Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1477: Ông hãy chờ mà xem! (1)

Grace trừng mắt thật to, kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng, chợt trong ánh mắt nổi lên sự phẫn nộ không tên.

Nàng trái lại không hề sợ đàm phán này không có kết quả.

Chỉ có điều nàng cho rằng, coi như đàm phán không thành, khiến cho tâm huyết mọi người trôi theo dòng nước, thậm chí lại hao thêm hai năm thời gian làm lại từ đầu, vậy thì cũng phải do Rhine đưa ra quyết định này mới được!

Người này, hắn dựa vào cái gì chứ!

Grace lại nhớ tới một màn ở dưới lầu, nàng thỉnh cầu trợ giúp, Bạch Tiểu Thăng nói không có cách nào kia.

Dạng người này, thậm chí còn không có dũng khí thử đi giải quyết, hiện tại thế mà lại thay bọn họ quyết định sinh tử, chẳng phải là buồn cười lắm sao!

Grace hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, thậm chí nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói:



- Cái kẻ tự tiện làm chủ kia, hắn nghĩ hắn là ai cơ chứ!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng kinh ngạc đưa mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Hai người này hiểu rất rõ tính cách Bạch Tiểu Thăng, biết chắc rằng Bạch Tiểu Thăng tuyệt đối sẽ không bao giờ hành động theo cảm tính.

Trước đó, Grace cũng đã nói, muốn bảo tồn mẫu thí nghiệm của đoàn đội Rhine thì nhất định phải sử dụng trang thiết bị và cả phòng thí nghiệm bên này mới được.

Một khi rời khỏi, nhiều nhất chỉ có thể bảo tồn hai mươi bốn tiếng đồng hồ trong dụng cụ đông lạnh mà thôi, sau đó hàng mẫu sẽ triệt để bị hủy diệt.

Theo bọn họ nghĩ, Bạch Tiểu Thăng tuyệt đối sẽ không ngồi im mà nhìn kết quả xấu nhất xuất hiện.

Nhưng bây giờ, Bạch Tiểu Thăng vậy mà lại thúc đẩy kết quả kia xuất hiện.

Hai người bỗng dưng nghĩ đến một khả năng có thể Bạch Tiểu Thăng đã nói chuyện với Thorne và yêu cầu hỗ trợ?

Nhưng mà như vậy cũng không đúng!

Có khả năng thu vào số cổ phần kết xù của học viện y học Halu chỉ trong vòng một buổi tối, quả thật chỉ có thể là người có cùng cấp bậc với Thorne, thái độ đối với chuyện này càng là tình thế bắt buộc.

Coi như Thorne có thể ra mặt nói chuyện thì đối phương sẽ nhượng bộ sao?

Coi như có thể hoàn thành thì Thorne cũng phải trả một cái giá cực lớn.

Bạch Tiểu Thăng là một người không muốn thiếu nợ người khác, nhất là đại nhân tình thì càng không muốn ép buộc mình phải làm như vậy.

Khả năng mời Thorne hỗ trợ cũng rất nhỏ. . .

Trong lúc nhất thời Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng không biết được Bạch Tiểu Thăng rốt cuộc đang nghĩ như thế nào.

Taylor, Tony và tất cả những người bên cạnh bọn họ cũng đều giật mình nhìn Bạch Tiểu Thăng, nhất thời không bình tĩnh nổi.

Cứ như vậy, bầu không khí toàn trường đều đọng lại mấy giây.

Sau đó…

- Ngươi thì tính là cái gì! Ở chỗ này ta không có quyền lên tiếng, vậy thì cũng không đến lượt ngươi ăn nói vớ va vớ vẩn !



Tony trước tiên bùng nổ.

Taylor cũng nhăn mày lại, híp mắt dò xét Bạch Tiểu Thăng, âm thanh trầm thấp lộ ra địch ý lên tiếng:



- Vị tiên sinh này, xin ngươi hãy ăn nói cho cẩn thận! Hơn nữa, ngươi không phải người bên phía đương sự, ngươi không có bất kỳ quyền lực gì để làm ra bất kỳ quyết định gì!

Dứt lời, Taylor chuyển mắt nhìn sang Rhine, ngữ khí không thiếu sự uy hiếp:



- Bạn học Rhine, ta sẽ coi việc ngươi bảo uỷ quyền' vừa rồi chỉ là thuận miệng mà thôi, thế nhưng hiện tại, ngươi phải nói một câu, tỏ thái độ rõ ràng mới được. Mời vị tiên sinh này hãy giữ yên lặng, hoặc là đi ra ngoài giùm! Nếu không thì chúng ta thật không có cách nào tiếp tục nói chuyện!

- Để hắn ra ngoài đi!



Tony theo đó gào lên.

Sợ lại dẫm vào vết xe đổ kích thích Rhine như lúc nãy, Tony cố nén không nói nhiều hơn một chữ "cút".

Rhine hoàn toàn mắt điếc tai ngơ với những gì Taylor và Tony đã nói, chỉ một mực nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn hắn.

Thần sắc Bạch Tiểu Thăng vẫn lạnh nhạt thong dong như cũ, thậm chí còn khẽ cười, ánh mắt cũng rất kiên định.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Rhine.

Rhine mạnh mẽ thở ra một ngụm trọc khí.

- Cậu ta chính là nhà đầu tư duy nhất mà tôi công nhận!



Rhine giơ tay chỉ Bạch Tiểu Thăng, vẻ mặt nghiêm nghị, nói từng câu từng chữ với Taylor và Tony, đồng thời cũng là nói với mấy người bên mình rằng:



- Quyết định của cậu ta, cũng trùng hợp với quyết định của tôi lúc này!

- Chuyện này, không cần bàn nữa!

Kỳ thực từ lúc bắt đầu, trong lòng Rhine luôn đè nén một luồng tà hỏa, rốt cuộc không nhịn được, lúc này mới bạo phát một phen.

Khuất phục tiền tài, bình sinh chính là việc mà Rhine ghét nhất trong đời, càng đừng nói đến việc nhà đầu tư vậy mà còn uy hiếp hắn, bắt bọn họ phải cúi đầu.

Rhine bởi vì đoàn đội nên không ngừng nhẫn nhịn, vốn còn tưởng rằng mình cũng rất giỏi nhẫn nhịn nhưng từ khi Bạch Tiểu Thăng xuất hiện, lâm thời "đẩy" hắn một cái, ngược lại lại giúp hắn hạ cái quyết tâm này!

- Đi hợp tác với dạng nhà đầu tư này, không biết về sau còn phải đối mặt với cái gì nữa, đau dài chi bằng đau ngắn, cùng lắm thì chúng ta làm lại từ đầu mà thôi!

Rhine nhịn không được nện một quyền xuống bàn, âm thanh cứng rắn nói, cũng là giải thích cho mấy người trong đội của mình hiểu.

Mấy người trong đội của Rhine kia, cũng nhao nhao gật đầu.

Ngay cả Grace cũng hoàn toàn không có dị nghị gì.

Vốn dĩ Taylor còn định bức bách Rhine một chút, không ngờ tới hắn vậy mà lại tỏ vẻ "vò đã mẻ không sợ sứt", nên chỉ đành im miệng.

Taylor nhất thời giật mình.

Tony cũng thật sự hoảng rồi!

- Bạn học Rhine, ngươi có suy nghĩ rõ ràng hậu quả chưa đấy! Nếu như ngươi vẫn muốn quyết định như vậy thì thành quả nghiên cứu nhiều năm của các ngươi sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát ! Hơn nữa, ngươi làm như vậy chính là muốn đối nghịch với trường cũ của ngươi!

Dưới tình thế cấp bách, Taylor gõ gõ bàn, tỏ vẻ uy hiếp nói:



- Như vậy sau này, ngươi sẽ không thể trở về trường cũ nữa! Còn có các người nữa, thật sự không quan tâm bản thân có thể trở về hay không à!

Một câu cuối cùng, Taylor càng là đang uy hiếp tất cả mọi người trong đội của Rhine.

Đáng tiếc, câu uy hiếp này của hắn tựa như đá chìm đáy biển, chẳng mảy may nổi lên một tia gợn sóng.

Mấy người trong đội ngũ của Rhine, ngay cả quan hệ với người nhà cũng đều vô cùng lãnh đạm, chỉ cho phép lấy đoàn đội làm nhà, lấy nghiên cứu làm trung tâm, sẽ còn quan tâm đến cái này sao.

- Nếu như trường cũ của ta giống như trong miệng của ngươi, chỉ hơi động một tí là uy hiếp học sinh của mình để đạt mục đích.

Rhine lạnh lùng nhìn về phía Taylor, nói tiếp:



- Vậy thì ta tình nguyện cắt đứt liên hệ với nó!

Taylor bị một câu hung ác tuyệt tình của Rhine làm cho nghẹn họng nhìn trân trối.

Hắn lấy nghiên cứu thành bại, lợi ích đoàn đội, thậm chí trường cũ để uy hiếp, vậy mà Rhine cũng không sợ, vậy thì còn cái gì có thể làm cho Rhine cúi đầu nữa đây.

Ngay cả Tony cũng há hốc mồm.

Tiếp theo sau, Tony nổi giận đùng đùng, ánh mắt tràn đầy địch ý, nhìn về phía mấy người Bạch Tiểu Thăng.

Nguyên bản đang nói chuyện thật tốt, đều chỉ vì Bạch Tiểu Thăng đến làm cho tất cả mọi chuyện không thể thương lượng được nữa!

Cái thằng nhóc khốn kiếp này, đồ sao quả tạ!

Trong lòng Tony không ngừng chửi bới Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng mà giờ phút này chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ hội kiếm tiền của mình đã không thể đàm luận được nữa, hắn thật không cam tâm chút nào.

- Rhine tiên sinh, Taylor tiên sinh, tất cả mọi người xin hãy tỉnh táo một chút.



Tony nhịn không được chủ động mở miệng điều đình, càng cười làm lành nói với Rhine rằng:



- Rhine tiên sinh, tôi thấy ngài không thể tuyệt tình như vậy, chung quy học viện y học Halu vẫn là trường cũ của ngài, trong đó chất chứa biết bao cảm tình, sao có thể nói cắt đứt là cắt được. . .

Rhine chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, hỏi ngược lại:



- Vì sao không thể?

Bạch Tiểu Thăng đã loại bỏ chướng ngại tâm lý cho Rhine bước ra bước đầu tiên, trước mắt, quyết tâm trong lòng Rhine, dứt khoát cứng rắn hạ xuống.

Tony thật không ngờ gã lại quyết tuyệt như thế, nhất thời muốn hòa hoãn mà lại không tìm được từ nào để nói.

Nhưng ngay lúc này, cánh cửa phòng khách bỗng nhiên bị người ta đẩy ra, một âm thanh trầm thấp mà hùng hậu truyền đến, tràn đầy uy nghiêm.

- Rhine, khẩu khí của cậu thật lớn! Cậu muốn đoạn tuyệt với ai hả, chẳng lẽ ngay cả người thầy là ta mà cậu cũng không nhận nữa sao!

Nương theo tiếng quát đầy vẻ phẫn nộ này, mọi người nhìn thấy lại lần nữa có mấy người từ ngoài đi vào.

Bạch Tiểu Thăng quay người nhìn ra.

Trong những người đi vào có hai người cầm đầu.

Một vị là người da trắng lớn tuổi mặc âu phục, giày da, tóc hoa râm, đeo kính gọng vàng.

Một vị khác đồng dạng cũng mặc tây trang như vậy, nhưng trẻ tuổi hơn một chút, dáng người thon gầy, khuôn mặt giống như người Châu Á với đôi gò má xương xẩu, nhưng ánh mắt lại lộ ra nét khôn khéo đặc biệt.

Nhìn thấy người đàn ông đeo kính, Taylor tức khắc cung kính đứng dậy, không dám chậm trễ lên tiếng chào hỏi:



- Phó viện trưởng Logan!

Rhine cũng biến sắc, cung kính gọi đối phương một tiếng:



- Giáo sư!

Logan tiên sinh, phó viện trưởng học viện y học Halu, giáo sư của Rhine!

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được ngầm dò xét đối phương.

Trong phòng này, tất cả những người còn đang ngồi đều đứng lên hết.

Mấy người trong đội Rhine là bởi vì Logan.

Mà ở cạnh Tony, những người bên phía cố chủ của hắn, lại dùng ánh mắt cung kính nhìn về phía người thon gầy kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận