Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1493: Đánh Mã Thiên Kình tơi bời (2)

Dưới cái nhìn của nàng, Bạch Tiểu Thăng cộng thêm Lôi Nghênh, vậy thì sánh được với thiên quân vạn mã, cái gì hơn ba mươi vệ sĩ, cái gì mà cao thủ võ tự do, căn bản không đáng nhắc tới.

- Tay của anh cũng rất đau, giờ thì ổn rồi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn nàng cười một tiếng.

Lôi Nghênh trở về bên cạnh hai người.

- Vậy kế tiếp, có phải cũng nên tính toán khoản nợ giữa chúng ta hay không!

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu nhìn về phía Mã Thiên Kình, nụ cười chìm xuống.

Trầm Thanh Khâu lúc này mới lấy lại tinh thần, cấp tốc hành động. Bất quá hắn không phải đi ra ngoài, mà là chạy ra phía sau Mã Thiên Kình, nghiêm chỉnh khiến cho vị "Thiên Kình thiếu gia" này đứng ở vòng ngoài cùng.

Mã Thiên Kình không rảnh để ý tới Trầm Thanh Khâu nữa, kiên trì nhìn thẳng vào Bạch Tiểu Thăng.

Thua người không thua trận !

Hắn Mã Thiên Kình đường đường là thiếu gia của tập đoàn Dược Mã, sao có thể để cho người ta tuỳ tiện hù sợ được !

- Chúng ta rốt cuộc cũng gặp mặt rồi, anh chính là người làm hỏng việc buôn bán hợp tác giữa chúng tôi cùng với nhóm người Rhine đúng không?

Mã Thiên Kình chủ động mở miệng, chiếm trước quyền chủ động.

Trên nét mặt của hắn còn cố tình mang theo vài phần bất mãn,

- Vì thành quả nghiên cứu của tổ đội Rhine, tôi đã phải dùng rất nhiều tiền thu mua cổ phần của học viện Y học Haru, anh chen ngang cắm một gậy như vậy, là rất không hiểu quy củ đó!

Bạch Tiểu Thăng trầm nét mặt, nhẹ nhàng tránh ra khỏi Lâm Vi Vi, cất bước tiến lên.

Mã Thiên Kình bỗng nhiên biến đổi sắc mặt, chậm rãi lui lại,

- Anh, anh biết tôi là ai không !

- Vị thiếu gia này của chúng tôi, chính là con trai chủ tịch tập đoàn Dược Mã, ngài Mã Thiên Kình! Anh có biết về tập đoàn Dược Mã hay không, là đại tập đoàn tiếng tăm lừng lẫy ở Châu Á, có rất nhiều công ty trực thuộc ở các nước, trước khi anh muốn làm gì, anh cần phải suy nghĩ rõ ràng hậu quả !

Ở sau lưng Mã Thiên Kình, Trầm Thanh Khâu vội vàng báo tên gia môn.

Xã hội đương thời, cũng không phải thời đại dùng võ lực, không phải ai có nắm đấm lớn thì xưng vua, phải xem thân phận địa vị, xem ai có tiền có thực lực mới được.

Trầm Thanh Khâu nghĩ bằng vào uy danh của Mã gia, sẽ trói buộc được Bạch Tiểu Thăng.

- Đúng thế, tôi chính là thiếu gia của tập đoàn Dược Mã! Tập đoàn Dược Mã có địa vị tôn sùng ở Châu Á, anh nhất định từng nghe qua, coi như ở Châu u, thân phận của tôi cũng đủ để sánh vai cùng một đám đại nhân vật đó!

Mã Thiên Kình vội vàng nói, lại lần nữa cường điệu thân phận của bản thân.

Hiện tại, bọn vệ sĩ toàn bộ nằm sấp một ổ, vậy cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, dựa vào thân phận bản thân để tự vệ.

Bạch Tiểu Thăng đúng là ngừng lại, ánh mắt hơi có vẻ kinh ngạc,

- Tập đoàn Dược Mã? Là 'Đằng Vân - Dược Mã', chính là tập đoàn Dược Mã kia sao?

- Đúng thế, đúng là tập đoàn Dược Mã mà anh biết đến!

Mã Thiên Kình thấy Bạch Tiểu Thăng cũng biết tên của tập đoàn nhà mình liền mang thần sắc ngạo nghễ nói.

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng không còn tiến lên, Mã Thiên Kình lập tức tự tin trở lại.

Trong hai năm này, Mã gia bọn hắn uy danh đang thịnh, theo hắn thấy, coi như so sánh với các tập đoàn lớn, gia tộc lớn của Tây Phương, cũng không thua kém bao nhiêu.

Thằng nhãi này dám động vào hắn, đây không phải là tự tìm đường chết sao !

- Tôi nghe nói, anh bạn cũng nghĩ đầu tư vào nhóm Rhine, đúng hay không. Vậy anh cùng gia tộc, nhất định cũng ở giới kinh doanh, tôi thấy anh cũng là người Châu Á, thậm chí cũng là người Trung Quốc. Nếu đã nhận biết tôi, kỳ thực, xem như anh có một cái cơ hội !

Mã Thiên Kình nói,

- Nếu như anh hợp tác với tôi, đem đội nghiên cứu của Rhine quay trở lại, tôi sẽ không bạc đãi anh cùng gia tộc anh!

Nét mặt của Bạch Tiểu Thăng không biểu tình nhìn chằm chằm hắn, lại tiến lên lần nữa.

Nhưng lần này, Mã Thiên Kình không còn sợ.

Dù sao thân phận của hắn chính là bùa hộ mạng cho hắn, trừ phi cái người đồng lứa này muốn cho gia tộc bản thân dựng nên một kẻ địch kinh khủng như tập đoàn Dược Mã, nếu không tuyệt đối không dám động đến hắn !

- Thế nào, anh suy nghĩ một chút, cùng tôi hợp tác, đối với anh có nhiều chỗ tốt đó!

Mã Thiên Kình rất tự tin rằng Bạch Tiểu Thăng sẽ động tâm.

Đổi lại là hắn, hắn đều cảm thấy không có lý do gì không giao hảo cùng một cường giả.

Cho dù là lần này, Bạch Tiểu Thăng đánh thủ hạ của hắn, hiện tại hắn có thể không so đo, cũng không cách nào so đo.

Nhưng mà sau này, hắn nhất định sẽ tìm cơ hội để trả thù lại !

Dù sao, Mã Thiên Kình hắn không phải là người dễ bị bắt nạt, chỉ có hắn bắt nạt người khác, không có chuyện người khác bắt nạt hắn !

Mã Thiên Kình đưa ánh mắt mang theo "Thiện ý" nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Núp dưới cái vẻ "Thiện ý", nhưng cũng chôn xuống một cây gai.

- Tập đoàn Dược Mã thật sự rất lợi hại ! Hiện giờ thậm chí ngay cả Đằng Vân, đều hơi kém nửa bậc đi!

Bạch Tiểu Thăng rốt cuộc cũng mở miệng, tựa hồ như thừa nhận Mã gia cường đại.

- Đúng thế, vậy không bằng chúng ta cùng hợp tác, cái này đối với anh mà nói, tuyệt đối là có lợi ích to lớn đấy.

Mã Thiên Kình vội vàng nói.

Bạch Tiểu Thăng đã đứng ở trước người hắn, nở một nụ cười.

Thời điểm Mã Thiên Kình tưởng rằng Bạch Tiểu Thăng động lòng, ở phía sau hắn Trầm Thanh Khâu cũng thở dài ra một hơi, thì một âm thanh đột ngột vang lên thanh thúy to rõ.

Mã Thiên Kình còn đang mỉm cười, cái đầu liền mãnh liệt hất lên hướng sang một bên, cảm thấy trên gương mặt mình nóng bỏng nhói nhói.

Ánh mắt Mã Thiên Kình đầu tiên là kinh ngạc, lập tức không dám tin tưởng, tiếp theo bùng lên lửa giận.

Ngay tại thời điểm vừa rồi, Bạch Tiểu Thăng rắn rắn chắc chắc cho hắn một cái tát vào miệng.

Trầm Thanh Khâu đều sợ đến choáng váng.

Ngay cả Grace ở bên kia cũng ngây người ngừng thở một nhịp, hoàn toàn không dám tin tưởng chính mình con mắt.

Mã Thiên Kình kia lai lịch rất lớn, nàng cũng biết rõ.

Bạch Tiểu Thăng nói đánh, liền đánh ?

Hắn, hắn không sợ Mã gia trả thù sao !

Grace hoảng sợ suy nghĩ.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng có chút ngoài ý muốn, bất quá hai người đối với chuyện này cũng không có bất kỳ ý kiến gì, Bạch Tiểu Thăng đừng nói cho Mã Thiên Kình một cái vả miệng, cho dù là tát lão cha của Mã Thiên Kình, bọn hắn cũng sẽ không phản đối.

- Mã gia thật lợi hại à, thiếu gia Mã gia cũng dám bắt cóc người, cái thế giới này còn chứa đựng được ngươi sao?

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh hỏi Mã Thiên Kình.

- Ngươi đánh ta !

Mã Thiên Kình trừng lớn con mắt nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng, một tay che mặt vừa gầm thét.

Hắn đã lớn như vậy, cũng chưa từng ăn qua loại thua thiệt như thế này!

Bị người khác tát trước mặt mọi người, mà lại là đánh thật !

- Ngươi không chịu phục?

Bạch Tiểu Thăng hừ lạnh nói, ánh mắt âm lãnh,

- Chỉ bằng ngươi dám bắt cóc người của ta, một cái vả miệng là còn nhẹ. Thiếu gia của tập đoàn Dược Mã thì sao? Hù dọa người khác còn có thể, đối với ta thì không dùng được.

- Ta. Mẹ nó, ta liều mạng với ngươi !

Mã Thiên Kình một chữ đều không thèm nghe, chỉ cảm giác gương mặt mình đau rát, bộ não ông ông ảnh hưởng, phẫn nộ, không thể ngăn chặn phẫn nộ bùng lên, hắn không quan tâm gì khác mà muốn lao vào đánh Bạch Tiểu Thăng.

Cái gì phong độ, cái gì hình tượng, hắn toàn bộ từ bỏ.

- Thiên Kình thiếu gia. . .

Sắc mặt Trầm Thanh Khâu trở nên hoảng sợ, không nhịn được muốn ngăn cản thiếu gia nhà mình.

Đại cao thủ cũng không phải là đối thủ của người ta, Thiên Kình thiếu gia động thủ, đây không phải là tự tìm tai vạ à.

Bạch Tiểu Thăng nghiêng người tránh Mã Thiên Kình nhào vào ôm mình, trở tay cho hắn thêm một cái tát âm thanh thanh thúy mà to rõ.

- Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi biết sai hay chưa?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Mã Thiên Kình giương nanh múa vuốt.

Bạch Tiểu Thăng một tay túm lấy cổ áo hắn, vung thêm một cái tát vào miệng hắn quát hỏi một tiếng,

- Có sai không?

- Nói, có sai không?

- Có sai không?

"Ba ba" âm thanh cái tát to rõ, ở bên cạnh Trầm Thanh Khâu đều dùng ánh mắt không đành lòng mà nhìn.

Bạch Tiểu Thăng thẳng tay đánh Mã Thiên Kình mấy cái bạt tai đến choáng đầu hoa mắt, khóe miệng rỉ ra cả máu.

- Nói thử xem, có sai không?

Bạch Tiểu Thăng còn muốn tát tiếp.

- Đừng đánh nữa !

Mã Thiên Kình bị mở cả hai mắt, kêu to.

Bởi vì câu này, Bạch Tiểu Thăng lại cho hắn một cái vả miệng nữa.

Bởi vì trả lời, không phải là "Đáp án" mà Bạch Tiểu Thăng muốn nghe.

- Tôi sai rồi !

Mã Thiên Kình chảy nước mắt nước mũi lèm nhèm, thê thảm không thể nói lên lời, hủy hoại cả cái gương mặt anh tuấn.

Kỳ thực, hắn vốn là cũng không khác nhiều lắm so với việc bị Bạch Tiểu Thăng đánh cho thành đầu heo.

- Nếu như ngươi sớm nhận thức được điểm ấy, thì làm gì phải chịu nhiều đau khổ như vậy chứ.

Bạch Tiểu Thăng thì thào nói, nhẹ nhàng buông tay đang nắm cổ áo Mã Thiên Kình ra.

Mã thiếu gia lảo đảo rút lui ra vài chục bước, nếu không phải Trầm Thanh Khâu đến ngăn đón, có lẽ đã bị ngã sấp xuống đất rồi.

Hai tay bụm mặt và gò má, Mã Thiên Kình phẫn nộ, bi thương, lại có chút ủy khuất nhìn mặt đất nói,

- Ngươi cũng phải cho ta thời gian nói chuyện, ngươi đánh. . . Quá nhanh !

Đám người biểu lộ cổ quái, đều không nhịn được cười.

Ngay cả Trầm Thanh Khâu, cũng là như thế. . .

Bạn cần đăng nhập để bình luận