Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 149: Không được!



Bạch Tiểu Thăng cố ý hỏi Tôn Diệc Nhiên một câu.

Gấp mười giá thị trường, ngọc này, anh muốn?

Trước mắt bao người, gương mặt Tôn Diệc Nhiên run rẩy, chỉ cảm thấy ánh mắt mọi người, tất cả đều đang thiêu đốt hăn!

Nguyên liệu chín trăm ngàn, gấp mười giá thị trường chính là chín trăm ngàn! Giá tiền này, ngay cả hăn cũng phải líu lưỡi!

Quan trọng nhất là đây không còn là chuyện tiền bạc.

Nguyên liệu này tốt, thật tốt đi nữa, nhưng chỉ giá trị chín trăm ngàn, nói toạc ra, cũng liền chín triệu, bỏ chín triệu mua, chính là đốt tiền tới cực điểm, ngớ ngẩn đến vô cùng! Phàm là não bộ bình thường một chút, đều sẽ không như thế làm!

Tuy nhiên, mình nói, muốn mua, mà lại gấp mười giá thị trường!

Mặt mũi ơi là mặt mũi! Người sống vì khuôn mặt, cây sống vì vỏ!

Mua thì không sng suốt, không mua, mặt cũng bị mất.

Tôn Diệc Nhiên, Nhiên gia, mọi người nhìn chằm chằm, nếu nuốt lời, sau này còn hoạt động trong giới ngọc thạch thế nào!

Mắt thấy Bạch Tiểu Thăng, nửa cười nửa không, giống như đang giễu cợt, Tôn Diệc Nhiên chỉ cảm thấy máu dồn lên não.

- Ngọc này, tôi muốn!

Tôn Diệc Nhiên hung ác nhìn Bạch Tiểu Thăng, gần như nghiến răng nghiến lợi nói.

Bạch Tiểu Thăng cười ha ha.

- Tôi không bán!

Hăn không phải người của Nhiên gia sao, hăn khoe khoang khoác lác, mua gấp mười giá thị trường sao, nhưng anh không hỏi ý kiến của tôi, hiện tại đồng ý bán!

Tôn Diệc Nhiên sửng sốt, trong lòng vừa cảm thấy may mắn, vừa thở phào nhưng vẫn cảm thấy rất tức giận!

Tên Bạch Tiểu Thăng này không bán còn hỏi, rõ ràng là trước mặt mọi người trêu chọc hăn.

Đôi mắt Tôn Diệc Nhiên xuất hiện tơ máu, nhìn Bạch Tiểu Thăng bưng lấy chất ngọc, đi đến trước mặt Hàn Sơ Ảnh đang ngẩn người.

- Tôi nói rồi, thay cô chơi đổ thạch. Hiện tại, nó là của cô.

Bạch Tiểu Thăng đem Băng Chủng đế vương Lục Phỉ Thúy giá trị chín mươi vạn, tùy ý hướng Hàn Sơ Ảnh đưa lại.

Hàn Sơ Ảnh vô cùng khẩn trương ôm lấy, không để ý bụi bẩn trên mảnh đá.

Đây chính là đồ vật chín trăm ngàn, nhỡ đâu làm rơi trên mặt đất, vỡ mất nhưng nó là vàng ròng bạc trắng!

Trên gương mặt xinh đẹp của Hàn Sơ Ảnh khẩn trương đến cực độ.

- Anh, anh thật cho tôi?

Cô có chút không tin, Bạch Tiểu Thăng quá hào phóng , thứ quý giá như thế nói cho là cho sao?

Các cô gái xung quanh xem náo nhiệt ánh mắt hận không thể xuyên vào bên trong khối ngọc, càng ghen tị với Hàn Sơ Ảnh.

- Tôi nói được làm được, chắc chắn không lừa gạt phụ nữ. Còn nữa, đây cũng không phải là cho không, trở về, cô trả tiền vốn hai trăm ngàn cho tôi.

Bạch Tiểu Thăng rất tham tiền, cường điệu lại một lần.

Bốn phía đám người đồng loạt liếc mắt.

Người này có phải là có tật xấu hay không, đưa ra phỉ thúy chín trăm ngàn, nhớ thương hai trăm ngàn tiền vốn của Hắn.

Lúc này Hàn Sơ Ảnh đã không nói thành lời, cô nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng, ngoan ngoãn đứng ở một bên.

- Cô gì ơi!

Bên cạnh, bỗng nhiên có người kêu gọi một tiếng.

Hàn Sơ Ảnh nhìn qua.

Tạ Hữu Tân không biết đứng ở chỗ đó từ lúc nào, cười tủm tỉm, con mắt nhìn về khối ngọc.

Khối ngọc quý giá thế này, nhất là cả một khối lớn như vậy, nếu tìm được thợ lành nghề thậm chí đại sư mài dũa, cộng thêm triển khai quảng cáo một phen, giá tiền thậm chí. . .

Tạ Hữu Tân chỉ cảm thấy nhiệt huyết trào dâng.

- Anh có chuyện gì?

Hàn Sơ Ảnh nghi ngờ nhìn hăn, hỏi.

- Khối ngọc thô này, cô có bán không?

Tạ Hữu Tân kềm chế xao động trong lòng, dựng thẳng một ngón tay lên.

- Tôi muốn mua với giá một triệu!

Mới báo giá là chín trăm ngàn, lão Tạ thêm một trăm vạn, đối với loại thương nhân khôn khéo như lão ta mà nói, việc tăng giá là chuyện rất hiếm.

Trách thì trách cái này tài năng quá tốt rồi!

Thật ra, vấn đề đổ thạch này tồn tại đã lâu.

"Theo lệ cũ" sau khi cắt ngọc thạch ra, sẽ chỉ báo giá thấp hơn để bàn bạc, chính là vì thuận tiện lúc thu.

Khối ngọc thô này tuyệt đối không chỉ chín trăm nghàn!

- Không bán!

Ánh mắt nóng bỏng Lão Tạ nhìn chăm chú, Hàn Sơ Ảnh liền nói hai chữ.

- Nhưng tôi đã tăng thêm mười ngàn, cô không bán?

Tạ Hữu Tân không thể tin nổi.

- Khối ngọc thô này theo như lão Tạ báo giá, tôi tăng thêm năm mươi ngàn, cô bán hay không!

Bên cạnh lại có người hỏi.

Tạ Hữu Tân nhìn sang, là đối thủ của mình - ông chủ Chu!

- Lão Chu, tôi mới là người tới trước!

Tạ Hữu Tân cả giận nói.

- Cô ấy không bán cho ông, tôi không tính là kiếm ra sinh ý, tôi đây là công bằng cạnh tranh!

Ông chủ Chu lạnh hừ một tiếng, cười cười nhìn về phía Hàn Sơ Ảnh.

- Thế nào, cô gái?

- Tôi, tôi lại thêm hai mươi ngàn!

Tạ Hữu Tân nói.

- Tôi lại thêm mười ngàn!

- Tôi lại thêm mười ngàn.

Một lát sau, hai người mặt đỏ tía tai.

Giá của khối ngọc thô lại một lần nữa tăng lên đến một triệu hai trăm ngàn!

Người xung quanh đều trợn tròn mắt.

- Cô gái, cô có ý gì, cô nói một câu đi!

Tạ Hữu Tân gấp.

- Tôi vẫn là không muốn bán.

Hàn Sơ Ảnh lầm bầm nói.

- Nhìn ý của hai người, khối ngọc thô này khá tốt, tôi muốn làm thành vòng ngọc, dùng riêng.

Làm thành vòng ngọc, dùng riêng?

Tạ Hữu Tân và ông chủ Chu, nghe xong choáng váng.

Xa xỉ, quá xa xỉ!

- Đem nguyên vẹn khối ngọc thô này cắt làm thành vòng ngọc?

Tạ Hữu Tân méo cả mặt.

- Cô gái, cô muốn vòng tay, mặt dây chuyền, tôi đều có, chất lượng giống như thế này, tôi cho giá bán cho cô! Nguyên Khối ngọc thô này, cô đừng làm tổn hại!

- Đúng vậy đó, khối ngọc thô này cùng lắm thì hai nhà chúng tôi chia đôi, cô muốn đồ trang sức gì, chúng ta đưa cho cô!

Ông chủ Chu cũng run giọng nói.

Làm ăn không tổn hại đến đối thủ, nếu hai nhà có thể hợp tác lấy được, Tạ Hữu Tân nhận!

Hàn Sơ Ảnh tâm động, giật nhẹ Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng quay đầu, nghe Hàn Sơ Ảnh nói sơ qua tình huống, tùy ý khoát tay chặn lại.

- Cái này là tôi thay cô cược, giờ nó là của cô. Cô muốn xử lí ra sao, tôi không quan tâm, tự cô quyết định, làm thế nào cũng được.

Cuối cùng, Hàn Sơ Ảnh đồng ý.

Hai ông chủ vui mừng hớn hở, dẫn cô đi xử lý thủ tục.

Trương Mẫn, Mẫn tỷ ở bên cạnh, kinh hãi không ngậm miệng được, ánh mắt kì quái nhìn Tiểu Thăng, cái tên này có bao nhiêu bình tĩnh, xem tiền bạc như gió bay.

Ở nơi xa, Tôn Thiên Lợi híp mắt, nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng.

Vừa lúc nãy, là đoán mò hay là thật tướng thạch!

Là một người có thể tùy tiện chọn trúng Băng Chủng đế vương lục?

Nếu nói là có khả năng tướng thạch, Tôn Thiên Lợi không tin, ông ta mấy chục năm đều không có loại công lực này!

Ông đi xem thử hắn!

Xa xa, Tôn Thiên Lợi nháy mắt cho Tôn Diệc Nhiên.

Tôn Diệc Nhiên cắn răng, đi đến trước mặt Bạch Tiểu Thăng.

- Bạch tiên sinh, tôi chỉ đùa với cậu thôi! Vậy mà lại hay!

Giọng nói Tôn Diệc Nhiên khàn khàn, ánh mắt hiện ra tia máu, sắc bén nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng.

- Lần này, chúng ta so tài một lần nữa, xem ai chọn trúng ngọc thạch quý nhất! Nếu cậu thắng, Tôi Tôn Diệc Nhiên sẽ không lăn lộn giới ngọc thạch, đồng thời ngọc thạch tôi chọn cũng về cậu, nếu cậu thua, thì ngược lại! Như thế nào!

Tôn Diệc Nhiên nói tiếng cuối cùng, gần như là hét lên.

Xung quanh yên tĩnh.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn xem hăn, cái này không phải đổ thạch, mà phải nói là "Liều mạng".

Ngay cả Tôn Thiên Lợi cũng giật mình, ánh mắt phức tạp mà nhìn cháu trai của mình.

Bị một hạng người vô danh, đánh bại trước đám đông, tính tận xương, tự nhiên nhịn không được.

Cược!

Chẳng lẽ thiên tài Tôn gia, có thể thua sao? Tôn Thiên Lợi bình tĩnh, nhìn xem Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng giữ im lặng, lạnh lùng nhìn Tôn Diệc Nhiên.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn cuối cùng mở miệng, nói hai chữ.

- Không cược!

Bạn cần đăng nhập để bình luận