Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1501: Hai tiểu gia hỏa (2)

Nhìn người, xe như nước trên đường cái, ba người đi loanh quanh không mục đích.

Hơn mười phút sau, sau lưng họ có tiếng còi ô tô.

Ba người Bạch Tiểu Thăng quay đầu, thì thấy một chiếc taxi đang chạy tới.

Người lái xe là một ông chú da trắng, có hơi già, nhưng tướng mạo rất lương thiện, khuôn mặt đỏ hồng, nói tiếng Hán, dù không sõi nhưng nghe vẫn có thể hiểu:

- Mấy anh bạn, các anh muốn đi đâu vậy? Có đi xe không?

Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau, cười với ông chú kia:

- Được!

Dù sao bọn họ cũng chẳng có mục đích gì, không bằng hỏi người ta gợi ý.

Người lái xe thấy mấy người Bạch Tiểu Thăng lên xe ổn định vị trí xong liền tươi cười hỏi:

- Các anh, chị định đi đâu vậy?

- Quanh đây có chỗ này thú vị không bác tài?

Lâm Vi Vi cười hỏi.

- Thú vị? Phố người Hoa thì sao!

Ông chú lái xe trả lời dứt khoát:

- Tôi vẫn thường xuyên tới đó đấy, nếu hôm nào không có khách sẽ đưa gia đình đi chơi, tôi còn từng học tiếng Trung ở một ngôi trường ở đấy nữa!

Bảo sao chú này nói tiếng Trung tốt thế, thì ra là đã học qua.

Bạch Tiểu Thăng nghe thấy ba tiếng “phố người Hoa”, không hiểu tại sao, lòng hơi động.

Lần trước đến Luân Đôn chỉ giống như cưỡi ngựa xem hoa, căn bản là chưa từng đến phố người Hoa ở nơi đó, không biết phố người Hoa ở đây và trong nước có khác gì không nữa.

- Vậy thì tới phố người Hoa đi!

Hắn nói.

Phố người Hoa cách đây không xa, cũng vì thế mà Thorn mới sắp xếp cho họ nghỉ ở đây, cũng tiện làm việc.

Lên xe, Lâm Vi Vi bắt chuyện với người lái xe, hỏi thăm trong phố người Hoa có hào môn đại gia tộc nào không.

Người lái xe nghe vậy liền lắc đầu, tỏ ý mình cũng không rõ.

Bạch Tiểu Thăng cũng không để ý tới chuyện này.

Với dân chúng bình thường, các đại gia tộc là một tầng lớp cao chót vót không thể chạm vào, cực kỳ thần bí, càng đừng kể đến gia tộc siêu cấp mà Thorn cũng phải trịnh trọng. Bọn họ và người thường là hai thế giới khác nhau, dù có sống chung một chỗ, sợ là người bình thường cũng không biết.

Đại ẩn, thành thị ẩn!

Khi lão tổ tông nói vậy, Bạch Tiểu Thăng không thể phản đối.

Có lẽ Châu u còn có gia tộc siêu cấp lợi hại hơn, thậm chí bọn họ còn có thể chi phối một nước, chưa chắc đã không có gia tộc có tầm ảnh hưởng tới cả thế giới.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy mình chỉ là chưa gặp, thậm chí chưa từng nghe nói tới mà thôi, có thể là do trình độ của mình không đủ.

Không đến ba mươi phút sau, taxi dừng lại, thông qua cửa kính, mấy người Bạch Tiểu Thăng có thể thấy đằng trước đều là kiến trúc theo kiểu Hoa Hạ, lộng lẫy, sống động, đầy hơi thở cổ điển.

Ở thời đại thế giới phẳng này, trong nước có thành phố nào không chồng từng toà nhà cao tầng san sát nhau đâu, không ngờ tới nơi đất khách quê người xa xôi lại có thể nhìn thấy kiến trúc đầy phong vận cổ xưa như vậy.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cực kỳ thích.

- Đi từ đây vào. Tôi đề nghị các anh đi bộ vào trong, cứ đi thẳng, có ba bốn ngã rẽ, dù là bên trái hay bên phải đều có rất nhiều thứ đáng tham quan, đều có đồ ăn ngon đáng để thưởng thức.

Ông chú lái xe hưng phấn giới thiệu:

- Tôi nói này, sủi cảo ở đây khá ngon đấy, tôi thích nhất…

Ông chú dừng xe lại, cười ha ha:

- Ôi, tôi hồ đồ rồi. Các anh đều từ Hoa Hạ đến, với các anh, mỹ thực cũng không có gì lạ.

Bạch Tiểu Thăng nghe xong chỉ cười cười.

Phố người Hoa truyền bá văn hoá Hoa Hạ, để cho một ông chú nước ngoài yêu thích văn hoá Hoa Hạ, đồ ăn Hoa Hạ như vậy, thậm chí còn chủ động học tiếng Trung, chủ động giới thiệu với khách nước ngoài, thực sự có thể nói là công lao của văn hoá không hề nhỏ.

Làm một người Hoa, Bạch Tiểu Thăng cũng tự hào, cười nói:

- Chúng tôi sẽ đi dạo cẩn thận. Cám ơn chú đã đưa chúng tôi tới đây.

Ba người thanh toán tiền xe, tiền tip rồi xuống xe, nhìn theo taxi rời đi mới đi vào trong khu phố.

Kiến trúc dọc đường phố người Hoa này đầy phong cách Trung Quốc, đường sá sạch sẽ, ngẩng đầu lên là trời xanh mây trắng, thực mang lại cho con người cảm giác thoải mái dễ chịu.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng vừa đi vừa ngắm cảnh, cũng cảm thấy rất thoải mái.

Trên đường có rất đông người qua lại, người da vàng, người da trắng, người da đen đều có cả, ai cũng nhàn nhã thanh tao đi dạo ngắm từng cửa hàng đặc sắc bên đường, chẳng còn vẻ vội vàng của cuộc sống thành thị.

Hàng hoá hoặc đồ ăn bày bán ở đây đều mang hương hướng Trung Hoa, giá cả cũng không đắt.

Lâm Vi Vi nổi tính trẻ con, hàng nào cũng rẽ vào xem. Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh lại thành tuỳ tùng cho cô nàng.

Nhưng dù sao cũng đang giải sầu, hai người đàn ông nhìn nhau cười, thong thả đi theo sau.

Lâm Vi Vi không nhịn được mua mứt quả, đồ chơi, cầm tăm trúc xiên quà vặt, không quên mua một phần cho Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh chỉ chốc lát sau, hai tay hai người đàn ông cầm đầy đồ ăn. Bạch Tiểu Thăng còn đỡ, chứ Lôi Nghênh, một đại hán như thế, lại cực kỳ nổi bật, đặc biệt lại thêm khuôn mặt nghiêm túc của anh ta, càng khiến cho các cô gái da đen, da trắng trên đường buồn cười.

Ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng không nhịn được mà cười trêu:

- Số anh đào hoa thật đấy.

Lôi Nghênh cực kỳ không tình nguyện, nhưng vẫn phì cười.

Ba người đi tới, chợt thấy chỗ rẽ trước mặt tập trung rất nhiều người, có vẻ rất ồn ào náo nhiệt.

- Bên kia có chuyện gì xảy ra vậy? Có vẻ náo nhiệt lắm.

Lâm Vi Vi không nhịn được, hai mắt sáng rực, chạy tới.

Phụ nữ mà, rất thích náo nhiệt.

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh nhìn nhau rồi cũng đi tới.

Tới gần, Bạch Tiểu Thăng có thể nghe được rất nhiều tiếng chỉ trích bên trong vọng ra.

- Cô bé này, miệng lưỡi sắc bén quá!

- Đúng vậy, làm ra chuyện thế này mà còn nhơn nhơn như thế!

- Xem quần áo nó mặc đẹp thế, nhất định gia cảnh không tồi, sao lại làm chuyện này?

- Đúng vậy, quen tay ấy mà.

- Đúng đấy, ở nhà làm hư rồi, xem ra là một đứa bé bị chiều hư rồi.

Ba người Bạch Tiểu Thăng đi tới, phát hiện trong vòng người có một cô bé và một cậu bé sàn sàn tuổi nhau.

Cô bé có khuôn mặt Châu Á, trắng trẻo xinh xẻo, quần áo hợp thời trang, cổ còn đeo vòng vàng, cổ tay đeo vòng ngọc, thái độ cao ngạo, đang chống nạnh cãi nhau với người ta.

Cậu bé đứng cạnh cô là người da trắng, mặc đồ tây, đi giày da, có vẻ tuấn tú đáng yêu, lúc này đang nhìn cô bé có vẻ hơi xấu hổ.

- Cô nhóc này, từ đầu đến chân đều là hàng hiệu, còn đắt hơn đồ em đang mặc.

Lâm Vi Vi không nhịn được mà bình phẩm:

- Không biết có phải là đồ thật không.

Bạch Tiểu Thăng có nhãn lực siêu nhiên, lại có Hồng Liên trợ giúp, đương nhiên có thể giám định thật giả.

Lâm Vi Vi nói không sai, trang phục cô nhóc mặc không tính đồ trang sức vàng ngọc kia đều phải đến mấy ngàn Euro, đổi ra nhân dân tệ phải lên tới mấy vạn.

Lúc này, cô nhóc đang cãi nhau với một phu nhân trung niên Châu Á, vậy mà lại thắng thế.

- Hừ, tôi nói vậy đó, sao bà nhỏ mọn vậy!

-Tôi chỉ ăn của bà hai xiên mứt quả, bốn xiên bạch tuộc, hai đĩa lòng, nói rằng sẽ quay lại trả tiền cho bà sau, sao bà lại giữ chặt không thả như vậy chứ!

- Tôi nói cho bà biết, tôi ăn ở hàng của bà là nể mặt bà rồi đấy. Bà có biết không hả? Tôi còn thiếu chút tiền này của bà sao? Nói ra, bà không ngại mất mặt, chứ tôi đang xấu hổ đây này!

- Nói cho bà biết, nếu tôi không vui, tôi có thể khiến cho bà không mở được hàng ở đây nữa đấy. Bà có tin không?

-Nếu tôi về nhà mà đau bụng, hai ta càng không xong đâu!

- Bà còn nói tôi ăn quỵt? Điêu ngoa vô lễ. Bà xem, mấy người đều là người lớn, chúng tôi chỉ là hai đứa trẻ con, ai to đầu khoẻ mạnh hơn? Ai giữ chặt không cho chúng tôi đi? Tôi thấy, mấy người là ỷ lớn bắt nạt nhỏ, không biết xấu hổ, quá là quá đáng!

Cô nhóc nói không ngừng nghỉ như một cái súng máy, nói cho người đàn bà đối diện phải sửng sốt.

Đổi trắng thay đen, thực sự lợi hại.

Người xung quanh xúm lại chỉ trích cô nhóc nhưng không có mấy người có vẻ chán ghét thật sự, dù sao, may mà nó xinh xắn, cãi nhau như vậy lại có vẻ đáng yêu.

Chỉ có cậu bé đáng thương kia, cứ thấp thỏm đứng đó như đã làm sai chuyện gì, mái tóc vàng sáng cùng đôi mắt to cũng đáng yêu muốn chết.

- Cô bé này, thực là vô lý mà!

Lâm Vi Vi không nhịn được mà cười mắng:

- Sợ là ăn xong không có tiền đành chơi xấu rồi.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười cười.

- Không đáng mấy đồng, tôi trả cho là được.

Lôi Nghênh nói.

Nhưng không chờ họ hành động đã có người đứng dậy.

- Đủ rồi, bọn họ thiếu bao nhiêu tiền? Chúng tôi trả.

Là một đôi tình lữ người da trắng, người đàn ông nói với bà chủ.

Bà chủ cũng đau đầu nên nhanh chóng, đưa ra con số, người kia dứt khoát trả tiền.

Bạn gái anh ta tươi cười đi tới cúi xuống nói với hai đứa nhỏ:

- Cô đưa các cháu về nhà được không? Cô thấy các cháu không có tiền, cũng không thể bắt xe, đi bộ về nhà mệt lắm.

Cô bé nhìn sang cậu bé, cậu bé nháy chớp mắt, vội gật đầu, lí nhí lẩm bẩm:

- Cháu mệt lắm.

- Thực không có tiền đồ!

Cô bé lắc đầu, lại quay sang nhìn cô gái trước mặt, nhoẻn miệng cười:

- Vậy làm phiền chị rồi.

Người thanh niên trả xong tiền cũng đi tới, khoác vai cô gái, tươi cười dịu dàng.

Thấy mọi chuyện đã giải quyết xong, bà chủ quay lại cửa hàng, đám người vây quanh xem cũng chặt lưỡi xôn xao, ai đi đường nấy.

Đôi tình lữ kia dẫn theo hai đứa bé cùng rời đi.

- Chuyện đã được giải quyết viên mãn. Chúng ta cũng đi thôi.

Lâm Vi Vi nói. Đột nhiên, cô nàng liếc sang Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh cũng nghiêm túc nhìn theo hướng đôi tình nhân và hai đứa bé kia đi.

- Chưa xong đâu.

Bạch Tiểu Thăng lẩm bẩm.

- Không sai!

Lôi Nghênh nghiêm túc xác nhận.

Chưa xong?

Lâm Vi Vi kinh ngạc nhìn sang.

Chỉ thấy đôi tình nhân kia dẫn theo hai đứa trẻ rẽ vào một con ngõ nhỏ tương đối yên tĩnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận