Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1496: Tôi chỉ là một người làm hậu cần (1)

Chờ cuộc trò chuyện kết thúc, Mã Thiên Kình cúp máy xong thì cười đến không ngậm miệng lại được.

- Nhân họa đắc phúc, đây mới là nhân họa đắc phúc, chúc mừng Thiên Kình thiếu gia !

Trầm Thanh Khâu chọn đúng lúc vuốt mông ngựa, khiến Mã Thiên Kình hưởng thụ vô cùng.

- Lúc này may mắn mà có ngươi, Lão Trầm, về sau cũng phải giúp ta nhiều hơn một chút.

Mã Thiên Kình tâm tình khoái trá, đối với Trầm Thanh Khâu cũng tốt lên một chút.

Trầm Thanh Khâu lập tức thụ sủng nhược kinh, liên tục gật đầu.

Kỳ thực hắn phụ tá cho Mã Thiên Kình như thế, cũng là chờ mong Mã Thiên Kình về sau chấp chưởng Dược Mã, vậy hắn liền là khai quốc công thần.

Thân phận, địa vị, thanh danh, tài phú, hết thảy đều sẽ dễ như trở bàn tay !

Mã Thiên Kình đứng dậy đến trước cửa sổ sát đất, nhìn ra phía ngoài, ánh mắt trở nên dữ tợn.

- Hừ, Bạch Tiểu Thăng, Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc !

- Thù này, ta nhớ kỹ !

- Sớm muộn gì, ta cũng phải để cho ngươi biết đắc tội với Mã Thiên Kình ta là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời này của ngươi.

Bạch Tiểu Thăng một đường dẫn theo Lôi Nghênh, Lâm Vi Vi, Grace rời đi, sau khi đi qua hành lang hai cô gái thấy hơn ba mươi tên bảo tiêu thân thể tráng kiện nằm lộn xộn trên đất thì trố mắt nhìn nhau, một cảnh này đập vào mắt thì đúng là hùng vĩ vô cùng.

Lúc bước ngang qua để đi ra ngoài mọi người đều phải bước đi cẩn thận sợ lại dẫm lên người mấy tên bảo tiêu kia.

Chỉ tay vào một đống bảo tiêu nằm trên mặt đất, Grace mặt mũi tràn đầy rung động nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Chỉ có hai người các anh mà đem nhiều người như vậy… tất cả trên mặt đất là hai người các anh đánh ngã sao?

Bạch Tiểu Thăng cười cười gật đầu.

Grace còn có chút cảm giác giống như người vừa bừng tỉnh trong giấc mộng. Trước mắt nàng một cảnh này có chút vượt qua sự tưởng tưởng của nàng.

Trên mặt đất hơn ba mươi tên bảo tiêu nếu như cùng tiến lên, Bạch Tiểu Thăng cùng Lôi Nghênh chỉ sợ cũng nan quyền tứ địch thủ cũng có chút bó tay bó chân. Xem như là hơn ba mươi người đứng im cho bọn hắn đánh, đánh cho đến lúc ngất xỉu cả ba mươi người xem ra cũng có thể đem tay hai người sưng đỏ tấy lên đấy chứ, mệt mỏi quá sức luôn cũng nên.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Bạch Tiểu Thăng cùng Lôi Nghênh lại làm được, đồng thời còn trong im lặng làm xong rồi.

Lúc xuất hiện bên cạnh bọn họ vẫn phong kinh vân đạm vẫn như cũ sinh long hoạt hổ.

Kungfu Trung Hoa lợi hại như vậy sao!

Hai người này lại lợi hại vậy ư!

Trong đầu Grace có chút cảm thán.

Lôi Nghênh không cần phải nhắc làm gì, lưng hùm vai gấu, võ công cao cường cũng là điều đương nhiên nhưng còn Bạch Tiểu Thăng cũng mạnh mẽ vô cùng khiến cho Grace rất tò mò, lúc Bạch Tiểu Thăng cùng Sam đọ sức với nhau nàng cũng ở đó, cứ lăng không một quyền lại đem đối phương đánh lùi lại mấy mét, thật không hiểu hắn lấy đâu ra khí lực lớn như vậy.

Grace đi theo phía sau nhìn sang Bạch Tiểu Thăng ánh mắt lại có chút sáng lên.

Hiếu kỳ cũng có, sùng bái cũng có.

Người nàng đã từng không để ý chút nào thế mà tên này lại dữ dội như thế sao?

Thật đúng là một nam nhân chân chính!

- Anh Tiểu Thăng các anh không ra tay quá nặng chứ, em thấy bọn hắn ngất xỉu lâu rồi cũng không có động tĩnh gì. Bọn hắn không sao chứ, lúc nào thì bọn hắn có thể tỉnh lại vậy?

Lâm Vi Vi có chút lo lắng không nhịn được hỏi Bạch Tiểu Thăng.

Nàng sợ Bạch Tiểu Thăng cùng Lôi Nghênh trong tình thế cấp bách không nhịn được đem mấy người đó đánh cho trọng thương tàn phế hoặc mất mạng.

Nếu xảy ra những việc như vậy Mã Thiên Kình sẽ đem báo cáo cho Berman tiên sinh, báo cho cảnh sát như vậy thì bọn hắn khó tránh khỏi phiền phức.

Bạch Tiểu Thăng cùng Lôi Nghênh nhìn nhau nở nụ cười có chút cổ quái, nói với nàng:

- Yên tâm đi Vi Vi, không có chuyện gì đâu.

- Ai nha!

Lâm Vi Vi còn muốn nói tiếp thì lại nghe Grace bên cạnh kêu lên một tiếng.

Lâm Vi Vi tranh thủ nhìn qua thì ra là Grace mải nhìn Bạch Tiểu Thăng mà không để ý lắm lại dẫm lên tay của một tên đang nằm trên mặt đất.

Grace phản ứng đầu tiên là xin lỗi, kết quả lại nhìn thấy trên mặt đất tên kia da mặt run rẩy, lặng lẽ xê tay ra một chút.

Lâm Vi Vi cũng nhìn thấy một giọt nước mắt từ trên mặt người này chảy xuống.

Hai nữ nhân lập tức im lặng nhìn nhau, đã toàn bộ hiểu rõ.

Thì ra người này là giả bộ ngất cho có khí thế.

Vậy trên mặt đất những người đang nằm có phải hay không số lượng giả vờ ngất cũng không ít?

Lâm Vi Vi, Grace nhịn không được dò xét bốn phía, thậm chí còn có chút tò mò có nên tìm tên nào lại dẫm một phát…

Bạch Tiểu Thăng cùng Lôi Nghênh cười cười thúc dục hai người rời đi.

Lâm Vi Vi, Grace cũng liền thu hồi hiếu kỳ rời đi.

Chờ bọn họ vừa rời đi, tên vừa rồi bị đạp ngón tay tranh thủ ngồi dậy, khuôn mặt có chút thống khổ nắm lấy ngón tay liều mạng hà hơi thổi thổi, liều mạng xoa nắn.

Bên cạnh hắn cũng có bốn năm tên đều mở mắt ra, cẩn thận từng tí nhìn về phía cửa ra vào.

Lại có nhiều người nữa nâng đầu lên.

- Bọn hắn rời đi rồi sao…?

Có người đè thấp âm thanh hỏi, ngữ khí có chút hồi hộp lên tiếng.

- Đi rồi.

Có người lại hưng phấn nói.

- Oh My God! Hai người kia cũng đã đi. Má ơi, đau quá a!

- Nếu không giả bộ xỉu ta có lẽ sẽ bị đánh phế mất.

- Hai tên quái vật này từ đâu đến vậy, ta chưa từng gặp hai tên nào đáng sợ như vậy!

- Đúng vậy a, tốt nhất không nên cùng loại người này giao thủ! Quả thực là đem mạng ra chơi đùa mà!

Trên mặt đất liên tiếp có người tỉnh dậy đều mắng thầm trong lòng.

Thật ra cũng có hơn phân nửa người giả vờ ngất, nếu có choáng thật cũng tỉnh bảy tám phần rồi.

Dù sao Bạch Tiểu Thăng cùng Lôi Nghênh không nặng tay lắm, chân chính hôn mê đi qua đều là mấy tên xông lên đầu tiên.

Bạch Tiểu Thăng cùng Lôi Nghênh lúc đó ra tay mạnh nhất, như chó lạc bầy dê cơ hồ ra tay mạnh mẽ cũng dọa mấy tên gan thỏ đế phía sau.

Chân chính vẫn còn đang bị hôn mê cũng đều bị những người kia làm tỉnh lại.

Có người không nhịn được hỏi:

- Vậy bây giờ chúng ta làm sao đây?

Hơn ba mươi người lại bị hai người cho quật ngược lại, thật sự là không còn mặt mũi nào gặp mặt Thiên Kình thiếu gia.

Bất quá một mực giả choáng cũng không làm được gì.

- Chúng ta đi nhìn một cái? Vạn nhất Thiên Kình thiếu gia cũng bị đánh cho choáng thì sao…

Có người không nhịn được đề nghị.

Cuối cùng đám người nhất trí dắt tay nhau đi đến căn phòng cuối hành lang.

Đẩy cửa mở ra bọn hắn nhìn thấy Sam đồng dạng như chó chết nằm trên đất ngất đi, lập tức nhẹ nhàng thở ra, lập tức trấn an mọi người.

Nhìn đi, ngươi ta là cao thủ mà cũng gục xuống, bọn hắn thua có gì là mất mặt?

Sau đó đám người liền thấy được Mã Thiên Kình cùng Trầm Thanh Khâu.

Hai người mặt mũi bầm dập cũng nhìn thấy đám người, không khí lập tức có chút xấu hổ.

Mã Thiên Kình nhìn Trầm Thanh Khâu ánh mắt lạnh lùng hướng Trầm Thanh Khâu quả quyết nói:

- Đem đám người này đuổi ra ngoài cho ta!

Chính mình còn được, còn người khác thấy mình xấu mặt vậy thì không được rồi.

Một bên khác đám người Bạch Tiểu Thăng không nhanh không chậm ở bên trong đình viện Berman đi ra ngoài.

Grace không khỏi có chút lo lắng nói :

- Chúng ta đi nhanh lên đi, nơi này không nên ở lâu!

Grace biết rõ Bạch Tiểu Thăng cùng Lôi Nghênh có thể đánh nhưng trước mắt chung quy không phải đánh nhau là có thể hoành hành ngoài xã hội. Tiền tài, thanh danh, thân phận, địa vị mới là tiêu chuẩn phân chia giai cấp.

Ở những phương diện này Grace cảm thấy không an toàn.

Lâm Vi Vi biết Grace lo lắng cái gì cười an ủi:

- Yên tâm đi có anh Tiểu Thăng ở đây ai cũng không có thể uy hiếp được chúng ta!

Lâm Vi Vi từ trước đến giờ vẫn vậy luôn đối với Bạch Tiểu Thăng tràn đầy lòng tin.

Grace lại nghĩ đến Rhine tựa hồ cũng đã nói qua Bạch Tiểu Thăng quen biết rất nhiều đại nhân vật, nhân mạch vô cùng mạnh mẽ. Nếu là ở Châu u cũng không sợ Mã Thiên Kình.

Nghĩ đến đây Grace cũng hơi an tâm một chút.

- Xem như tập đoàn Dược Mã ở chỗ này cũng không thể tùy tiện làm bậy, các ngươi cũng cần cẩn thận, tốt nhất tránh mũi nhọn đi chốc lát.

Hiển nhiên lúc này Grace đã quan tâm đến ba người Bạch Tiểu Thăng.

Bạch tiểu Thăng cười cười cũng không giải thích quá nhiều chỉ nói với Grace một câu:

- Được. Grace tiểu thư chúng tôi sẽ chú ý.

Thấy Bạch Tiểu Thăng không hoảng hốt, hoảng loạn Grace cũng cảm thấy an tâm hơn phần nào.

Chỉ là nhớ tự gia đoàn đội nàng thần sắc ảm đạm:

- Không nghĩ tới là cổ đông mới của học viện lại là Mã Thiên Kình, vậy Logan phó viện trưởng có thể nói thật! Sợ là nửa cái Châu u chúng ta cũng sẽ không tìm được phòng thí nghiệm có đủ dụng cụ có thể hợp tác.

Đặc biệt là Bạch Tiểu Thăng còn đem Mã Thiên Kình đánh thành đầu heo như thế này.

- Chuyện này cô cứ để tôi đến giải quyết đi không cần phải suy nghĩ nhiều.

Bạch tiểu Thăng ôn hòa cười một tiếng nói.

- Chúng ta trước tụ tập cùng Rhine đã! Grace cô gọi một cuộc điện thoại báo bình an, miễn cho cậu ấy lại lo lắng.

Grace nghe Bạch Tiểu Thăng nói xong cũng gật nhẹ đầu đồng ý, nàng lập tức lấy điện thoại di động ra.

Trong khi nói chuyện bốn người cũng đi ra khỏi trang viên Berman.

Lúc đến Bạch Tiểu Thăng cùng Lôi Nghênh cũng để xe ở chỗ này đợi, thật ra thì hai người đi vào thời gian cũng không nhiều lắm.

Sau đó bốn người đón xe đi thẳng về chỗ ở mới của Rhine đoàn đội.

Bạn cần đăng nhập để bình luận