Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1492: Đánh Mã Thiên Kình tơi bời (1)

Trước khi Bạch Tiểu Thăng cùng Lôi Nghênh xuất hiện, Mã Thiên Kình ở trước mặt hai nữ nhân Lâm Vi Vi, Grace thủy chung đều là một bộ dáng bày mưu tính kế, hết thảy mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, nhẹ nhàng phong độ, thái độ tiêu sái.

Vốn là ở trong trang viên của chủ nhân Berman, Berman còn là đại thương nhân, lại là ủy viên quốc hội, và nghị viên thường trực, ngay đến cảnh sát cũng không thể tuỳ tiện vào nhà riêng điều tra khám xét.

Mã Thiên Kình lại cho Lý An bố trí hơn ba mươi người tập hợp thành hàng ở ngoài hành lang, dùng cái này để hiển lộ rõ ràng uy danh của mình, cũng là chính là bảo vệ toàn bộ.

Trong phòng này, còn có một vị cao thủ đấu sĩ võ tự do là Sam.

Dưới tầng tầng bảo vệ, còn có người nào có thể đến trước mặt hắn làm loạn được chứ!

Dù sao, Mã Thiên Kình cũng không nghĩ ra được sẽ có người làm được như vậy.

Đáng tiếc, hắn dựa trên điều này nên không hề sợ hãi, đề phòng vì thế sau khi Bạch Tiểu Thăng đến, hắn liền sụp đổ, giống như là nhìn thấy lão hổ, đâm một cái là rách.

Hơn ba mươi vệ sĩ ở bên ngoài kia, thế mà bị hai người cho ma sát với mặt đất một cách vô thanh vô thức!

Sam bất ngờ lộ diện, vậy mà ngay lập tức bị đối phương dũng mãnh đạp bay bằng một cú đá !

Đây, mẹ nó...

Cũng quá không chân thật rồi!

Mã Thiên Kình trợn to đôi mắt, ngơ ngác nhìn hai người Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này hắn mới nghĩ lại tới câu nói kia của Lâm Vi Vi,

- Anh gặp được anh ấy, e rằng đến lúc đó, anh sẽ hối hận cho xem!

Hắn Mã Thiên Kình đã hối hận, sớm biết như vậy, hắn sẽ gọi nhiều người tới chút! Lại tìm thuê thêm vài cao thủ nữa!

Đáng tiếc, trên đời không có thuốc chữa hối hận.

Hiện tại cũng có người đang khiếp sợ giống hắn, đó chính là Grace.

Grace không dám tin tưởng vào những gì mà mình tận mắt nhìn thấy!

Hai người kia có thể đánh ngã hơn ba mươi người ?

Gã đàn ông giống như hung thần kia, thế mà vừa đối mặt, liền bị đá bay?

Võ thuật, kungfu của Trung Hoa!

Khủng bố đến như vậy sao!

. . .

Gã Sam kia bay ra ngoài, lại ở trên không trung lộn người một vòng, hạ thấp người rồi rơi xuống đất, sau đó, dưới chân giống như là lắp lò xo, lập tức lại đánh tới.

Thấy vậy ánh mắt Lôi Nghênh hơi có chút dị sắc.

Uy lực một cú đá kia, kỳ thực cũng không rơi toàn bộ xuống thân đối phương, trong thời khắc đó, đối phương dùng hai tay đỡ một chút, mượn lực tránh lui ngược lại.

Cũng chính vì vậy, đối phương mới có thể "Bay ra" một cách khoa trương như vậy.

Như trước đây, góc độ Sam công kích Bạch Tiểu Thăng cũng không phải là tốt nhất, vậy nên lần này, hắn lại lần nữa phản công, thì là thừa cơ điều chỉnh thế công kích ở góc độ tốt nhất!

Một màn vừa mới đạp bay được kia, cũng sẽ khiến cho bên này lâm vào lơ là bất cẩn.

Người này quả là cao thủ !

Ánh mắt Lôi Nghênh nhìn về phía Sam, trong nháy mắt tỏa sáng, thần sắc hưng phấn, "Có chút ý tứ !"

Bạch Tiểu Thăng thì vẫn lạnh nhạt liếc nhìn lại hướng Sam đang bay nhào tới lần nữa.

Nếu như nói ba, bốn năm trước Bạch Tiểu Thăng lợi dụng Hồng Liên phụ trợ, có thể cùng cao thủ đọ sức, vậy giờ này ngày này, hắn thậm chí có thể đo lường tính toán đại khái quỹ tích hành động của đối phương.

Cái này quá lợi hại rồi!

Đối với phần lớn người khác mà nói, Bạch Tiểu Thăng dự đoán như một vị thần, đối với bọn hắn mà nói căn bản chính là đẳng cấp áp chế !

Trừ phi đối phương có đẳng cấp vượt mức bình thường như Lôi Nghênh, có thể đem tốc độ biến hóa tạm thời phát huy đến cực hạn, khiến cho thân thể Bạch Tiểu Thăng phản ứng không kịp theo phán đoán, mới có thể áp chế được hắn.

Mà ngay cả xem như ở mức độ của Lôi Nghênh, ở dưới tình huống ngay từ đầu không biết chút nào giao đấu với Bạch Tiểu Thăng, không có bật hết hỏa lực chiến đấu ngay lập tức, cũng sẽ gặp phải cực đại phiền toái, thậm chí ăn thiệt thòi!

Gã Sam này hoàn toàn không biết đối thủ mà hắn chọn, là kẻ có thực lực như thế nào!

Lôi Nghênh vòng qua Bạch Tiểu Thăng, thời điểm nghênh tiếp Sam, bỗng nhiên một điểm sắc lạnh từ trong tay Sam bay ra, bắn thẳng về phía Lôi Nghênh.

Ánh mắt Lôi Nghênh run lên, cấp tốc né tránh.

"Bành" một tiếng, một thanh đao ngắn nhỏ bay qua, đâm trong cửa phòng, thân đao rung động.

Một đao này không phải vì để đả thương người, chỉ vì muốn bức lui Lôi Nghênh.

Trong nháy mắt Lôi Nghênh tránh né, kỳ thực kịp phản ứng, hai mắt hiện lên vẻ giận dữ, cảm giác mình bị chơi xỏ.

Sam thừa dịp cái khe hở này, một tay vươn tới hướng cổ họng Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt càng tỏa ánh sáng dị thường.

Chế trụ được người trẻ tuổi này, gã đại hán khó giải quyết kia, cũng sẽ không cấu thành uy hiếp nữa! Đây là cánh nghĩ của Sam.

Đáng tiếc, ý nghĩ này quá lý tưởng.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng trở nên lạnh lùng, nhìn thẳng vào hai mắt của Sam.

Trong nháy mắt khi Sam đang vui sướng vì sắp đắc thủ, cũng chú ý tới ánh mắt Bạch Tiểu Thăng.

Thâm thúy, u lãnh, yên lặng như là đáy sâu của hồ nước.

Trong thoáng chớp này, bỗng nhiên lông tơ của hắn dựng lên, Sam không khỏi vì đó sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm.

Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, Bạch Tiểu Thăng vung ra một quyền.

Một quyền kia, không có chút nào xinh đẹp, nhưng dưới sự phụ trợ của Hồng Liên, lực đánh được phát huy đến cực hạn.

Thốn quyền, là một kĩ thuật công kích mang tính bùng nổ trong võ thuật truyền thống của Hoa Hạ, còn được gọi là Thốn Kình quyền, nghĩa là ở cự ly ngắn cấp tốc xuất quyền, đánh ra một quyền có lực đánh cực mạnh, bạo phát ra lực đánh mạnh nhất của người ra quyền, dùng cái này để đánh ngã địch nhân.

Nói tóm lại, trong khoảng cách ngắn nhất, bạo phát ra uy lực lớn nhất!

Chí giản ! Chí linh ! Chí uy ! Chí mãnh !

Sam căn bản không kịp đề phòng, ở trên bộ ngực rắn chắc trúng một quyền, "Đăng đăng đăng", hắn luân phiên thối lui mấy bước mới đứng vững lại được, cả khuôn mặt đều vặn vẹo vì đau đớn, trắng xanh hoán đổi, lập tức đỏ lên.

Là một cao thủ võ tự do không hạn chế hạng cân, thân thể hắn có sức kháng đòn rất mạnh, nhưng trong nháy mắt vẫn cảm giác khó mà chịu đựng được.

Sam phát ra một tiếng gầm nhẹ như dã thú bị thương, hai tay bỗng nhiên nắm lại, thân thể hơi chìm xuống, lúc này mới ổn định thân hình đang lung lay, nhịn xuống đau đớn.

Nhưng mà sau đó, Sam bỗng nhiên nhấc đầu lên.

Ở trước người hắn, Lôi Nghênh như là một toàn thiết tháp, đang lạnh lùng nhìn hắn.

Hai người bất quá chỉ cách xa nhau chừng nửa mét.

Sau đó, hai người này không nói một lời, giống như là hai võ sĩ tiến vào quyết chiến, nắm đấm giống như là cơn mưa đánh tới hướng đối phương.

Khác với võ sĩ trên võ đài chân chính, ngoại trừ bộ phận yếu hại, bọn hắn hoàn toàn không có phòng hộ đối với các vị trí còn lại, căn bản không quan tâm bản thân trúng bao nhiêu đòn, chỉ cho phép đem toàn lực lượng của bản thân mình hóa thành công kích, toàn lực kích đánh lên thân thể đối phương.

Trong nháy mắt, hai người thế công có thể dùng cảnh tượng mưa dông gió giật để hình dung, gần như kín không kẽ hở.

Ở bên cạnh Mã Thiên Kình, Trầm Thanh Khâu, Grace, thậm chí Lâm Vi Vi đều nhìn mà trợn tròn mắt.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng vẫn bình tĩnh, chỉ có điều đồng tử cũng hơi run run.

Cũng may mà hắn có Hồng Liên, mới có thể chính xác bắt được khe hở tung ra cú đấm bất ngờ trong tích tắc kia.

"Bành", bỗng nhiên âm thanh đánh nhau im bặt và dừng lại bằng một tiếng chìm trầm đục như âm thanh kết thúc công việc.

Lôi Nghênh cùng Sam cũng bình tĩnh trong khoảnh khắc đó.

Hai người đồng thời tung ra một cú đấm cuối cùng vào gương mặt hung mãnh của đối phương, cũng đều đánh trúng mặt của đối phương.

- Ai. . . Thắng ?

Thời khắc này trong đầu mọi người đều vọt ra cái suy nghĩ này, thì thấy Sam thẳng tắp ngã xuống.

Đã bị đánh đến choáng và ngất đi.

Lôi Nghênh dường như còn ngại không quá đã nghiền, quay đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, có mấy phần phiền muộn tự trách,

- Một cú đấm của anh vừa rồi, ra tay cũng quá nặng đi, nhìn xem anh đem người ta đánh thành như vậy. . . Tôi chiến thắng mà vẻ vang.

Lôi Nghênh nói lời này, đồng thời trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Người ở bên ngoài đều không kìm được cảm thấy khiếp sợ trong lòng, không nhịn được oán thầm một tiếng.

Đem Sam đánh đến ngất đi, là ngươi mới đúng chứ. . .

Lúc này Mã Thiên Kình thật sự trợn tròn mắt mà nhìn.

Hắn bỏ số tiền lớn thuê cao thủ Sam, vậy mà cứ như vậy. . . Ngã xuống?

Đại hán phía đối diện, ngoại trừ trên gương mặt hơi có vết thương, căn bản là còn sinh long hoạt hổ lắm!

Huống hồ tên tiểu tử bên kia, thế mà cũng lợi hại như vậy!

Mã Thiên Kình bỗng nhiên nảy sinh cảm giác một cỗ nguy cơ lớn đang ập tới!

Hắn thậm chí lặng lẽ, đưa mắt bí mật ám chỉ cho Trầm Thanh Khâu, khiến cho Trầm Thanh Khâu tranh thủ thời gian chuồn đi, gọi cứu binh tới!

Kết quả, Trầm Thanh Khâu hoàn toàn ngây người ở nơi đó, không hề mảy may lĩnh hội ý của hắn.

Trong lòng Mã Thiên Kình tức giận thầm mắng Trầm Thanh Khâu là đồ đầu heo !

- Quá lợi hại, thật là quá lợi hại!

Grace không nhịn được thì thào, hưng phấn nói nhỏ.

Lôi Nghênh có dáng người cao lớn, cường hãn như thế nàng còn có thể lý giải được.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng nhìn cũng không cao bao nhiêu, khỏe mạnh thể nào, thế mà cũng lợi hại như vậy !

Hắn dùng một quyền đánh lui Sam, cũng quá đẹp trai đi!

Ánh mắt Grace nhìn Bạch Tiểu Thăng, lập tức trở nên sốt ruột, trở nên sùng bái.

Từ xưa đến nay, dù trong nước hay ngoài nước, thì người phụ nữ luôn sùng bái người đàn ông mạnh mẽ, không có ngoại lệ.

- Em biết rõ bọn họ không làm gì được hai người mà!

Lâm Vi Vi vui vẻ cười nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận