Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 148: Toàn trường đều im lặng



-, tên nhóc này vậy mà quay lại vòng kia, không phải ở đó Nhiên Gia đã chọn qua sao?

Bên trong đám người vây xem, bỗng nhiên có người có phát hiện, ngạc nhiên nói.

Hắn nói như thế, làm đám người cũng nhận ra.

Bạch Tiểu Thăng vậy mà đi đến chỗ Tôn Diệc Nhiên đã chọn qua, để chọn thạch!

- Hắn vậy mà nghĩ sẽ chọn được thạch tốt, chọn khối Nhiên Gia để lọt sao!

Có người không thể tưởng tượng nổi nói.

- Đúng là ngu xuẩn, Nhiên Gia chọn qua một lần, thì cơ hội chọn được ngọc tốt không phải càng nhỏ hơn sao?

- Tôi mới vừa nghe Nhiên Gia nói, nếu hắn mở ra ngọc tốt, Nhiên Gia liền dùng gấp mười lần giá thị trường mua! Chậc chậc, đổi lại là tôi tuyệt đối sẽ không chọn ở nửa bên này, trực tiếp đi qua nửa bên kia chọn một lần cũng tốt!

- Thế mới bảo tên nhóc này là ngốc đây!

Bốn phía tiếng nghị luận, còn kịch liệt hơn so với vừa rồi.

Đối với Bạch Tiểu Thăng, ai nấy đều nói một chữ “ngu”.

Vẻ mặt Hàn Sơ Ảnh lo lăng, Trương Mẫn có chút khẩn trương, Mẫn tỷ thì khẽ lắc đầu.

- Yên lặng một chút, không thể làm ảnh hưởng đổ thạch!

Tôn Thiên Lợi sắc mặt hơi trầm xuống một chút, cất cao giọng nói.

- Đúng đúng, đừng ồn ào, yên tĩnh mà xem.

Tạ Hữu Tân nói theo.

Người chủ trì cũng bảo nhân viên công tác, giữ gìn trật tự.

Nhưng mà những tiếng nghị luận vẫn chưa hoàn toàn dừng lại.

Bên kia, Bạch Tiểu Thăng đã ôm lấy một khối nguyên thạch giống như quả dưa hấu.

Hắn chọn xong!

- Nhanh như vậy, thì đã chọn xong!

Đám người xung quanh, đều hết sức ngạc nhiên.

Tổng cộng mới bỏ ra vài phút đồng hồ, thời gian như thế so với Nhiên Gia chọn ra khối thứ nhất, ít hơn nhiều.

Với lại ——

- Hắn giống như chỉ là nhìn xem, sau đó vuốt ve một chút, còn đập xuống mấy lần, Hắn là đang chọc dưa hấu à!

Trương Tiểu Thu trong đám người, nhịn không được nói.

Ha ha, đám người không nhịn được cười.

- Tôi thấy, về cơ bản hắn không biết đổ thạch, hoàn toàn là đoán mò!

Trương Tuyết giọng nói lạnh lùng chế giễu,

- Chỉ sợ là, chọn lấy khối rẻ nhất!

Nhân viên công tác chạy tới, tiếp nhận khối nguyên thạch trong ngực Bạch Tiểu Thăng, mang tới nơi cắt đá.

Mặt khác có người chạy đến Bạch Tiểu Thăng bên người.

- Vị tiên sinh này, mời cậu trước tiên quét thẻ trả tiền, sau đó chúng ta mới có thể cắt đá.

Người kia khách khí nói.

Đổ thạch là như thế, tiền hàng hai bên thoả thuận xong, không cho hối hận.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

- Dùng của tôi, tôi mang theo thẻ!

Hàn Sơ Ảnh ở bên kia hét lên, vung vẩy thẻ ngân hàng,

- Bao nhiêu tiền?

- 200 ngàn!

Người phụ trách thu tiền, bình tĩnh nói với cô.

- 200 ngàn!

Hàn Sơ Ảnh vẻ mặt cứng đờ.

Người xem phát ra một trận líu lưỡi!

Bạch Tiểu Thăng vậy mà, chọn một khối đắt như vậy!

Vẻ mặt Hàn Sơ Ảnh có chút khó coi, trong tấm thẻ này của cô, không có nhiều tiền như vậy!

Với lại, cũng không mang cái thẻ khác.

Tên đáng chết này, đúng là gan to bằng trời, đây là muốn mua một khối phế liệu sao, 200 ngàn, cứ thế mà vứt sao!

Coi như Hàn Sơ Ảnh là tuyển thủ chuyên nghiệp không thiếu tiền, nổi tiếng trên mạng nhưng vừa nghĩ tới 200 ngàn cứ vậy mà mất, cũng rất là đau lòng.

Được rồi, chết thì chết!

Nhiều người xem như vậy, đàn ông coi trọng danh tiếng nhất!

Hàn Sơ Ảnh cắn răng một cái, móc ra điện thoại di động của mình, muốn từ trên mạng thanh toán.

- Có thể chờ một chút hay không, tôi muốn chuyển. . .

Hàn Sơ Ảnh lời còn chưa dứt, liền nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, mặt không biểu tình đưa cho người thu tiền.

Người thu tiền nhanh nhẹn tiếp nhận thẻ, quét thẻ, đóng dấu, trả lại.

Đã xong?

Hàn Sơ Ảnh sững sờ, nhìn Bạch Tiểu Thăng quét thẻ giống như đang ở siêu thị mua thức ăn, vẻ mặt như thường, tùy ý đem thẻ ngân hàng cất trở về.

- Tên này, rất có tiền!

Hàn Sơ Ảnh nhìn Bạch Tiểu Thăng, như là nhìn một tên nhà giàu.

Qua thời gian dài, cô đều không quan tâm Bạch Tiểu Thăng đang làm cái gì, nhìn hắn ăn mặc bình thường, coi là người làm công ăn lương bình thường.

Như hôm nay, mặc qua một chiếc áo có chút nhàu nát, nào biết được hắn một lần tiêu 200 ngàn, không cau mày một chút!

Tôn Diệc Nhiên cũng nao nao.

Bạch Tiểu Thăng trình độ trả tiền tiêu sài như thế, coi như hắn cũng mặc cảm.

200 ngàn, bản thân rất muốn xem xem hắn có thể mở ra thứ gì!

Ánh mắt Tôn Diệc Nhiên thoáng hiện một ánh sáng sắc bén, hắn không tin nguyên thạch mình đã chọn qua, có thể mở ra vật gì có giá trị!

- Mở đá!

Có người hô nhỏ một tiếng.

Máy cắt vào tảng đá, phát ra tiếng vang chói tai.

Một đao hạ xuống, người công nhân nhìn một chút, khẽ lắc đầu.

- Xong, 200 ngàn đổ xuống sông xuống biển!

Có người nhịn không được nói.

200 ngàn! Vậy cũng không phải là vài đồng, cho dù người có tiền, ném vào trong nước, nhưng một tiếng vang đều không có, cũng sẽ đau lòng.

- 200 ngàn mua một khối đá vụn, thật là người có tiền!

Trương Tiểu Thu cố ý cất giọng nói.

- Đây là hậu quả của việc quá tự phụ, chậc chậc, còn muốn chọn khối Nhiên Gia đã bỏ qua!

Trần Tuyết theo sát phía sau, tràn đầy khinh miệt.

Theo bọn họ, những người khác cũng liên tiếp nói ra.

- Không biết trời cao đất rộng, đáng tiếc một số tiền lớn như thế . . .

Bốn phía nhịn không được thi nhau mỉa mai.

Tôn Diệc Nhiên âm thầm thở ra một hơi, tươi cười.

Vừa rồi, coi như là hăn cũng có chút khẩn trương.

Nhỡ may thằng nhãi này ăn may chó ngáp phải ruồi, vậy thì mặt mũi biết để ở đâu, lọt mất khối nguyên thạch tốt, còn bị một tên nhóc vô danh đánh bại, chẳng phải nhục nhã lắm sao.

Bây giờ tốt rồi, Tôn Diệc Nhiên dần bình tĩnh lại.

Bên kia, người công nhân bắt đầu cẩn thận từng li từng tí, tiếp tục cắt, giống như thấy phỉ thúy, nhưng mà chỉ có loé lên vài ánh nhỏ, khiến người cắt lắc đầu.

Lại một trận cười vang.

Hàn Sơ Ảnh khẽ cắn môi dưới, rất muốn lôi Bạch Tiểu Thăng đi, Trương Mẫn cũng yên tĩnh nhìn xem.

Chỉ có Bạch Tiểu Thăng, vẻ mặt như thường.

Đùa gì vậy, chỉ là 200 ngàn, cho dù ném đi thì có làm sao. Huống hồ, hắn tin Tuyết Liên.

- Thằng nhãi này ngược lại là rất bình tĩnh, ném không 200 ngàn, vẻ mặt còn không thay đổi, không biết gia thế ra sao.

Tôn Thiên Lợi ung dung nói.

- Anh quan tâm hắn làm gì, dù sao cũng không cắt được nguyên liệu tốt, Diệc Nhiên thiếu gia dù sao cũng thắng.

Tạ Hữu Tân nâng lên một ly trà, thổi thổi một hơi, uống một hớp.

- Ra màu rồi!

Bỗng nhiên một tiếng the thé sắc lạnh phát ra.

Đám người đang nghị luận ầm ĩ, đều bị tiếng rít này đè xuống. Đám người nhìn sang, là bên khu cắt thạch.

- Băng, Băng Chủng Đế Vương Lục!

Người cắt thạch, tại dưới ánh mắt của mọi người nhảy dựng lên.

Băng Chủng Đế Vương Lục!

Bốn phía lập tức an tĩnh, vẻ mặt không màng danh lợi Tôn Diệc Nhiên cứng lại.

Tạ Hữu Tân phun cả trà ra ngoài.

Ngay cả Tôn Thiên Lợi cũng sững sờ.

Hàn Sơ Ảnh, Trương Mẫn, Mẫn tỷ không hiểu, nhìn người bên cạnh ánh mắt khiếp sợ, cũng biết rõ, lần này chỉ sợ thật mở ra đồ tốt.

- Mình não bị đốt nửa ngày, làm sao có thể thật sự chọn một khối đa không.

Bạch Tiểu Thăng khẽ cười một tiếng,

- Chỉ giấu quá sâu một chút thôi!

- Chuyên gia định giá, chín mươi vạn!

Liên tiếp tin tức truyền đến, toàn trường đều im lặng!

- Chín mươi vạn, cực phẩm!

Tạ Hữu Tân nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

Một khối nguyên liệu tốt như thế, thành phẩm sau gia công, cộng thêm quảng cáo, sẽ bán được bao nhiêu tiền!

Mà Bạch Tiểu Thăng chỉ mất 200 ngàn!

Nhân viên công tác cẩn thận từng li từng tí bưng lấy khối nguyên liệu, đưa đến trong tay Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng ôm, hướng về phía Hàn Sơ Ảnh, dọc đường đi qua Tôn Diệc Nhiên, bỗng nhiên dừng một chút, hướng về Hắn khẽ cười một tiếng.

- Gấp mười lần giá thị trường, anh muốn không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận