Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1489: Mã Thiên Kình, tập đoàn Dược Mã (2)

- Nếu ngươi đã nói cho anh Tiểu Thăng biết chúng ta ở nơi nào, vậy thì anh ấy nhất định sẽ tới cứu chúng ta, hiện tại nên lo lắng không phải chúng ta, mà là vị thiếu gia của nhà ngươi kia kìa.



Lâm Vi Vi thoải mái dựa lưng vào ghế, mỉm cười bảo.

Phần này tự tin này khiến cho Trầm Thanh Khâu không khỏi sững sờ.

Thế nhưng sau đó, Trầm Thanh Khâu lại mỉm cười nói rằng:



- Thế à, vậy thì tôi đi xin được rửa mắt mong chờ!

Dứt lời, Trầm Thanh Khâu trực tiếp đóng cửa sổ lại.

Ánh mắt Grace nhìn về phía Lâm Vi Vi đầy vẻ phức tạp.

Nàng luôn cảm giác nha đầu này tin tưởng "anh Tiểu Thăng" kia một cách quá mức mù quáng, căn bản không hề nhìn rõ cục diện trước mắt.

Grace có lòng muốn lên tiếng nhắc nhở, cuối cùng lại thôi, âm thầm thở dài:



- Chung quy có hi vọng, cũng là chuyện tốt. . .

- Hai người các ngươi.



Lâm Vi Vi bỗng nhiên lên tiếng, dọa Grace nhảy dựng.

Chỉ thấy Lâm Vi Vi trực tiếp phân phó hai người đàn ông cao to đối diện rằng:



- Trong xe này có gì uống không, tôi khát rồi!

Lâm Vi Vi đã hoàn toàn thanh tĩnh lại.

Hai người đàn ông kia nhìn nhau một cái, một người trong đó lại thật sự mở tủ rượu ra rót cho Lâm Vi Vi một ly rượu nhẹ.

Đối với lòng can đảm của nàng, Grace quả thật bội phục sát đất.

Bất quá nghĩ lại, hiện giờ hai cô gái yếu ớt bọn họ đối mặt với hai người đàn ông to khỏe, muốn động thủ căn bản không có khả năng, muốn kêu cứu, xe này của người ta có tính năng cách âm siêu phàm, chỉ sợ có gào đến rách cổ họng, bên ngoài cũng không ai có thể nghe được.

Hơn nữa một đường đi đến, mấy chiếc xe đã đi vào vùng ngoại ô cực kỳ thưa thớt, vậy gào cho ai nghe đây.

Grace hữu khí vô lực, nhìn người đàn ông vạm vỡ kia nói rằng:



- Cũng cho tôi một ly đi.

. . .

Cuối cùng, chiếc xe thương vụ này, cộng thêm hai chiếc xe con, một đường lái vào trang viên Berman.

Trang viên Berman không phải lấy phong cách cổ điển làm chủ, mà là tràn đầy khí tức kiến trúc hiện đại, nhưng cũng cho thấy nó hẳn là được xuất từ tay một vị kiến trúc sư bậc thầy, khắp nơi đều lộ ra vẻ khí thế bàng bạc, giản lược nhưng không kém phần xa hoa.

Lâm Vi Vi và Grace được đưa xuống xe, Trầm Thanh Khâu dẫn hai nàng đi thẳng đến một chỗ kiến trúc.

Ven đường, tôi tớ trong trang viên Berman nhìn thấy Trầm Thanh Khâu, ai nấy đều cúi đầu chào hỏi, thái độ mười phần cung kính.

Trái lại, Trầm Thanh Khâu biểu hiện làm như không thấy bọn họ.

Grace nhìn thấy một màn này, không khỏi thầm giật mình, vốn dĩ còn tưởng rằng hắn chỉ là khách của Berman tiên sinh mà thôi, không ngờ còn bá khí hơn cả chủ nhân.

Nàng nào biết được, Berman tiên sinh cực kỳ coi trọng Mã Thiên Kình, đối với vị Trầm Thanh Khâu, người gần gũi bên cạnh Mã Thiên Kình này, cũng vô cùng coi trọng, cố ý phân phó, muốn tất cả những người phía dưới đều phải dùng thái độ như đối với chính mình mà đối đãi.

Còn Trầm Thanh Khâu, dựa vào thân phận người của Mã gia, hiển nhiên cao ngạo vô cùng.

Thái độ song phương "bên này lên bên kia xuống", tình cảnh này cũng chẳng có gì lạ.

Dưới sự dẫn dắt của Trầm Thanh Khâu, một đoàn người trực tiếp đi lên lầu hai của khu kiến trúc.

Khi cánh cửa đầu hành lang bị đẩy ra, hành lang rộng lớn hiện ra trước mắt mọi người thì, Grace nhất thời không khỏi giật mình.

Hai bên hành lang thật dài, cách mỗi một khoảng, đều có hai người đàn ông cao to vạm vỡ ngẩng đầu ưỡn ngực đứng đối diện nhau, mặc âu phục mang kính râm, trên tai còn đeo tai nghe Bluetooth, nhìn có vẻ vô cùng uy phong và bá khí.

Đưa mắt nhìn sang, sơ lược đếm một phen, cũng có đến tận ba mươi, bốn mươi người!

Lâm Vi Vi cũng khẽ giật mình.

Ngay cả Trầm Thanh Khâu cũng đều hơi kinh ngạc.

Nhưng sau đó, hắn như hiểu được điều gì, nhịn không được cười thầm.

- Xem ra, Thiên Kình thiếu gia đã điều cả bảo vệ của chính mình đến, sắp xếp trận thế này!

- Vừa có thể làm cho hai cô gái này mở mang tầm mắt một chút, để Vi Vi tiểu thư biết thân phận của thiếu gia hiển hách thế nào, lại vừa có thể khiến cho thằng nhóc lát nữa đến kia biết rõ, hắn đã đắc tội với dạng nhân vật gì!

- Tán gái cần phải hiển lộ uy phong, thiếu gia quả thật cao minh!

Trầm Thanh Khâu không khỏi ưỡn ngực ngẩng cao đầu, liếc mắt nhìn Lâm Vi Vi, nhịn không được thầm nhủ ——

Nhìn thấy cảnh này, cô sẽ còn cho là 'anh Tiểu Thăng' gì kia của cô, có thể tuỳ tiện đưa cô đi được sao?

Lâm Vi Vi nhìn mấy người trước mắt, ngoại trừ lúc đầu hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó thì một chút kinh ngạc cũng đều không có, chỉ nhàn nhạt nói rằng:



- A, khí thế thật là lớn!

- Chỉ có điều, cường giả chân chính thì không bao giờ dựa vào phô trương để phụ trợ chính mình.



Lâm Vi Vi nhìn về phía Trầm Thanh Khâu, nhàn nhạt nói tiếp:



- Có đôi khi, chỉ một người là đã đủ vượt qua thiên quân vạn mã rồi!

Mạnh miệng mà thôi!

Trầm Thanh Khâu vẻ như không muốn tranh luận với nàng, làm cái thủ thế "mời", trong miệng lại nói:



- Vậy trái lại tôi cũng muốn nhìn thử xem, người bạn kia của cô sau khi tới đây sẽ kinh sợ ra sao, có chịu được sự phô trương của chúng tôi nơi này hay không!

Lâm Vi Vi cũng không tiếp lời, cất bước đi thẳng về phía đầu cuối hành lang.

Grace đi theo sát bên cạnh nàng.

Trong hành lang, mấy người bảo vệ đứng thẳng như cây tùng giữa trời, bất động như chuông, ai nấy đều cao lớn vạm vỡ, từng người đều được tuyển chọn tỉ mỉ, trên thân lộ ra một cỗ sát khí vô hình.

Grace bình thường luôn lãnh ngạo ung dung, nay đối mặt với trận thế này cũng khó tránh khỏi có loại cảm giác khiếp đảm, tim đập liên hồi.

Dù sao ở trong phòng thí nghiệm, nàng có từng gặp qua loại cảnh tượng này bao giờ đâu.

Thường ngày mấy người đàn ông bọn Rhine, có chuyện gì cũng đều nhường nàng.

Nhìn thấy loại không khí này, Grace không sợ hãi mới là lạ.

- Cái này, đừng nói là tiểu tử họ Bạch kia, coi như mấy người Rhine bọn họ toàn bộ đều đến, sợ là cũng, cũng...



Grace không dám nghĩ tiếp.

Nàng chỉ cảm thấy Bạch Tiểu Thăng bọn họ đến chính là đưa dê vào miệng cọp, mà kết cục cuối cùng của chuyện này, rất có thể chính là đoàn đội Rhine bọn họ sẽ phải ngoan ngoãn hợp tác.

Khi nghe nói đối phương là người có tiền có thế, kỳ thực căn bản không có bao nhiêu cảm giác trực quan, thậm chí còn có thể bá đạo từ chối, nhưng khi nhìn thấy khí thế của đối phương, cảm nhận được phần năng lực chênh lệch cách xa nhau kia, mới thật sự biết rõ hai chữ sợ hãi là viết như thế nào!

Cuối cùng, Lâm Vi Vi bọn họ đi đến trước một căn phòng.

Trầm Thanh Khâu trước tiên gõ cửa, chờ sau khi nghe được bên trong truyền ra tiếng đồng ý, lúc này mới đẩy cửa lớn ra, mời Lâm Vi Vi các nàng vào trong.

Sau đó, bản thân Trầm Thanh Khâu cũng đi theo vào.

Còn như những người khác, thì hoàn toàn phải đợi ở bên ngoài.

Khoảnh khắc bước chân vào phòng, Grace tâm loạn như ma, cảm thấy rất có thể mình phải đối mặt với một con mãnh thú hồng hoang, thậm chí là đại ca một bang phái khuôn mặt khó ưa nào đó.

Thế nhưng sau khi đi vào, nàng mới kinh ngạc phát hiện, bên trong rộng rãi sáng ngời, cửa sổ sát đất cực lớn, giữa căn phòng còn có một cái bàn ăn thật dài, trên bàn được bày biện mấy bộ đồ ăn bằng sứ quý giá và một cái bình hoa tinh tế.

Có một bóng người mặc tây trang màu trắng đang đứng trước cửa sổ sát đất, cho các nàng đi vào, người kia vừa vặn quay đầu lại, mặt mỉm cười, trong tay còn cầm một ly rượu đỏ.

Người kia diện mạo anh tuấn, ánh mắt ôn nhu, khí chất hơn người.

- Vi Vi tiểu thư, Grace tiểu thư, hoan nghênh hai cô tới nơi này làm khách.



Đối phương cười cười đi tới, lúc đi ngang bàn ăn thuận tay đặt ly rượu xuống bàn, khẽ chỉnh lại áo sống.

Mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng đều có phong phạm như vậy! Grace không nhịn được thầm than.

Lâm Vi Vi lại đầy vẻ thờ ơ.

Những anh chàng đẹp trai nàng thấy trong mấy năm này còn ít hay sao?

Trong cái nhìn của nàng, tất cả bọn họ đều không thể lọt vào mắt, căn bản không tài nào so được với anh Tiểu Thăng nhà nàng cả.

Mã Thiên Kình nhìn thấy thần tình khí chất của Lâm Vi Vi, ánh mắt càng lúc càng trở nên nóng rực.

- Trầm Thanh Khâu đã nói quá trình mời các cô cho ta biết, có hơi thô lỗ và vô lễ, nhưng xin hãy tin tưởng, đó tuyệt đối không phải là bản ý của ta.



Mã Thiên Kình đi tới mỉm cười giải thích, lại ngẩng đầu nhìn Trầm Thanh Khâu, ánh mắt âm u tăm tối nói rằng:



- Hãy đánh gãy tay cái tên dám vô lễ với Vi Vi tiểu thư, rồi đuổi cổ hắn đi cho ta!

- Vâng.



Trầm Thanh Khâu vội vã thấp giọng đáp.

Thời điểm nói câu phía sau, ánh mắt Mã Thiên Kình chợt trở nên uy nghiêm đáng sợ, giống như là một con sói vậy.

Cao quý, đẫm máu, Grace thấy vừa không rét mà run, lại có cảm giác tim đập nhanh.

Dạng nam nhân này, không thể phủ nhận là rất có mị lực.

Vẻ mặt Lâm Vi Vi không chút thay đổi, nhìn Mã Thiên Kình nhàn nhạt lên tiếng:



- Xưng hô thế nào?

- Mã Thiên Kình.



Mã Thiên Kình ôn hòa cười đáp.

Nghe thấy cái tên này rốt cục Lâm Vi Vi cũng động dung.

Nàng đã từng nghe qua!

Là thiếu đổng rất có danh khí của tập đoàn Dược Mã, Mã Thiên Kình!

Bạn cần đăng nhập để bình luận