Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1473: Người này vô dụng như vậy! (1)

Lôi Nghênh vừa nhận được lệnh bắt Tony xong liền nắm lấy cổ áo hắn ném ra ngoài như một món đồ vật làm cho lưng hắn đập vào tường, hét lên một tiếng.

Cánh cổng an ninh cũ kỹ của nhà Jonas khép lại, lạnh lẽo ngăn cách hắn ở bên ngoài.

- Các người sẽ phải hối hận! Các người đối xử với tôi như vậy, nhất định sẽ hối hận!

Tony tức giận, hét lên, giơ chân đá vào cửa.

Đáng tiếc, cánh cổng lạnh lẽo kia không hề quan tâm tới hắn.

Tony lại chửi ầm lên.

Cửa nhà bên cạnh đột nhiên mở ra, một người bị hói với vết sẹo trên đầu bước ra, một bộ râu dày trên cằm, cơ thể rắn chắc, hình xăm đầy khắp cơ thể.

- Có chuyện gì thế! Ồn ào quá.

Người đầu hói hướng về phía Tony gầm lên, ánh mắt vô cùng hung dữ, hai mắt trên dưới dò xét Tony.

Tony choáng váng vì người đàn ông to lớn này, lập tức giật mình, cúi thấp đầu cười trừ:

- Xin lỗi, xin lỗi, đã quấy rầy đến ngài rồi. Là tôi không đúng rồi.

Khu nhà này vô cùng hỗn tạp, người nghèo có, người xấu cũng có, người càng bí ẩn càng giấu đi bản chất hung ác của mình.

Chuyện này, Tony đương nhiên biết.

Tên Tony này xem ra cũng chỉ là một tên thư sinh trắng trẻo trói gà không chặt, quả thực không phù hợp với việc cướp bóc, trấn lột.

Cho nên khi tên tên đầu hói xuất hiện, hắn liền trong nháy mặt vô cùng sợ sệt.

Tên đầu trọc hừ lạnh một tiếng, quay người trở vào, đóng sầm cửa lại.

Nụ cười của Tony chìm xuống, im lặng một lúc, sau đó nhìn về phía cửa nhà Jonas, ánh mắt tối sầm.

- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Các người hãy đợi đấy, tôi sẽ đem thái độ của các người ngày hôm nay nói với nhà đầu tư, để ông ấy cho các người nếm mùi lợi hại.

Tony chỉ vào của nhà Jonas, hạ thấp giọng nói, sau đó xoay đầu xuống lầu rời đi.

Trong nhà Jonas, ba người bọn Bạch Tiểu Thăng đã ngồi được khoảng 1 tiếng đồng hồ trước khi quyết định rời đi.

- Tôi sẽ đi với anh.

Rhine nhìn đồng hồ, thì thào nói:

- Tôi cần phải về sớm, chờ lâu như vậy, tôi sợ đám người kia sẽ vội...Cũng do tôi trước giờ đối với việc gấp không hề trì hoãn, cũng được chút tín nhiệm của mọi người, nếu không nãy giờ chiếc điện thoại này đã reo ầm ĩ lên rồi.

- Vậy thì cùng đi đi.

Bạch Tiểu Thăng cười cười nói.

Bốn người cùng nhau rời đi, vợ chồng Jonas tiễn họ xuống dưới lầu.

Bạch Tiểu Thăng trò chuyện với Rhine suốt đoạn đường đi, cho tới khi ra khỏi khu dân cư.

Ra đến khu vực cửa ra vào, Rhine còn dừng chân nhìn lại:

- Nơi này về sau không thể đến nữa rồi, tới đây nhiều lần, tôi thật sự cảm thấy có chút luyến tiếc.

Vừa rồi cùng vợ chồng Jonas nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng đã hỏi ý kiến hai vợ chồng bọn họ. Họ sẽ chuyển đến sống tại trụ sở của tập đoàn Tửu Nghiệp “Gặp gỡ bất ngờ”, sẽ dùng tiền lương mà Bạch Tiểu Thăng thanh toán trước để mua một căn nhà tốt ở đó.

Thật ra, Rhine cũng thấy vui mừng thay cho chú thím của mình.

Nhưng hắn nghĩ đến chuyện muốn ăn chực phải lái xe hơn một giờ đồng hồ, nên tâm trạng có chút não nề.

Từ thành phố Haru đến Ladago, kỳ thực cần hơn hai giờ.

Mỗi lần Rhine đến đều lấy danh nghĩa ăn chực, nhưng kỳ thực là đến thăm chú thím của mình.

Bạch Tiểu Thăng cũng biết, tuy nhiên Rhine đều tay không mà đến, cũng không cho vợ chồng Jonas tiền mặt, nhưng đều trả tiền thuê nhà cho bọn họ tận 3 tháng.

Tên gia hỏa này rất niệm thân tình, rất có lương tâm.

Sau khi tìm hiểu thêm về Rhine, Bạch Tiểu Thăng cảm thấy, người này thật sự không tệ, rất đáng để kết giao bằng hữu.

Nhìn thấy Rhine lưu luyến không rời, Lâm Vi Vi không nhịn được hỏi:

- Chỗ này có gì đáng giá mà anh lưu luyến như vậy?

- Cô không cảm thấy những bức vẽ kia rất nghệ thuật à.

Gương mặt Rhine nghiêm túc, nói vớ vẩn.

Những nét vẽ nguệch ngoạc kia chỉ khiến người khác cảm thấy phiền thôi.

Rhine vẫn cứ nói:

- Những bức tranh này thoát khỏi thế tục mang cho tôi sự giác ngộ tâm linh, người bình thường xem sẽ không hiểu được đâu...Ngoài ra, tôi thật sự không nên học y dược học mà hẳn là nên trở thành một nghệ thuật gia tuyệt vời, tài đức vẹn toàn...

Rhine nói nữa ngày không thấy ai đáp lại, xoay qua liền thấy bên cạnh không có ai, quay tới quay lui thì nhìn thấy ba người bọn Bạch Tiểu Thăng đã nghênh ngang rời đi.

Hắn lập tức kêu to:

- Này, các người làm sao có thể như thế, tôi đã nói xong đâu. Các người thật đúng là không biết lịch sự.

Ba người họ cũng không quay đầu lại.

Lâm Vi Vi lầm bầm:

- Đối với anh ta, tôi thật sự có chút ấn tượng tốt, nhưng mà không thể nói chuyện như người bình thường với anh ta được.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi nghênh rất tán thành.

Sau khi tách khỏi Rhine, ba người Bạch Tiểu Thăng cũng đi đến Ladogo.

Sáng mai đi thành phố Haru, nhưng trước mặt bọn họ cũng không được rảnh rỗi, lại phải đi khảo sát xí nghiệp.

Thoáng chốc, thời gian ở Châu u cũng đã gần một tháng, ngoại trừ số ít thời gian thư giãn, thời gian khác cũng không thanh nhàn gì.

Mệt mỏi như vậy, khổ cực như vậy, Hồng Liên lại cho Bạch Tiểu Thăng điểm rất ít.

Ký nhiều hợp đồng lớn như vậy, cho tới bây giờ, điểm số của Bạch Tiểu Thăng vỏn vẹn chỉ tăng vài phần, mới chỉ được 42 điểm.

Bạch Tiểu Thăng còn cho rằng Hồng Liên đã tính sai.

Nhớ ngày đó, lúc hắn trở thành tổng giám đốc Khu Đại Trung Hoa, chỉ trong vòng bốn tháng, một phen đao to búa lớn đã có thể thu được 1/3 điểm số, lúc đó sao thật thích, làm thế nào lúc này lại chậm chạp như vậy.

Đối với chuyện này, Hồng Liên đã giải thích, là do vừa hợp tác ký kết, chưa thấy hiệu quả thực tế.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy chỉ biết là vậy, cũng chẳng có biện pháp nào khác.

Hắn có lợi hại hơn nữa, cũng không điều khiển được lời nói của Hồng Liên.

Đôi khi, Bạch Tiểu Thăng thật sự muốn tâm sự với người đã thiết kế ra hệ thống tính điểm cho Hồng Liên.

Tuy lời nói ra như thế, Bạch Tiểu Thăng cũng chẳng có tâm tình nào, mặt ủ mày chau, lười biếng di chuyển. Dù sao, hắn cũng là CEO của Khu Đại Trung Hoa, hắn cũng nắm rõ nhất về vị trí của mình.

Lại nói, tập đoàn Chấn Bắc trước sau đều sẽ thuộc về hắn, việc này cũng giống như việc chính mình làm thuê cho mình, làm sao có thể không tận tâm tận lực cho được.

Còn có chính là, hắn với Ngụy gia đã có ước định, hắn muốn lấy lại hai mươi năm thanh xuân của Ngụy Tuyết Liên.

Lời nói từng hùng hồn thốt ra, thì phải thực hiện được, không thể phó mặc cho số phận được.

Xem ra, Bạch Tiểu Thăng không làm cho khu Đại Trung Hoa giàu đến chảy mỡ là không có cách nào thực hiện được ước định rồi.

Vừa nghĩ tới Ngụy Tuyết Liên, Bạch Tiểu Thăng càng có động lực.

Kỳ thực mà nói, Bạch Tiểu Thăng trở thành CEO của Đại Trung Hoa mới bốn tháng, có thể đạt được 42 điểm, đã rất kinh ngạc rồi!

Thật sự thời gian một năm mới có thể hoàn thành việc thăng chức lên chủ tịch của một khu vực lớn, nói ra, chính Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thấy quá khoa trương.

. . .

Cứ như vậy, nữa ngày sau ba người Bạch Tiểu Thăng đã đi đến hai thành phố, khảo sát ba xí nghiệp.

Cũng bởi vì, thời gian lưu lại Ladogo có hơi lâu, bọn họ phải đẩy nhanh tiến độ.

Lúc 10 giờ đêm, ba người Bạch Tiểu Thăng đón xe tới thành phố Haru, tìm một khách sạn ở lại chuẩn bị sáng mai sẽ đến Học Viện Y Haru, đi xem kết quả nghiên cứu của Rhine.

Trước khi đi ngủ, ba người ngồi cùng nhau uống một ly sữa làm dịu thần kinh.

Nói về chuyến đi ngày mai, Lôi Nghênh vẫn không quên nhắc nhở Bạch Tiểu Thăng:

- Tuy hôm nay chúng ta đuổi tên Tony kia đi, đối với chủ nhân của hắn, mặc dù có vẻ khinh thường nhưng cũng không thể không đề phòng. Đám Rhine thuê phòng dụng cụ thí nghiệm của Học Viện Y Haru, tôi cảm thấy không phải kế sách lâu dài, dù sao vẫn phải suy tính trước.

Lôi Nghênh lo lắng Học Viện Y kia sẽ bị bao vây.

Đối với việc này, Lâm Vi Vi cảm thấy rất tán thành.

Đã quyết định đầu tư vào Rhine bọn họ, vậy thì phải ngầm loại tai họa ra ngoài.

- Chờ sáng mai qua xem một chút, tìm phương tiện cho bọn họ để tiện di chuyển địa điểm.

Nói xong, Bạch Tiểu Thăng tự giễu cười mình một tiếng:

- Tôi lần này đến Châu u, không có gì khác ngoài tốn tiền.

- Tôn Bạch Trí Thắng, Tuyết Liên Vạn Hòa, thậm chí công xưởng Lý Nê, vốn lưu động nếu có thể đều là đưa vào chúng ta.

Bạch Tiểu Thăng ở đây, trước kia cũng vì Collison lấy Hawke gia tộc quyết chiến một trận, về sau lại đầu tư vào Collison nhằm thay đổi cục diện, khai thác thị trường.

Cùng ba gia tộc lớn Hawke, Phong, Wright thành lập tập đoàn Tửu Nghiệp “Gặp gỡ bất ngờ”.

Công xưởng Lý Nê thì tăng thêm dụng cụ, sân bãi.

Từng cọc, từng kiện tiền, bên nào cũng phải điên cuồng chi vào.

Tôn Bạch Trí Thắng, Tuyết Liên Vạn Hòa có danh xưng vốn lưu động “trăm tỷ” cũng không đến mức như vậy. Bọn họ cơ bản phải giữ lại vốn lưu động, nếu một mắt xích tài chính mà đứt, danh xưng “trăm tỷ” rơi mất, đó không phải trầy da tróc thịt cơ bản mà là thương cân động cốt, thậm chí phải đánh đổi bằng cả sự nghiệp.

Vì vậy, tiền tiêu đến bây giờ, Bạch Tiểu Thăng cảm thấy mình thật sự “nghèo” rồi.

Cho dù kiếm được hàng chục tỷ đô, Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thấy không đủ tiêu.

Nói đến một trăm tỷ trong mắt người thường, có thể nó là sao trên trời, đời này khó mà với tới, nhưng trong mắt những người như Bạch Tiểu Thăng, đó chỉ như mục tiêu của thế hệ trẻ.

Đế Đô, Ma Đô, những công ty có chút danh tiếng trong ngành bất động sản, đều có giá trị mấy trăm tỉ.

- Bất quá, lại không có tiền, đầu tư những loại này, thật sự có chút khó khăn.

Bạch Tiểu Thăng uống một hơi cạn sạch sữa trong ly sau đó đứng dậy trở về phòng.

Tiền trong thẻ của Bạch Tiểu Thăng bây giờ, ước chừng có một trăm triệu, dĩ nhiên không phải Euro hay USD mà là nhân dân tệ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận