Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1495: Thù này, ta cho ngươi ghi lại ! (2)

Trầm Thanh Khâu thấy Mã Thiên Kình đã được thuyết phục, lập tức nhẹ nhàng thở ra, lại vội vàng nói,

- Thù này, đương nhiên phải báo !

- Bất quá, Thiên Kình thiếu gia cần biết, báo thù cũng được phân thành hai loại. Một là đánh một trận, thậm chí muốn mạng của đối phương. Loại này nhìn thì có vẻ thống khoái, cũng gọn gàng dứt khoát nhất, bất quá còn chưa đủ thoải mái. Còn có một loại khác ác hơn! Đó chính là khiến cho bọn hắn tiền tài hai không, cất bước liên tục gặp khó khăn, sau này mỗi phút mỗi giây đều phải hối hận vì chuyện ngày hôm nay mình đã làm!

- Cần biết, giết người tru tâm a ! Thiên Kình thiếu gia !

Trầm Thanh Khâu động dung nói.

Cái câu "Giết người tru tâm" kia, lập tức khiến cho ánh mắt của Mã Thiên Kình sáng lên.

Không tệ, đó mới chính là phong cách của Mã Thiên Kình hắn.

Đó mới là phương thức ưa thích của hắn!

- Lão Trầm, khối đá lạnh dưới đất kia ngươi có thể lấy lên chườm mặt.

Mã Thiên Kình cất giọng nói.

Trầm Thanh Khâu vui vẻ trong lòng, liên tục gật đầu,

- Cảm ơn Thiên Kình thiếu gia !

Mã Thiên Kình là người không thể nào nói xin lỗi với thủ hạ, cũng không có khả năng thừa nhận vừa rồi mình nóng đầu thiếu suy nghĩ, nhưng mà thái độ cùng ngữ khí quan tâm "Lo lắng" như thế, cùng với việc đã tiếp nhận lời đề nghị của hắn cũng xem như là đã xin lỗi rồi.

Cái này đã đủ rồi!

Trầm Thanh Khâu tự nhiên sẽ không có yêu cầu xa vời thực tế.

Còn nữa, một phen thao thao bất tuyệt vừa rồi, lúc nói toàn một mạch không nghỉ, trước mắt suy nghĩ đã được buông lỏng, liền cảm giác quai hàm đều tê dại, lại thêm cả cái tát trời giáng mới một phút trước được nhắc lại, mặt mũi của hắn càng thêm khó chịu.

Trầm Thanh Khâu nhanh chóng đi nhặt khăn mặt lên, bên trong còn có chút đá, hắn gói lại rồi thoa lên mặt.

Bên kia, Mã Thiên Kình lại tự lấy một viên đá khác thoa lên trên mặt mình.

Chủ tớ hai người hiện tại tuy chật vật nhưng lại nhất trí, có thể xưng là "Đồng bệnh tương liên" .

- Tiếp đó, vậy ngươi nói nên làm cái gì đây?

Mã Thiên Kình hỏi hắn.

Trầm Thanh Khâu vội vàng nói,

- Tên Bạch Tiểu Thăng kia, không phải đã tự báo tên họ của mình rồi sao? Tôi cảm thấy thời điểm hắn nói những lời này, thần sắc khá là tự tin, hẳn là có chút lai lịch. Hắn nói muốn ngài đi hỏi lão gia có thật sự muốn khai chiến với hắn hay không. Tuy lời này rất phách lối, nhưng mà chưa hẳn là kiêu ngạo không biên giới. Không bằng, ngài hỏi lão gia một chút. . .

Mã Thiên Kình nghe xong lời này, lập tức nhíu mày, sắc mặt không vui,

- Ngươi nói là, để cho ta đem sự tình mình bị ăn đòn nói cho cha ta biết!

Như thế vẫn chưa đủ mất mặt sao !

Dựa vào ý tứ của Mã Thiên Kình, căn bản là phải giấu diếm mà không nói.

- Không phải vậy !

Trầm Thanh Khâu trực tiếp lắc đầu, lại tiếp tục nói,

- Trước tiên ngài đừng nhắc tới lần xung đột này, ngài hỏi trước hỏi một chút, xem lão gia có biết một tên thanh niên gọi là Bạch Tiểu Thăng hay không, có biết rõ ở Châu Á có thế lực nào họ Bạch hay không, sau đó căn cứ vào hồi đáp của lão gia mà chúng ta có thể bàn bạc bước kế tiếp.

Lời này của Trầm Thanh Khâu khiến cho Mã Thiên Kình thở dài ra một hơi, hắn cúi đầu suy nghĩ.

Sau đó, Mã Thiên Kình để túi chườm đá ra, cầm điện thoại di động gọi cho cha mình,

- Vậy thì nghe ngươi! Ta cũng là lâu rồi không nói chuyện với cha, vậy ta sẽ gọi cho cha vậy.

Trầm Thanh Khâu nghe vậy thì liên tục gật đầu.

- Ngươi cũng lại gần nghe một chút đi.

Mã Thiên Kình nói.

Trầm Thanh Khâu lập tức tiến lại gần, nhìn thiếu gia gọi điện thoại.

Sau một lúc chờ đợi cuối cùng điện thoại cũng đã thông.

Mã Thiên Kình mỉm cười, âm thanh cung kính, trước tiên hỏi thăm sức khoẻ cha mình.

Đầu kia điện thoại, người cầm lái của tập đoàn Dược Mã, cha của Mã Thiên Kình, âm thanh hùng hậu, không giận tự uy.

Mã Thiên Kình đầu tiên là nói hai ba câu thỉnh an, mấy câu sau là đơn giản báo cáo những thành tích gần đây của mình, sau cùng mới thăm dò hỏi,

- Cha, ngài có biết rõ một người thanh niên gọi là Bạch Tiểu Thăng hay không, rất tuổi trẻ, tuổi chừng cùng con không sai biệt lắm. . .

Thời khắc nói chuyện, Mã Thiên Kình còn có chút bận tâm cha không kiên nhẫn, cũng lo lắng đây cũng là một cái tên không ai biết.

- Bạch Tiểu Thăng !

Đầu kia điện thoại, giọng nói của cha Mã Thiên Kình rõ ràng trầm xuống, thậm chí mang chút kinh dị,

- Ngươi hỏi hắn làm cái gì ?

Cái tên này là thật !

Cha của mình cũng biết rõ người này !

Mã Thiên Kình kinh dị, gấp giọng nói,

- Hắn đến tột cùng là có thân phận gì vậy cha, ở Châu Á có gia tộc họ Bạch nào hoặc thế lực nào sao? Con thế mà cũng không biết rõ!

- Bạch Tiểu Thăng kia, ta cũng chỉ nghe tên, vẫn chưa được thấy mặt. Cũng không phải gia tộc của hắn có bao nhiêu lợi hại, mà là bản thân hắn cũng là một nhân vật truyền kỳ. Ba mươi tuổi liền trở thành Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc! Từ trước đến nay chưa từng có người nào làm được như vậy!

Trong giọng nói của cha Mã Thiên Kình, lộ ra sự cảm thán.

Mã Thiên Kình lập tức sửng sốt, ngay cả Trầm Thanh Khâu bên cạnh hắn cũng phải trừng lớn đôi mắt.

Tập đoàn Chấn Bắc bọn hắn cũng biết đến, dù sao ở bên trong giới người Hoa, đó là một tập đoàn đỉnh phong, người sáng lập nó càng xưng là truyền kỳ.

Nói không khoa trương, chỉ là khu đại trung hoa của tập đoàn Chấn Bắc, liền có thể ngang hàng với tập đoàn Đằng Vân của hai năm trước, càng đừng đề cập bọn hắn còn có rất nhiều sinh ý ở khắp các Châu Lục.

- Không nghĩ tới, hắn lại là Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc!

Mã Thiên Kình kinh thanh nói, trong lời nói còn có mấy phần cắn răng nghiến lợi.

- Thiên Kình, ngươi có phải đang giấu ta điều gì không!

Bên kia điện thoại, cha của Mã Thiên Kình bỗng nhiên trầm giọng nói.

Cha của Mã Thiên Kình làm Người cầm lái của tập đoàn Dược Mã, thì phải có bao nhiêu bản lĩnh chứ!

Lại nói, hiểu con không ai bằng cha!

Hắn làm sao có thể nghe không hiểu giọng điệu của Mã Thiên Kình không đúng!

Mã Thiên Kình không dám giấu diếm, liếc nhìn Trầm Thanh Khâu một cái, ở trong điện thoại nói rõ tình huống, nhưng cũng không có nói hết lời nói thật,

- Cha, con ở chỗ này rõ ràng có một khoản đầu tư cực tốt, lại có người này chặn ngang một gậy, đem sinh ý đoạt đi. Con cùng hắn đàm phán, hắn thế mà, thế mà mảy may không cho Mã gia chúng ta mặt mũi, còn trước mặt mọi người đánh con nữa!

- Ngươi nói cái gì, tên Bạch Tiểu Thăng, hắn biết rõ ngươi là con trai ta, còn trước mặt mọi người đánh ngươi !

Bên kia điện thoại, thanh âm của cha Mã Thiên Kình rõ ràng mãnh liệt hơn rất nhiều,

- Vậy con tiếp tục định làm như thế nào?

Lão gia có mấy phần tức giận rồi! Trầm Thanh Khâu thầm nói.

Bạch Tiểu Thăng đây chính là đánh mặt Mã gia, còn khi dễ con trai hắn yêu thương nhất!

Lão gia không sinh khí mới là lạ !

- Bạch Tiểu Thăng kia còn để lại một câu nói, nói để cho con hỏi cha một chút hắn là ai, hỏi cha có bằng lòng hay không bởi vì điểm xung đột nhỏ ấy mà cùng hắn khai chiến!

Mã Thiên Kình nói,

- Con tự nhiên là bảo trì khắc chế, không muốn giống trước kia xúc động. Dù sao, con ở bên ngoài, có thể đại biểu là lợi ích của Mã gia chúng ta. Điểm này, Trầm Thanh Khâu có thể làm chứng !

Biết cha không ai bằng con, Mã Thiên Kình cũng biết rõ tính khí của ba hắn.

Bên kia, sau một phen trầm mặc ngắn ngủi thì truyền đến một hồi tiếng cười lạnh,

- Tốt, tốt Bạch Tiểu Thăng hắn! Ta từng nghe nói người trẻ tuổi này, lấy hạ khắc thượng, cưỡng ép thượng vị, đã cảm thấy hắn không phải người lương thiện! Thế nào, dám trước mặt mọi người dánh con trai ta một cái tát, lại hỏi ta có dám cùng hắn khai chiến không! Thật là cuồng vọng mà!

Cha của Mã Thiên Kình tiếp tục nói,

- Thiên Kình, ngươi đối với chuyện này khắc chế, rất tốt, chứng tỏ ngươi ra ngoài đã thực sự trưởng thành!

- Bất quá, tên Bạch Tiểu Thăng này, Mã gia chúng ta có thể không kiêng kị ! Coi như tập đoàn Chấn Bắc lại như thế nào, tập đoàn Dược Mã của chúng ta sớm muộn gì cũng thế chỗ bọn họ!

Cha của Mã Thiên Kình nói một câu tràn đầy bá khí, hắn có hùng tâm, càng có quyết đoán.

Đằng Vân - Dược Mã, nếu như nói Lục Vân của Đằng Vân là một người khiêm cẩn ổn trọng, vậy thì Dược Mã vị này liền là Hổ Lang.

- Cha nói rất đúng !

Mã Thiên Kình cũng bị lời nói này của cha mình làm cho tâm nóng rực, càng bởi vì được cha tán thưởng mà nụ cười hiển hiện.

Tuy việc hắn lý trí khắc chế tâm trạng là do Trầm Thanh Khâu mạnh dạn cản lại, nhưng tóm lại khiến cho cha đối với mình có ấn tượng tốt là điều cầu còn không được.

Điều này đối với con đường kế thừa của hắn có ảnh hưởng rất lớn.

Từ hướng này mà nói, hắn ngược lại thật sự phải cảm tạ Bạch Tiểu Thăng mấy phần.

- Thiên Kình, con yên tâm, nhục nhã của con ngày hôm nay, ngày khác Mã gia chúng ta tất sẽ báo thù! Chỉ là hiện giờ, cha đang chuyên tâm đấu với Lục Vân, nên tạm thời con cần nhịn xuống một chút!

Cha Mã Thiên Kình trầm giọng nói.

Đằng Vân - Dược Mã chi tranh, những ngày gần đây đã tương đối kịch tính.

- Cha là người cầm lái toàn cục, phía bên này ngài không cần lo lắng, con có thể chịu, quân tử báo thù 10 năm không muộn mà!

Mã Thiên Kình lại lần nữa gặp may, thể hiện được mình đã trưởng thành.

Đầu bên kia điện thoại, cha của Mã Thiên Kình vui mừng vô cùng, lại lần nữa tán thưởng hai tiếng, còn nói,

- Hai ngày này, con liền trở lại đi. Bên này đang cần dùng người, con đã thành thục nhiều như vậy, có thể để cho con trợ giúp ta nhiều hơn !

- Vâng, hết thảy nghe cha !

Mã Thiên Kình kiềm chế hưng phấn, đã tươi cười rạng rỡ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận