Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1490: Song phương sát khí lan tràn (1)

Sau khi Mã Thiên Kình tự giới thiệu bản thân, mắt thấy vị mỹ nữ mà mình vừa ý kia, cũng chính là Lâm Vi Vi, trong đôi mắt sáng ngời của nàng rõ ràng hơi ngưng lại, trên mặt càng toát ra vẻ kinh ngạc.

Mã Thiên Kình bất giác mỉm cười, trong lòng cũng sinh ra mấy phần đắc ý.

Mã Thiên Kình hắn chính là thiếu đổng của tập đoàn Dược Mã đấy!

"Đằng Vân - Dược Mã", hai đại thế lực mạnh mẽ nhất ở Châu Á!

Xác thực có thể coi như đế quốc thương mại cũng không phải nói ngoa!

Mấy năm này, Đằng Vân từ Hoa Hạ dần phát triển ra ngoài thế giới, được rất nhiều xí nghiệp cấp thế giới tán thành, thực lực hiện tại so với trước đây rõ ràng hơn hẳn không biết bao nhiêu lần.

Mà tập đoàn Dược Mã, còn có xu thế thắng Đằng Vân nửa bậc, thậm chí mơ hồ có chút dáng vẻ của những tập đoàn tài chính cấp thế giới tại phương Tây nữa.

Mọi khi mấy cô gái chỉ cần nghe được thân phận của Mã Thiên Kình hắn, đều sẽ cảm thấy chấn kinh, thậm chí hai mắt cũng sẽ tỏa sáng long lanh.

Giống như là Grace đang đứng ngay bên cạnh kia, đã có chút nghẹn họng nhìn trân trối, khó có thể tin nhìn hắn.

Ngay cả một cô gái phương tây suốt ngày cắm đầu vào công việc nghiên cứu như nàng, cũng đều biết rõ thân phận của hắn tôn quý bậc nào! Khó mà ngoại lệ!

Mà cô gái trước mắt này…

Mã Thiên Kình thấy Lâm Vi Vi chỉ hơi giật mình, sau đó lại khôi phục như thường, ánh mắt của nàng chỉ có mấy phần hiếu kỳ, mang theo vẻ dò xét quan sát mình.

Nàng quả thật vô cùng khác biệt!

Mã Thiên Kình thật sự càng lúc càng cảm thấy hứng thú với Lâm Vi Vi.

- Hiện tại, đã sắp đến thời gian dùng cơm trưa, vì để bày tỏ lòng áy náy của ta bởi hành động đường đột của thủ hạ. Ta xin được phép mời hai vị nữ sĩ mỹ lệ cùng dùng bữa trưa.



Mã Thiên Kình hào hoa phong nhã nói, nụ cười càng thêm ôn nhu.

So với người vừa mới thốt ra những lời lẽ lãnh huyết vô tình, muốn đánh gãy tay gã thủ hạ kia, cơ hồ căn bản không phải cùng một người vậy.

Thế nhưng, mặc kệ bất kỳ loại khí tràng nào, trong mắt những cô gái tầm thường đều sẽ vô cùng có mị lực.

Grace nhịn không được nhìn về phía Lâm Vi Vi , chờ nàng quyết định.

Vừa rồi, Grace có hơi mê đắm Mã Thiên Kình. Nhưng đây cũng chỉ vẻn vẹn là phản ứng đầu tiên của nữ nhân đối với nam nhân vừa bá khí lại ôn nhu, đồng thời sở hữu vẻ ngoài và tài phú hơn người, âu cũng là bình thường thôi.

Có điều sau khi vẻ mê đắm kia qua đi, Grace lập tức tỉnh táo lại.

Bản chức công tác của nàng chính làm công việc nghiên cứu, vì thế lý trí lúc nào cũng trong trạng thái Online.

Huống chi, Mã Thiên Kình chỉ dùng ánh mắt bình thường nhìn nàng, trong khi nhìn Lâm Vi Vi thì ánh mắt hắn mới lộ ra một tia nóng rực.

Cho nên, Grace tự nhiên sẽ tùy theo biểu hiện của Lâm Vi Vi thế nào mà có những hành động tương ứng.

- Bữa cơm này của Thiên Kình thiếu gia, có thể ăn được hay không còn chưa biết. Bất quá ngồi thêm một lúc nữa cũng không sao.



Lâm Vi Vi khẽ cười nhàn nhạt, đi đến bên cạnh bàn ăn, tự mình kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống.

Grace cũng nhanh chóng cất bước đi qua, bắt chước y hệt, cũng kéo ghế ngồi xuống ngay bên cạnh Lâm Vi Vi, cẩn thận từng li từng tí nhìn Mã Thiên Kình.

Người đàn ông này vừa đẹp trai lại có nhiều tiền, chỉ cần tỏ vẻ ôn nhu cười lên một tiếng cũng có thể mê đảo ngàn vạn thiếu nữ, nhưng mà ánh mắt hung ác tàn nhẫn chợt hiện rồi tắt kia, cũng thật đáng sợ.

Sau khi hắn hạ lệnh, Trầm Thanh Khâu lập tức lui ra ngoài, có thật sự đánh gãy tay của tên thủ hạ đã mạo phạm Lâm Vi Vi hay không còn chưa biết được, nhưng cứ cảm thấy trông hắn không giống nói đùa.

Vậy thì hôm nay chúng ta có thể rời khỏi chỗ này không, làm sao rời đi, phải trả một cái giá ra sao, cũng còn tùy thuộc tâm tình hắn như thế nào!

Trong lòng Grace vô cùng thấp thỏm lo âu, thậm chí có mấy phần sợ hãi bất lực.

Sợ là khi Bạch Tiểu Thăng và Rhine bọn họ đến đây cũng phải ngoan ngoãn, hoàn toàn không cách nào chống lại người này.

- Lời nói của Vi Vi tiểu thư, rất có ý tứ nha.



Mã Thiên Kình nhìn Lâm Vi Vi, tựa hồ cảm thấy có chút buồn cười, khóe môi cong lên nói:



- Hiện tại ở chỗ này, cho dù ta muốn nói gì làm gì. Cứ coi như là Berman tiên sinh, chủ nhân của trang viên này đi nữa, cũng không thể làm ra bất kỳ hành động nào mang tính cản trở ta được.

Mã Thiên Kình lại cười càng tươi hơn, nói tiếp:



- Không biết Vi Vi tiểu thư bảo, bữa cơm mà ta mời cô có thể ăn hay không còn là hai chuyện, là có ý gì?

- Ý là người bạn kia của cô đến đây có thể sẽ làm hỏng sự hứng thú của ta chăng?

Nói đến đây, ngữ khí của Mã Thiên Kình chợt trở nên trầm thấp lạnh lẽo, Grace ngồi bên cạnh Lâm Vi Vi nhất thời không nhịn được cảm thấy trong lòng nổi lên một cỗ hàn ý lạnh căm.

- Thiên Kình thiếu gia, ngươi căn bản không biết rõ việc ngươi bảo thủ hạ của mình trói ta đến đây mang ý vị như thế nào đâu!



Lâm Vi Vi hừ lạnh một tiếng lại nói rằng:



- Anh Tiểu Thăng của ta và Lôi Nghênh đều không phải là hạng người dễ chọc! Hành động của ngươi chính là đang khiêu khích bọn họ! Chỉ cần bọn họ đến đây thì mấy thủ hạ ngoài kia của ngươi, cũng chưa chắc có thể ngăn được bọn họ! Đến lúc đó, chỉ sợ là Mã Thiên Kình ngươi, thiếu đổng của tập đoàn Dược Mã, cũng sẽ phải ăn đấm mà thôi!

Lâm Vi Vi cư nhiên lại dùng ngôn ngữ khiêu khích gã thiếu gia Mã Thiên Kình kia!

Grace giật mình, vô cùng bất an nắm lấy cánh tay Lâm Vi Vi, trong lòng không khỏi hồi hộp len lén nhìn sang Mã Thiên Kình.

Đúng lúc này, Trầm Thanh Khâu bỗng đẩy cửa đi vào.

Hắn cũng vừa hay nghe thấy lời nói của Lâm Vi Vi, đồng thời cũng giật cả mình.

- Vi Vi tiểu thư, cô đang uy hiếp thiếu gia của chúng tôi sao? Cô, sao cô lại dám. . .



Trầm Thanh Khâu không nhịn được trong giọng nói đầy vẻ kinh hãi.

Nhưng mà sau đó, âm thanh của Trầm Thanh Khâu lập tức im bặt, chỉ thấy Mã Thiên Kình giơ một ngón tay lên, hắn liền không dám nói ra những lời quá phận nữa.

- Vi Vi tiểu thư hình như rất tín nhiệm đồng bạn của mình.



Mã Thiên Kình híp mắt cười tủm tỉm mà rằng:



- Vả lại còn rất quan tâm ta nữa!

Lâm Vi Vi hừ lạnh một tiếng.

- Ta đã xem qua ảnh chụp của ba vị.

Mã Thiên Kình sờ sờ cằm, nụ cười vẫn giữ nguyên trên mặt:



- Thể hình của một trong hai đồng bạn cô quả thật cao to, hơn nữa quần áo cũng không che được bắp thịt săn chắc, nhìn dáng người có vẻ rất có lực bộc phát. Vệ sĩ của tôi có báo cáo rằng hắn cũng là người biết chút công phu! Cô cảm thấy hắn và cái người trẻ tuổi mà cô gọi là 'anh Tiểu Thăng' kia, à, đúng rồi, cộng thêm mấy người Rhine tiên sinh nữa; bọn họ chạy đến đây là có thể uy hiếp được ta đúng không?

Lâm Vi Vi không đáp, nhàn nhạt nhìn Mã Thiên Kình.

Trong mắt Grace lại nhịn không được hơi có chút chờ mong.

Nàng không nghĩ tới, cái người to con tên Lôi Nghênh kia vậy mà lại biết "công phu"!

Công phu Trung Hoa, ở trong mắt một số người nước ngoài, chính là thứ được phủ một tầng màn che vừa thần bí lại khó có thể tưởng tượng nổi.

Thời đại Bruce Jun Fan Lee (Lý Tiểu Long) chính là đại danh từ kỳ tích!

- Thế nhưng có hơi trùng hợp là chỗ này của ta cũng có một người vô cùng lợi hại. Đúng không, Sam!



Mã Thiên Kình vừa nói chuyện vừa cười cười nhìn về một nơi trong góc phòng.

- Tôi cũng rất muốn mở mang kiến thức một chút, công phu chân chính của Hoa Hạ là như thế nào.



Một giọng nói băng lãnh từ nơi nào đó truyền đến.

Grace giật mình, vội vàng đưa mắt nhìn đi qua.

Thì ra trong phòng này còn có người!

Nàng vẫn cho là trong đây chỉ có bốn người Mã Thiên Kình, Lâm Vi Vi, Trầm Thanh Khâu và nàng thôi!

Lâm Vi Vi cũng sửng sốt nhìn sang.

Trong một góc hẻo lánh tối tăm của căn phòng, giữa một cái bình hoa khổng lồ và bức tượng thạch cao, có một người đang đứng ở đó hai tay khoanh lại dựa vào tường.

Có thể nói, chỉ cần hắn không lên tiếng thì sẽ không ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn!

Đó là một người da trắng, không cao mấy, tướng mạo chẳng có gì đặc biệt, ném vào giữa đám đông cũng chẳng chút nổi bật, chỉ có điều hắn có một đôi mắt vô cùng sắc bén, tựa như sói lại như ưng.

- Sam đã ba lần đoạt giải quán quân đấu vật tự do, có thể tay không đối phó với mười mấy người đều không có vấn đề gì cả.



Mã Thiên Kình vừa nói vừa nhìn về phía Lâm Vi Vi, đoạn tiếp tục mỉm cười hỏi:



- Không biết, vệ sĩ mà ta đã dùng số tiền lớn để mời đến này, có thể bảo đảm hai vị nữ sĩ an ổn thưởng bức bữa ăn này hay không?

Lâm Vi Vi không lên tiếng nhìn chằm chằm Mã Thiên Kình, nhìn như thể tựa hồ cũng không muốn đấu võ mồm với hắn.

Sam đứng bên kia bỗng dưng trầm tĩnh lên tiếng:



- Cái gọi là công phu, phần lớn đều chỉ là tạp kỹ trên màn ảnh, thực tế lại chẳng chịu nổi một đòn, ta đã từng giáo huấn qua không biết bao nhiêu người Hoa Hạ, còn chưa có bất kỳ ai có thể lọt vào mắt!

Lời nói này, đâu chỉ cuồng ngạo bình thường!

Thế nhưng Mã Thiên Kình nghe thấy lại rất hài lòng, phàm là người của hắn đều nên bá khí như thế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận