin lỗi với dàn nhạc Egor, tư thái kia gần như là cầu xin tha thứ. Đây cũng là điều hiếm thấy.

Phía nhà hát lớn Mala Radohoshch cũng đăng báo sớm, tuyên bố quản lý của nhà hát tồn tại các loại vấn đề, hiện tại đã bị miễn chức.

- Một đêm này đã xảy ra biết bao nhiêu việc.



Lâm Vi Vi cảm thán, sau đó cười.



- Thế này cũng tốt, để xem về sau còn ai dám tìm dàn nhạc Egor gây phiền phức nữa hay không.

- Đừng nói gây phiền phức, chỉ sợ về sau các nhà đại tư sản đều phải đạp nát cửa lớn của dàn nhạc Egor ấy chứ.



Lôi Nghênh cũng cười nói.

Bạch Tiểu Thăng xem điện thoại di động, cười bảo:



- Egor liên tục biểu thị cảm tạ, muốn mời tôi ăn cơm này. Haiz, hay là vẫn thôi đi vậy. Con người của tôi rất là không thích bị người ta cảm kích đến cảm kích đi, vả lại, chúng ta cũng không thể ở đây lâu.

Có một hai ngày buông lỏng, nghỉ ngơi là đủ rồi, bọn họ còn phải tiếp tục khởi công. Bên Châu u đã dần đi vào khâu cuối cùng, sau đó đến lúc về nước còn phải tiếp tục triển khai giai đoạn công tác hạ tầng nữa.

Bỏ điện thoại di động xuống, Bạch Tiểu Thăng lại nói với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh:



- Nhưng mà, hôm nay, có một bữa tiệc ngược lại là phải đi một chuyến. Dù sao, ngày hôm qua anh cũng đã đáp ứng người ta rồi.

Bữa tiệc mà Bạch Tiểu Thăng đến chính là đến nhà Jonas làm khách.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh hiển nhiên biết, còn biết chắc rằng cuộc hẹn là vào buổi trưa ngày hôm nay.

- Đương nhiên là phải đi.



Lâm Vi Vi gật đầu.

- Ừm, còn phải thông báo một chút tình huống cho Jonas tiên sinh, báo cho hắn hay, ai mới chân chính là ông chủ của hắn.



Lôi Nghênh cũng gật đầu phụ họa.

Ngày hôm qua, bởi vì rất nhiều người có mặt, Bạch Tiểu Thăng cũng không tiện nói rõ chi tiết cho Jonas biết.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy, gật gù, rất tán thành.

Bữa cơm này, mục đích không phải là ăn cơm, chính xác là bàn giao một số tình huống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận