Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1500: Hai tiểu gia hỏa (1)

Quan hệ hợp tác giữa Thorne và Bạch Tiểu Thăng không phải là loại hợp tác ở bên ngoài, mà là loại hợp tác trong hệ thống của Tập đoàn Chấn Bắc, là hai khu công nghiệp lớn hợp tác với nhau, cho nên không hề xuất hiện loại khả năng như ai hãm hại đào hố ai cả.

Bạch Tiểu Thăng thấy vẻ mặt của Thorne vô cùng chân thành tha thiết, hiểu rõ anh ta thật sự muốn cho anh lần cơ hội tốt này, mà thứ khiến cho Thorne có thể coi trọng đến như vậy thì nhất định đây là một cơ hội khó mà có được!

Cơ hội tốt như vậy, nếu như Bạch Tiểu Thăng còn bỏ qua thì hắn sẽ tự đập chết chính bản thân mình

Dù sao thì hắn cần phải làm cho tất cả các công ty ở khu Trung Hoa mạnh lên trong thời gian ngắn thì mới có thể có thực lực và tiền vốn để thăng chức, hơn nữa còn có thể hợp tác với Ngụy gia, giành được thanh xuân của Tuyết Liên nữa.

- Tôi hi vọng cậu có thể đi cùng, nhưng mà nếu như cậu không có hứng thú thì tôi cũng chỉ đành bỏ cuộc vậy

Thorne quơ tay, hai mắt nóng bỏng nhìn Bạch Tiểu Thăng

Thật ra mà nói thì anh không muốn Bạch Tiểu Thăng từ chối chút nào

Cơ hội tốt như vậy anh thực sự rất hy vọng Bạch Tiểu Thăng sẽ nhận lí, như vậy có thể giúp cho Bạch Tiểu Thăng lấy được công trạng lớn, giúp hắn bước thêm một bước trên con đường thăng chức trong sự nghiệp

Dù sao thì đó cũng là chờ mong của Ôn Ngôn mà!

Bạch Tiểu Thăng dưới cái nhìn chăm chú của Thorne, cuối cùng cũng gật đầu

- Được, tôi đi cùng với anh.

- Tôi xin đại biểu cho cả khu Trung Hoa chân thành cảm tạ anh đã tặng cho chúng tôi một cơ hội tốt như vậy

Bạch Tiểu Thăng nói vô cùng chân thành.

Mặt Thorne cũng hiện lên vẻ tươi cười, nói ra những lời từ trong đáy lòng mình:

- Chúc cho tất cả các công ty dưới sự lãnh đạo của cậu và tôi đều phát triển mạnh mẽ, chúc cho sự nghiệp của hai chúng ta đều sẽ lên như diều gặp gió!

Ba người Bạch Tiểu Thăng ngồi máy bay riêng của Thorn năm sáu tiếng thì đến Luân Đôn.

Tới giữa trưa, trong một nhà hàng năm sao thuộc Tập đoàn Chấn Bắc, Thorn mời cơm ba người Bạch Tiểu Thăng.

Ăn xong, mấy người thưởng thức cà phê hạng sang.

Thorn nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Chiều nay các anh cứ nghĩ lại đây, tôi còn vài việc cần xử lý, tới chập tối sẽ đến đón các anh, chắc cũng không muộn lắm đâu, khoảng năm sáu giờ thôi. Đến lúc đó chúng ta lại cùng đi.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

- Theo lễ tiết Hoa Hạ, tôi cũng chuẩn bị một món quà cho anh.

Thorn cười nói.

- Anh có lòng rồi.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười.

Thorn nhìn đồng hồ:

- Đến giờ tôi phải đi rồi, các anh nghỉ ngơi đi. Về bản hợp đồng với gia tộc kia, lát nữa tôi sẽ cho người gửi một bản vào mail của các anh. Nếu các anh thấy hợp lý thì xong rồi, có thể căn cứ vào đó để đàm phán ký kết. Nhưng tôi không thể đảm bảo lợi ích các anh sẽ nhận được sẽ bằng chúng tôi. Dù sao đây cũng là kết quả bàn bạc của chúng tôi và bọn họ, trong đó cũng có lực ảnh hưởng của gia tộc tôi nữa.

Thorn nói trước với Bạch Tiểu Thăng, tránh trường hợp anh ta kỳ vọng quá cao vào kết quả, đến khi không được như ý thì sẽ thất vọng.

Bạch Tiểu Thăng cười cười đứng dậy tiễn Thorn:

- Tôi cũng không hy vọng xa vời có thể có được lợi ích tương đương với khu Châu Âu, gần bằng thôi tôi đã hài lòng lắm rồi.

Bạch Tiểu Thăng không làm bộ. Đây là anh ta nói thật. Dù sao, cũng coi như lần này anh ta gặp kỳ ngộ.

Thấy Bạch Tiểu Thăng thoải mái như vậy, Thorn gật đầu cười nói:

- Tôi sẽ cố gắng giúp các anh, để cho bọn họ cũng ký hợp đồng tương tự thế này với các anh. Tình hình khu Châu Á hiện tại tốt như vậy, tôi không tin bọn họ không động tâm.

Bạch Tiểu Thăng cũng mỉm cười gật đầu.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng cùng hai người Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh tiễn Thorn cho tới khi nhìn thấy anh ta vào trong thang máy.

Sau đó, ba người quay lại phòng ăn của khách sạn, tìm một vị trí gần cửa sổ, vừa ngắm phong cảnh Luân Đôn vừa uống cà phê.

Bọn họ đang ở tầng hai mươi mấy, ở độ cao này, tầm nhìn rất rộng, bức tường kính trong suốt sạch sẽ, thực là nơi tuyệt hảo để thưởng thức cảnh phồn hoa của Luân Đôn.

Uống hết nửa ly cà phê, bọn Bạch Tiểu Thăng mới nhận được thư điện tử từ người của Thorn gửi đến. Chỉ có một chút đầu mục cực kỳ bí mật bị che đi, ngoài ra bọn họ có thể đọc được hơn chín mươi phần trăm nội dung.

Bạch Tiểu Thăng gửi cho Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh mỗi người một bản, cả ba cùng xem.

- Hợp đồng này lợi hại thật! Tới khi áp dụng chính thức sẽ đem đến biết bao lợi ích cho khu Châu u!

Đọc xong Lâm Vi Vi không nhịn được mà cảm thán.

Gần một năm nay cô vẫn tập trung nghiên cứu tài chính, dù chưa dám xưng là chuyên gia, nhưng cũng đã đạt được tới cánh cửa chuyên nghiệp, đại khái là chỉ cần xem qua liền biết những khoản mục này có ý nghĩa gì.

Mặt này Lôi Nghênh còn kém hơn một chút, nhưng được Lâm Vi Vi chỉ cho cũng có không ít kiến thức chuyên nghiệp. Mấu chốt là thị giác của anh ta cực kỳ nhạy cảm, thường có thể nhìn ra được một vài điểm đặc biệt, đưa ra kiến giải cũng đặc biệt.

Điều ấy khiến cho Lâm Vi Vi rất ghen tỵ.

Bạch Tiểu Thăng xem xong, hai mắt cũng sáng lên.

Anh ta chỉ cần nhờ Hồng Liên là có thể tính toán chuẩn xác giá trị lợi ích đằng sau các khoản mục hợp đồng này.

Chính vì vậy, tâm thần anh ta dao động, sâu hơn hai người Lâm Vi Vi rất nhiều.

Thực ra Bạch Tiểu Thăng đã đánh giá rất cao kỳ ngộ mà Thorn mang tới cho mình lần này, nhưng không ngờ rằng mình vẫn đánh giá thấp nó!

Đến Châu u lâu như vậy, có vẻ mình chỉ chăm chăm tìm nhân tài phát triển cho công ty của mình, dù bên thương đoàn phát triển rất nhanh, nhưng trong lòng hắn cũng hơi xấu hổ.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ bụng.

Vừa vặn có thể mượn kỳ ngộ lần này kiếm cho khu Đại Trung Hoa mà mình quản lý một bước tiến thật lớn!

Xem nội dung chính trong hợp đồng, Lâm Vi Vi không nhịn được lại chép miệng thán phục:

- Thorn tiên sinh này thật đúng là không coi chúng ta là người ngoài. Những nội dung này cũng cho chúng ta xem!

Lôi Nghênh sờ sờ cằm, không nói gì.

Anh ta vẫn là người cẩn thận, thậm chí Lâm Vi Vi còn từng nhận xét là có hơi bi quan, nhìn ai cũng coi là người xấu, khi phát biểu ý kiến chưa từng nói được lời nào tốt.

Cho nên, khi Lâm Vi Vi khen một ai đó, thường là anh ta im lặng.

Bạch Tiểu Thăng xem qua nhanh như một cơn gió, thì thào:

- Chỉ cần có thể ký kết theo các điều khoản trong này, dù có kém một chút anh cũng đồng ý!

- Đúng vậy, tuyệt đối có thể!

Lôi Nghênh cũng đồng ý.

Sau đó, ba người bàn bạc về bản hợp đồng này.

Nội dung nào có thể điều chỉnh cho phù hợp với tình huống nước mình hơn.

Ưu đãi nào có thể bỏ, để đối phương đồng ý ký kết.

Phương diện nào không thể nhượng bộ, nhưng có thể đổi thành phương diện khác…

Ba người thảo luận khoảng một giờ mới ra được nội dung đại khái.

Lâm Vi Vi phụ trách ghi chép.

Chuyện trò xong xuôi, ba người cùng nhẹ nhàng thở ra, cảm giác rất thoải mái.

- Không ngờ một tuần trước khi đi, Thorn tiên sinh còn cho chúng ta một con cá lớn, có thể sánh được với hơn phân nửa thành quả của thương đoàn.

Lâm Vi Vi không nhịn được nhìn Bạch Tiểu Thắng và Lôi Nghênh.

Còn hơn!

Bạch Tiểu Thăng thở ra một hơi, cố gắng bình tĩnh lại tâm tình đang kích động của mình.

Hiện giờ không cần quá kích động, vì bọn họ còn chưa ký hợp đồng mà!

Còn chưa đút được tất cả những thứ long lanh này vào túi thì không nên quá hưng phấn.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh lại, đứng dậy, vặn eo, đi tới bên cửa sổ ngắm nhìn Luân Đôn:

- Ngồi lâu quá rồi, chúng ta ra ngoài đi bộ lòng vòng một chút cho thoải mái đi.

Hắn cũng muốn thư giãn một chút, chuẩn bị cho buổi đàm phán đêm nay!

Thực ra, Thorn cũng không nói nhiều về tình hình đại gia tộc bản địa kia, chỉ nói rằng xem như thuộc tầng lớp cao cấp nhất Châu u, trước mắt họ, tam cự đầu tửu nghiệp không đáng để cười mỉm một cái. Thorn còn để lộ ra một điều đặc biệt đó là đại gia tộc kia là Hoa Kiều, hiện gia tộc đang sống tại phố người Hoa, nhưng sản nghiệp ở địa bàn cũng không nhiều.

Theo như Thorn nói, cũng chính là nửa cái phố người Hoa, còn có hơn nửa sản nghiệp ở phía đông Luân Đôn đều là của họ.

Lại nói, phố người Hoa ở Luân Đôn rất nổi danh, nhưng nhiều lắm cũng chỉ xem như một con đường, có lẽ có chút liên hệ về ngôn ngữ, nhưng mấy năm gần đây, Hoa Hạ quật khởi, người Hoa Hạ đã cho cả thế giới thấy cái gì gọi là tài đại khí thô, có thêm rất nhiều người di dân, hiện tại, phố người Hoa này không phải chỉ là một con đường, mà là một thành khu giàu có, vị trí địa lý cũng mở rộng rất nhanh.

Trước khi đến đây, Lâm Vi Vi đã tra ra được những điều này.

Lúc nãy, nghe Thorn hời hợt nói chuyện, Lâm Vi Vi cũng giật mình.

Có được hơn nửa sản nghiệp ở khu người Hoa tại Luân Đôn đã đủ khoa trương lắm rồi. Có sản nghiệp ở khu phía đông thành phố Luân Đôn, được coi là khu dành cho nhà giàu, còn hẳn là nửa khu, quả thực là doạ người mà!

Như thế mà còn không gọi là nhiều sao?

Cách nói này của Thorn quả thực đúng là khoa trương mà!

Lúc nãy, Thorn có nói, tối sẽ đến đón bọn Bạch Tiểu Thăng đi, sẽ kể một chút về tình hình các đại gia tộc kia.

Vậy giờ Bạch Tiểu Thăng cũng không cần đi điều tra thêm nữa.

Bạch Tiểu Thăng rũ hai người ra ngoài đi dạo một chút, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng chỉ hơi mệt một chút thôi, nên đồng ý đi dạo.

Đã ngồi suốt bữa trưa rồi như thế không tốt cho sức khỏe chút nào.

Quyết định xong, ba người xuống lầu rời khỏi phòng ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận