Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1487: Bị bắt mất hai người (2)

Đi theo bảo vệ, Lâm Vi Vi đi thẳng tới một chỗ đỗ xe yên lặng

- Anh chờ một chút đã! Này... Không đúng đi! Grace ở đâu?

Nhìn xem bốn phía Lâm Vi Vi nhất thời cảnh giác, không hề đi tới trước nữa.

- Nhanh nhanh lên, cô ấy đang ở trong xe đằng trước kìa.

Bảo vệ hàm hồ nói

Ánh mắt Lâm Vi Vi cảnh giác lên

- Grace đang bị bệnh, các người không phải nên đưa cô ấy đến bệnh viện trước sao, tại sao lại để cô ấy ở trong xe chờ tôi đến làm gì?

Bảo vệ sửng sốt, ánh mắt trở nên cổ quái

- Vi Vi tiểu thư!

Đằng sau Lâm Vi Vi truyền đến một tiếng gọi mơ hồ.

Lâm Vi Vi quay đầu ra sau nhìn, thì thấy Grace đang chạy tới, ánh mắt cô lập tức co rụt lại.

Tên bảo vệ này quả nhiên là đang lừa gạt mình!

Nhưng mà vì sao lại muốn gạt cô đến chỗ này chứ!

- Đáng chết! Cô ta tại sao lại đi đến đây!

Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một giọng nói buồn bực của một người đàn ông, nói chính là tiếng trung.

Lâm Vi Vi đột nhiên quay đầu, thấy cái phòng xe đằng sau đột nhiên đi ra mấy người.

Mà người dẫn đầu đúng là tên Thẩm Thanh Khâu kia.

Thẩm Thanh Khâu nhìn Grace đang chạy đến từ xa, thì thào tự nói

- Vốn tưởng rằng các cô này đã tách ra, có được một cơ hội hiếm có. Mang ít đi một đứa con gái cũng ít đi một phần phiền phức. Bây giờ thì tốt rồi, chả bớt được chút việc nào cả!

Dứt lời, Thẩm Thanh Khâu nhìn về phía Lâm Vi Vi lộ ra một nụ cười chân thành.

- Vị tiểu thư này, thiếu gia chúng tôi muốn mời cô đến nhà làm khách. Làm ơn hãy nể mặt một chút nhé!

Lúc Thẩm Thanh Khâu nói chuyện thì hai tên đàn ông lực lưỡng đã đến gần chỗ Lâm Vi Vi

- Grace đừng tới đây! Mau chạy!

Lâm Vi Vi đầu tiên là quát to một tiếng, sau đó quơ mạnh túi xách đập vào mặt một tên đàn ông rồi xoay người chạy vội

Phán đoán nhanh nhạy, hành động quyết đoán

Cô gái nhỏ này đúng là rất lợi hại nha!

Ngay cả Thẩm Thanh Khâu đều giật mình không ít.

Nhưng mà ngay sau đó, hắn lại cười to.

Một tên đàn ông gầy gò sớm đã núp tốt đột nhiên nhảy ra, trên tay cầm một cái máy giật điện loại nhỏ.

Lâm Vi Vi bất ngờ không kịp đề phòng nên đã bị đánh trúng, lập tức ngất xỉu tại chỗ.

Tên đàn ông gầy ốm kia vẻ mặt vui vẻ đỡ cô ta dậy

- Tay chân sạch sẽ một chút, đây chính là cô gái mà thiếu gia nhìn trúng đó.

Thẩm Thanh Khâu dặn dò.

- Đừng có tìm chết!

Tên đàn ông gầy ốm kia lập tức khẩn trương lên, vô cùng quy củ mà đỡ bả vai của Lâm Vi Vi, không dám vượt qua giới hạn dù chỉ một chút.

Bên kia, Grace hoảng sợ dừng bước chân, không thể tin chuyện đang xảy ra trước mặt mình.

Chợt, cô xoay người chạy đi, muốn đi tìm người đến giúp đỡ, lại không ngờ đụng phải một tên đàn ông đã sớm ẩn núp ở chỗ này.

Thân hình đối phương cứng như một tấm sắt, Grace nhìn mà sợ hãi

Cô kinh hoàng ngẩng đầu nhìn đối phương, bên trong đôi mắt toàn là vẻ hoảng sợ

...

Cuối cùng, một chiếc xe lớn hơn xe thương vụ một chút, cộng với hai chiếc xe có rèm cùng nhau rời khỏi bãi đỗ xe nào

Bên trong xe thương vụ này, Lâm Vi Vi vẫn còn hôn mê như trước, mà Grace thì sắc mặt trắng bệch không còn chút máu ôm cô.

Đối diện hai cô gái là hai người đàn ông lực lưỡng canh chừng.

Ngồi ở ghế phó lái xe thương vụ, Thẩm Thanh Khâu cầm di động của Lâm Vi Vi, hắn đã dùng dấu vân tay của cô mở khóa điện thoại.

- Dựa theo ý của thiếu gia thì chúng ta đem cô gái này về xong sẽ chào hỏi với tên tiểu tử kia sau đó dụ bọn họ lại đây. Bây giờ tôi đã có thể gọi cuộc điện thoại này rồi.

Thẩm Thanh Khâu thì thào tự nói

Thiếu gia Thiên Kình rất thích chơi đùa với các mỹ nữ xinh đẹp, đối với cô gái ở trong xe này càng để ý nhiều hơn. Nhưng mà hắn cũng sẽ không cưỡng ép những cô gái đó theo mình, dựa theo lời hắn nói thì hành động này rất thấp kém. Hắn chỉ cần trưng bày ra sự mạnh mẽ của bản thân để đi chinh phục những cô gái này mà thôi.

Cho nên Thẩm Thanh Khâu biết, cho dù hắn đem cô gái này trở về thì thiếu gia Thiên Kình cũng chỉ lấy lễ đối đã, không dùng bất kì thủ đoạn xấu xa gì cả.

Mà thiếu gia Thiên Kình cũng rất muốn gặp được cái người Hoa Hạ bằng tuổi mình kia.

Thẩm Thanh Khâu lục lọi trong nhật ký cuộc gọi của di động tvv, thấy có hai dãy số liên lạc thường xuyên nhất, một cái gọi là 'Anh Tiểu Thăng' một người là 'Lôi Nghênh'

- Chắc là một trong hai số này thôi.

Thẩm Thanh Khâu lẩm bẩm nói

Cái di động này của Lâm Vi Vi có công năng che giấu đời mới, chẳng những cần có vân tay để mở khóa mà còn cần phải nhập vào mật mã riêng mới có thể mở ra những dãy số chuyện dùng trong công việc. Cũng nhờ như vậy mà Thẩm Thanh Khâu mới không nhìn được những cái tên của các đại nhân vật bên trong điện thoại này.

Chứ nếu không hắn đã lập tức kinh hoảng gọi điện báo cho Mã Thiên Kình biết rồi.

Thẩm Thanh Khâu tùy ý nhấn gọi vào một số điện thoại, vừa lúc đụng trúng Bạch Tiểu Thăng.

- Vi Vi, chuyện bên hai em xử lý xong hết rồi sao? Tụi anh đều đã đến, mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi rồi, em cứ dẫn Grace đến thẳng đây luôn đi.

Giọng nói ở đầu dây bên kia rất ôn hòa.

Xem ra, quả nhiên là người đó không sai rồi!

Thẩm Thanh Khâu lập tức cười rộ lên

- Vị tiên sinh này, thật là xin lỗi, nhưng mà tôi cũng không phải là Vi Vi tiểu thư,

Thẩm Thanh Khâu cười trả lời

- Anh là ai?

Giọng nói ở đầu dây bên kia hơi kinh ngạc.

Nhưng mà ngay sau đó, giọng nói của bên kia lại trầm thấp đi vài phần

- Tôi nhận ra được giọng nói của anh, anh là người lúc đó ngồi chung với Phó viện trưởng Logan, tên của anh là Thẩm Thanh Khâu!

Thẩm Thanh Khâu còn tưởng bắt đầu tự giới thiệu bản thân với Bạch Tiểu Thăng, nhưng ai ngờ chỉ chớp mắt đã bị đối phương nhìn ra thân phận, đối phương là chỉ cần nghe giọng nói là có thể nhận ra được hắn,

Thẩm Thanh Khâu lập tức kinh ngạc

Nói chung thì chuyện nghe tiếng đoán người này chỉ nên giới hạn trong những người mình quen thuộc thôi chứ

Hắn gần như chỉ nói với người này hai ba câu mà thôi, vậy mà đối phương lại có thể nhớ kĩ giọng nói của mình

Cái năng lực này, đúng là quá siêu!

Thẩm Thanh Khâu cũng chịu phục năng lực này của hắn.

Nhưng mà hắn cũng đã không tính dấu giếm gì chuyện này.

- Không sai, là tôi

Thẩm Thanh Khâu cười nói

- Thiếu gia của tôi muốn được làm quen với Vi Vi tiểu thư một chút. A đúng rồi, ngài ấy cũng muốn nhìn thấy cậu nữa. Cho nên tôi mới cố ý đi mời Vi Vi tiểu thư đi qua ngồi chơi, nhưng mà hiện tại tiểu thư ấy không tiện nói chuyện điện thoại với cậu nên tôi đành phải tự mình ra mặt.

Đầu dây điện thoại bên kia lâm vào một trận trầm mặc.

Thẩm Thanh Khâu vốn tưởng rằng đối phương sẽ kinh sợ, sẽ nôn nóng hay là nói lời uy hiếp linh tinh, dọa sẽ báo công an gì đó.

Lại không nghĩ rằng đối phương sẽ lại im lặng đến như vậy.

Khiến cho Thẩm Thanh Khâu còn nhịn không được muốn hỏi thử coi bên kia có nghe hắn mới nói gì không nữa.

- Địa điểm ở chỗ nào, bây giờ tôi lập tức đi qua gặp mặt thiếu gia các người.

Đầu dây điện thoại bên kia cuối cùng cũng có người nói tiếp

Giọng nói đó hệt như từ âm tỳ địa ngục vọng ra lộ ra hàn ý dày đặc, khiến cho đáy lòng Thẩm Thanh Khâu nhịn không được mà cũng lạnh run lên theo.

- Trang viên Berman, thiếu gia của chúng tôi chờ cậu ở đó.

Thẩm Thanh Khâu theo bản năng mà nuốt một ngụm nước bọt sau đó mới trả lời.

Rõ ràng là cách nhau một cái điện thoại vậy mà hắn đã có loại cảm giác sợ hãi đến như vậy rồi.

Thậm chí Thẩm Thanh Khâu còn chủ động nói thêm một câu bảo đảm

- Tuy rằng Vi Vi tiểu thư hiện tại không tiện nghe điện thoại, nhưng chúng ta hoàn toàn không làm ra loại hành vi vượt mức cho phép nào với cô ấy cả, cậu có thể yên tâm.

Thẩm Thanh Khâu chờ đợi câu trả lời

Đầu dây bên kia lại truyền đến một âm thanh lần nữa

- Được!

Lập tức, đối phương nói

- Nếu cô ấy chịu một chút thiệt thòi nào, cho dù chỉ là rụng một sợi tóc thì tôi mặc kệ ngươi và thiếu gia ngươi là cái thứ gì, cứ ngồi đó mà chờ chết hết đi.

Giọng nói của người bên kia vẫn cứ bình tĩnh không chút gợn sóng, không có khàn giọng la hét, không có phẫn nộ tức giận nguyền rủa, nhưng mà cái kiểu uy hiếp vô cùng bình tĩnh như vậy lại khiến cho Thẩm Thanh Khâu lạnh hết cả tóc gáy.

Thẩm Thanh Khâu nháy mắt lấy lại tinh thần thì điện thoại cũng đã bị cúp máy, hiện tại đang phát ra tiếng bíp bíp.

Thẩm Thanh Khâu nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, yên lặng cất điện thoại vào trong túi xách tay, ném về phía sau xe cho Grace tiếp, để cho cô ta giữ dùm Lâm Vi Vi.

- Làm sao vậy chứ, hắn vậy mà còn dám cúp điện thoại trước!

- Chết tiệt, tại sao mình lại cảm thấy sợ hãi vậy nè!

- Nếu đem hắn so với thiếu gia Thiên Kình thì hắn là cái thứ gì chứ, ta phi!

Thẩm Thanh Khâu ổn định tinh thần lại lập tức mở miệng mắng

Cái loại cảm giác hồi hộp kia cũng biến mất, hắn càng nghĩ càng cảm thấy yên lòng hơn.

Mà giờ phút này, ở ngay chỗ ở mới, cả đam Rhino đã nổ tung, bọn họ đều biết được chuyện Grace và Lâm Vi Vi bị người ta 'bắt trói lại', bọn họ cũng muốn đi cứu người.

- Không cần, hai người chúng ta đi là được rồi.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thăng lạnh lẽo như sương, dùng thanh âm vô cùng đáng tin không cho người nào phản bác nói xong câu đó rồi lập tức đứng dậy ra khỏi cửa.

Đám Rhino còn muốn đuổi theo nhưng Lôi Nghênh lại trực tiếp ngăn bọn họ lại, ánh mắt sắc bén như đao

- Các ngươi đi cùng không tiện lắm.

- Chúng ta muốn buông tay ra mà đi cứu người.

Lôi Nghênh nghiêm túc nói

- Còn có, trường hợp đó đối với các ngươi mà nói có hơi bạo lực, rất máu me!

Bạn cần đăng nhập để bình luận