Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1481: Nhìn không rõ được nhân tâm nhưng ta có thể nhìn thấu ngươi (3)

Quả thật, có một lúc nhất thời, ngay cả bọn họ cũng đều bị Logan mê hoặc, nhưng mà Logan muốn lừa được Bạch Tiểu Thăng? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Thân là người quản lý hơn một ngàn công ty lớn nhỏ ở khu Đại Trung Hoa, còn từng đi qua tổng bộ của Tập đoàn Chấn Bắc, còn làm khách tại Ngụy gia có tiếng tăm lừng lẫy, Bạch Tiểu Thăng có thể đi được đến tận bước này, năng lực ánh mắt của hắn phải cao cỡ nào chứ, người như Logan căn bản không thể nào lừa được hắn.

Nghĩ như vậy, hai người bọn họ nhìn Bạch Tiểu Thăng vừa kiêu ngạo lại vừa tự hào.

- Ngươi, thà để hàng mẫu của bọn họ bị hư hại, thà chịu bỏ vốn đầu tư lại từ đầu cũng không chịu buông tay, còn nghi ngờ những gì ta nói... Ngươi, ngươi đúng là đủ ngoan độc! Ngươi rõ ràng là đang hại bọn họ!

Phó viện trưởng Logan nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ với Bạch Tiểu Thăng.

Đối mặt với người thanh niên này, Logan có cảm giác mình bị áp chế gắt gao, cảm giác này thực đáng ghét, cũng rất đáng sợ.

Bạch Tiểu Thăng giơ tay gọi hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, sau đó lập tức lướt qua người Phó viện trưởng đi ra ngoài.

- Tôi có hại bọn họ hay không, việc này cũng không cần tới Phó viện trưởng ngài hao tâm tổn trí lo lắng thay họ!

Bạch Tiểu Thăng đi ra tới cửa, bàn tay phủ lên nắm cửa ngoái đầu nhìn lại cười.

- Tôi nói rồi, chúng ta cứ chờ mà xem.

- Thành quả nghiên cứu của bọn họ tuyệt đối sẽ không vì những thứ nhỏ nhặt này mà bị hủy hoại.

...

Đám người Thẩm Thanh Khâu chờ ở bên ngoài, chỉ thấy không lâu sau thì người trẻ tuổi phương Đông kia dẫn theo hai thuộc hạ của mình đi ra ngoài, khi đi ngang qua bọn họ cũng chỉ thản nhiên liếc nhìn bọn họ một cái liền đi về hướng phòng thí nghiệm của mấy người Rhino, sau một lúc nữa thì Phó viện trưởng Logan cũng đi ra theo, nhưng sắc mặt lại xanh lè xanh lét.

Thẩm Thanh Khâu lập tức kéo Phó viện trưởng Logan đi đến một chỗ không người, hỏi gã tiếp theo định làm gì nữa.

- Trầm tiên sinh xin hãy yên tâm, quyền khống chế tất cả các thiết bị của nửa Châu u đều nằm trong tay chúng ta, bọn họ muốn trong vòng hai mươi bốn giờ mang theo đống hàng mẫu y học đi khắp các quốc gia tìm được thiết bị và phòng thí nghiệm thích hợp hoàn toàn không có khả năng làm được, cuối cùng họ cũng sẽ phải cầu chúng ta mà thôi.

Phó viện trưởng Logan thề thốt khẳng định.

Thực ra trong lòng gã đã rối loạn một đống rồi. Bạch Tiểu Thăng biết được tính toán thực sự của gã, đây quả thật là một mối nguy hại nghiêm trọng, hơn nữa gã còn không có cách nào ly gián Bạch Tiểu Thăng và bọn Rhino, đám Rhino lại có địch ý rất lớn với gã, chuyện lần này thật sự rất khó làm rồi.

Nhưng mà Phó viện trưởng Logan cũng không thể nào nói với Thẩm Thanh Khâu rằng mình đã bó tay không có biện pháp nào được.

Như vậy thì vị giáo đổng vẫn chưa từng lộ diện kia sẽ đánh giá mình như thế nào chứ.

Logan chỉ có thể kiên trì 'lừa gạt' Thẩm Thanh Khâu, sau đó vắt óc tìm ra biện pháp khác để giải quyết.

- Như vậy thật sao Logan tiên sinh, hi vọng tiếp theo ông cũng sẽ không làm cho chúng tôi thất vọng!

Thẩm Thanh Khâu nghe xong, nhìn sâu vào đôi mắt của Logan, ý vị thâm trường nói.

- Ngài chỉ cần tin tưởng tôi là được rồi, a đúng rồi, tôi còn có một chút việc phải xử lý, phải rời đi trước.

Logan dẫn theo Taylor và các thành viên khác trong học viện vội vàng rời khỏi nơi này.

Tony cũng bị Thẩm Thanh Khâu tùy tiện đuổi đi, nhưng mà trước khi rời đi, Tony cũng lấy được một tờ chi phiếu coi như là phí vất vả của hắn, tuy rằng không có nhiều như trong dự tính lúc trước nhưng cũng đủ làm cho hắn vui mừng muốn chết rồi.

Thẩm Thanh Khâu cũng không ở lại đây lâu thêm nữa, dẫn theo người của mình rời khỏi.

Chẳng qua lúc ngồi vào xe rời đi, Thẩm Thanh Khâu sắc mặt lạnh lùng dặn dò với người ngồi bên cạnh.

- Quay trở về lập tức báo cho thiếu gia biết, chuyện này xảy ra chút đường rẽ. Vị Phó viện trưởng Logan kia cũng không đáng tin cậy chút nào đâu!

Thẩm Thanh Khâu hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt lộ ra tia sắc bén lạnh lùng.

- Chuyện này vẫn phải để chúng ta đích thân ra tay mới được!

- Mà chuyển cơ nằm ngay trên người của tên thanh niên châu Á kia!

Trong một căn phòng rộng lớn của một khu trang viên cảnh quang ưu mỹ đẹp đẽ nào đó ở thành phố Halu.

Một người đàn ông trung niên da trắng dáng vóc cường tráng với hàng ria rậm rì, đang khẽ mỉm cười ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt chăm chú nhìn về một phương hướng, nơi tầm mắt hắn hướng đến chính là ở giữa căn phòng.

Trong căn phòng này, ngoại trừ hắn ra, còn có năm cô hầu gái trẻ tuổi người da trắng, cho dù cao lùn mập ốm gì cũng toàn là cực phẩm, tất cả đều mặc trang phục hầu gái, chân mang tất đen, giày cao gót, ánh mắt của các nàng cũng đều nhìn chăm chú vào giữa căn phòng.

Nơi đó, có một cái máy chạy bộ thực tế ảo, nguyên bộ trang bị trò chơi VR, trên màn hình cực lớn đang chiếu tiến độ trò chơi.

Bên trên máy chạy bộ vạn hướng, một nam tử người Châu Á chưa đến ba mươi tuổi, trên mặt đeo một cái kính mắt VR, tay cầm một khẩu súng mô phỏng, đang chơi trò chơi khủng bố.

Rõ ràng là lần đầu tiên chơi trò chơi mới này, lần đầu tiên trải nghiệm những tình tiết khủng bố đó, người đàn ông Châu Á trẻ tuổi kia lại không có vẻ hoảng hốt một chút nào nào, gặp nguy không loạn, mặc kệ là hình ảnh hay âm thanh, dù tình hình có khẩn trương ra sao cũng đều không thể xúc động tiếng lòng của hắn, không hề làm hắn rối loạn chút nào.

Tố chất tâm lý này quả thực là cừ khôi.

Ở trong trò chơi, mỗi một tình huống đột phá đều được người trẻ tuổi kia xử lý đâu vào đấy, mãi đến vượt qua tận mấy cửa ải, cuối cùng nhân vật trong trò chơi ngã xuống, hình ảnh trong trò chơi ngắt quãng, hắn mới dừng lại.

Trông hắn dường như khá mệt mỏi, bỏ khẩu súng mô phỏng trên tay xuống, đoạn giơ tay lấy kính mắt VR ra, không tiếp tục trò chơi nữa.

Tất cả hầu gái trong phòng, mắt thấy một màn này lập tức xông lên.

Chúng mỹ nữ đều động thủ, giúp đỡ người trẻ tuổi kia tháo mấy thứ trang bị trên người xuống, còn có người dâng khăn mặt và nước suối lên nữa.

Người đàn ông da trắng dáng vẻ cường tráng kia cũng cười tủm tỉm tiến lên, vừa đi đến vừa vỗ tay nói:



- Thiên Kình tiên sinh quả thực là lợi hại, chỉ chơi game thôi cũng có phong thái trác tuyệt như vậy, gặp nguy không loạn, thật có dáng vẻ của bậc đại tướng.

Không ngờ người đàn ông này vừa mở miệng nói lại chính là tiếng Hán, hơn nữa lại nói vô cùng tốt, thậm chí còn có chút vẻ nho nhã vờ vịt.

- Ha ha, Berman tiên sinh, quá khen rồi!



Nam nhân trẻ tuổi uống một ngụm nước được vận chuyển tới từ đường hàng không, cười một tiếng với người đàn ông trung niên da trắng, trên mặt còn mang theo hai ba phần mỏi mệt, khiến cho khi nhìn vào hắn, vô hình chung nhiều thêm mấy phần hiển hách và cao ngạo.



- Trò chơi này không tệ, còn chưa đưa lên thị trường phải không?

Thì ra người đàn ông trung niên da trắng tên là "Berman" kia chính là chủ nhân của trang viên này.

Đồng thời cũng là một nhà cung cấp lớn trong chuỗi sản nghiệp siêu thị của gia tộc người trẻ tuổi ở trên máy chạy bộ vạn hướng kia.

Có điều khi đối mặt người trẻ tuổi, vị Berman tiên sinh này không dám tỏ vẻ chút nào, ngược lại trong nhiệt tình còn mơ hồ lộ ra mấy phần nịnh nọt, nói rằng:



- Lần này may mắn được Thiên Kình tiên sinh nể mặt đến chỗ của tôi làm khách, tôi đương nhiên phải chiêu đãi ngài thật tốt. Đây chính là trò chơi có danh tiếng nhất trong phòng nghiên cứu của chúng tôi, tôi được biết ngài rất thích chơi game, vả lại còn tùy thân mang theo thiết bị bên người, cho nên tôi mới vì ngài làm ra thứ này…

- Không tệ, ta mua.



Người trẻ tuổi nói với vẻ hài lòng.

Berman khẽ giật mình, mỉm cười hỏi lại rằng:



- Ngài nói là phát hành trò chơi sao?

- Ý ta nói là cái đoàn đội kia cơ.



Người trẻ tuổi hời hợt đáp.

Berman sững sờ, nhưng cũng biết người trẻ tuổi này tuyệt đối sẽ không ăn nói lung tung, lập tức cười nói:



- Vậy được, quay về tôi sẽ đi đàm luận giúp ngài.

Người trẻ tuổi gật gật đầu.

Berman vẫn giữ nụ cười tươi rói, giơ tay chỉ năm cô hầu gái bên cạnh nói rằng:



- A, đúng rồi, còn mấy cô hầu gái này cũng là do tôi tỉ mỉ lựa chọn, đặc biệt đến để hầu hạ ngài. Các nàng rất nghe lời, ngài cứ việc đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, các nàng đều sẽ không bao giờ cự tuyệt!

Thời điểm Berman nói đến năm chữ "bất kỳ yêu cầu gì", ngữ khí tăng thêm, thậm chí còn cố ý nháy mắt mấy cái, lộ ra một loại ánh mắt "nam nhân đều hiểu".

Người trẻ tuổi kia mỉm cười đưa mắt quét một lượt trên thân thể các cô hầu, các nàng đã sớm bày ra mị lực của mình.

Bộ ngực sữa cao ngất, bờ mông tròn trịa vểnh lên, tướng mạo đẹp đẽ mị nhãn như tơ, thậm chí còn có loại e lệ ngượng ngùng của tình yêu đầu đời.

Phải nói phong thái của năm nàng đã thỏa mãn hết thảy ảo tưởng của nam nhân.

Ánh mắt người trẻ tuổi lại chỉ nhàn nhạt lướt qua, không mấy hứng thú. Đừng nhìn hắn còn quá trẻ, đến bây giờ xem như duyệt nữ vô số, những cô gái này quả thật xinh đẹp, ai nấy đều phong tình vạn chủng, nhưng mà trong mắt hắn, các nàng quá mức giả tạo làm cho hắn không có nổi chút hứng thú nào.

- Berman tiên sinh, hay là ta ở lại nhà ông hai ngày vậy, dù sao cũng còn thoải mái hơn so với khách sạn. Ông cũng không cần phải khách khí như thế.



Người trẻ tuổi uể oải cười nói, vẫn như cũ hưởng thụ cảm giác được mỹ nữ đấm vai.

Nhưng Berman vẫn thấy rất rõ, sâu trong mắt hắn có một chút không được hài lòng.

Trong lòng người sau, khó tránh khỏi một hồi thất ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận