Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1502: Bé gái tinh minh như quỷ (1)

Đôi tình nhân kia, một trái một phải kẹp lấy hai đứa bé đi về phía trước, nói là sẽ lái xe đưa bọn họ về nhà, nhưng vừa mới đi một đoạn bỗng dưng lại quẹo vào một cái hẻm nhỏ yên tĩnh, hết rẽ rồi lại ngoặc còn không nói, bên trong căn bản vắng lặng đến mức ngay cả một bóng ma cũng chẳng thấy.

Trong lúc đó, bé trai dường như vẫn không hiểu gì, vẫn nho nhã lễ độ hỏi người đàn ông bên cạnh mình:



- Xin hỏi tiên sinh, xe của các vị dừng ở đâu vậy, chúng ta đã đi rất xa rồi đó.

- Nhanh thôi, ở ngay phía trước, đi một lúc nữa là đến rồi!



Người đàn ông kia khẽ nhếch khóe môi tạo thành một nụ cười.

Khoảnh khắc khi hắn nhếch miệng cười, bé trai nhìn thấy hàm răng của hắn quả thật vô cùng khó coi, chân răng toàn là cao răng, vừa nhìn đã khiến người ta không khỏi buồn nôn.

Bé trai rõ ràng sắp nôn ra vậy mà vẫn rất giữ lễ, cố nén không để cho mình thất thố, lễ phép gật đầu, yên lặng không lên tiếng.

Người đàn ông kia trông thấy tư thế lúc đi đường của bé trai vô cùng đoan chính, phong phạm lễ nghi mười phần, vừa nhìn đã biết xuất thân từ gia đình giàu có, nhất thời trong đôi mắt nhịn không được lóe lên nét cười.

- Chị ơi, móng tay của chị đẹp quá!



Bé gái giống như phát hiện ra đại lục mới, cất giọng tán thưởng người phụ nữ đi bên cạnh.

- Thật vậy à, chị cũng cảm thấy vậy đấy!



Người phụ nữ nghe xong, trong lòng vui vẻ không thôi, theo bản năng khấp khởi khoe với bé gái.

Có điều khi người phụ nữ giơ tay lên, ống tay áo tuột xuống làm lộ ra mấy cái chấm đen gần khuỷu tay.

Trông như thể mấy cái lỗ kim.

Nữ nhân vội vàng rút tay về, thấy bé gái không có phản ứng gì, âm thầm khẽ thở phào một hơi.

- Chị ơi, đôi giày chị mang thật là cao, liệu có đến tám phân không chị?



Bé gái lại cất tiếng hỏi.

- Chắc cũng cỡ vậy đấy!



Người phụ nữ kia không để tâm ở nơi này, chỉ thuận miệng trả lời.

Bé gái nhìn về phía người đàn ông bên cạnh bé trai, tiếp tục với chuỗi thắc mắc trẻ thơ:



- Vị ca ca này trông chẳng có chút tinh thần nào, có phải ngủ không đủ giấc hay không ạ?

Nét mặt người đàn ông quả thật hơi có vẻ mệt mỏi, thậm chí còn ngáp dài một cái.

- Ừm.

Người phụ nữ chỉ ậm ừ đáp lại một tiếng, giương mắt nhìn qua, lập tức nháy mắt ý bảo bạn trai nên chú ý một chút.

Người đàn ông kia lại xem như không thấy.

Dù sao bên cạnh cũng chỉ là một đám nhóc con, bọn chúng nhỏ như vậy thì biết cái đếch gì.

- Tiểu Charles, cậu có nhớ cái trò chơi mà hai hôm trước chúng ta đã chơi không?



Bé gái bỗng nhiên kéo tay bé trai hỏi.

Bé trai kinh ngạc nhìn sang bé gái.

- Có nhớ ra chưa, chính là cái trò mà hai ngày trước tớ đã dạy cho cậu, sau đó chúng ta cùng chơi với mấy vị đại ca ca bên cạnh cậu đấy nhớ không?



Bé gái lại hỏi.

Bé trai cố gắng suy nghĩ.

- Chính là cái trò mà cậu làm sao cũng không học được ấy! Rốt cuộc cậu có nhớ không hả? Sao lại đần như vậy chứ! Thật là ngu ngốc mà!



Bé gái hung dữ xổ một tràng.

Bé trai dường như đã nhớ lại, lập tức giật mình nhìn sang bé gái.

- Có muốn chơi nữa không?

Bé gái thấy bé trai cuối cùng cũng nhớ ra, lập tức nhoẻn miệng cười, đôi mắt linh động sáng ngời lóe lên mấy tia hưng phấn.

Người phụ nữ bên cạnh bé gái nhất thời có vẻ rất không kiên nhẫn, tiểu nha đầu này sao lại lắm lời như thế, thật là phiền phức mà!

Nói muốn chơi cái trò chơi gì? Ai có thời gian dừng lại cho bọn chúng chơi trò chơi quái quỷ gì cơ chứ!

- Đi thôi, đi thôi, lại đi thêm một lúc nữa là có thể ngồi xe, đừng phí thời gian chơi đùa!



Người phụ nữ mở miệng quát, trong giọng nói rõ ràng mang theo mấy phần cường ngạnh vẻ như ra lệnh.

- Không chơi? Chỉ sợ không được đâu!



Bé gái bỗng nhiên dùng lực, lập tức tránh thoát bàn tay người phụ nữ đang nắm tay mình, sau đó giơ chân lên, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đá mạnh vào gót giầy của đối phương, có thể nói vừa nhanh lại vừa chuẩn, lập tức đá gãy gót giày vừa dài lại mảnh kia.

Trong lúc bất ngờ, người phụ nữ không phản ứng kịp, chỉ nghe "ui da" một tiếng, đã ngã sấp xuống bên cạnh.

Còn người đàn ông thì không khỏi ngây ngốc sững sờ.

- Chạy mau!

Bé gái sau khi bạo phát lập tức kêu lên một tiếng sắc nhọn, rồi nhanh chóng xoay người chạy đi.

Bé trai cũng đột ngột tránh thoát bàn tay người đàn ông, dồn lực xuống chân vội chạy theo cô bé.

Nhất thời, đôi kia tình nhân kia vẫn còn choáng váng.

Hai đứa nhóc con này, sao đột nhiên biết được mà chạy trốn vậy?

Người đàn ông chỉ ngây ngốc đứng nhìn.

Còn người phụ nữ thì vịn tường đứng dậy, rống cho hắn một tiếng:



- Còn chờ cái gì nữa, đồ ngu xuẩn! Đuổi theo! Mau bắt bọn nó lại!

Lúc này người đàn ông mới phản ứng lại, nhanh chân sải bước đuổi theo.

Tốc độ của hai cô cậu bé cũng không chậm, bé gái dắt tay bé trai chạy một mạch, mắt nhìn thấy đã dần kéo giãn khoảng cách.

Nhưng đúng vào lúc này, bé trai nọ bỗng dưng la "ui" một tiếng, chân vấp một cái, nhào thẳng về phía trước.

Bé gái cũng theo quán tính đó mà ngã lăn luôn.

Nhưng con bé phản ứng rất nhanh, tranh thủ thời gian bò dậy, cũng không khóc lóc, vội kéo bé trai dậy, bảo:



- Nhanh đứng dậy! Chúng ta chạy mau!

- Bọn họ là người xấu sao?



Bé trai vừa bị ngã đau, nước mắt ần ật tuông rơi, vừa ra sức đứng dậy vừa nhịn không được hỏi.

- Đần độn, bọn họ đương nhiên là người xấu rồi!



Giọng nói của bé gái đầy vẻ gấp gáp:



- Nhanh lên, chúng ta phải chạy mau. . .

Lời còn chưa dứt, bé gái liền cảm giác có một cái bóng đang chụp tới từ phía sau, một giọng nói thâm trầm vang lên:



- Tụi mày muốn chạy đi đâu!

Gần như đồng thời, một bàn tay to lớn bắt lấy cánh tay bé gái.

Chính là người đàn ông trong cặp tình nhân kia.

Bé gái ra sức giãy dụa, người đàn ông sao có thể để nàng dễ dàng thoát khỏi, một phát gắt gao nắm chặt cánh tay nàng, khí lực dồi dào.

Bé gái bị đau, căn bản không thể tránh thoát, lập tức thét lên với bé trai rằng:



- Cậu chạy mau!

- Mày mà dám chạy là tao sẽ giết chết nó ngay!

Người đàn ông bỗng nhiên chuyển mắt nhìn bé trai, giọng điệu dữ dằn cất lời uy hiếp.

Bé trai vốn còn định chạy, nghe nói như thế lại lập tức luống cuống tay chân, vậy mà thật sự không chạy nữa.

- Vị tiên sinh này, xin ông đừng làm tổn thương bạn ấy! Tôi, tôi không chạy nữa là được chứ gì!



Bé trai rất sợ hãi, lại không thể lấy ra chút dũng khí nào để nhìn thẳng người đàn ông kia, chỉ đành run giọng nói như vậy.

Người đàn ông lập tức nhe răng cười, bảo:



- Thật là một đứa trẻ ngoan!

- Đần độn, cậu mau chạy đi!



Bé gái bị hành động của bé trai làm cho tức giận không thôi, một bên kêu to, một bên không ngừng dùng hết sức giãy dụa.

Hai tay người đàn ông kia xiết chặt cánh tay nàng, bé gái đau đến nhe răng trợn mắt, dẫu vậy nàng vẫn không thèm lên tiếng cầu xin.

- Tớ không thể bỏ cậu lại được!



Bé trai nhìn bé gái kiên định lắc đầu.

Nhưng ngay sau đó, nó lập tức bị người phụ nữ trong đôi tình nhân kia bắt lại.

- Ngươi cái con quỷ nhỏ này!



Người phụ nữ thở hồng hộc, đi tới giơ tay tát cho bé gái một bạt tay.

Một cái gót giày của ả đã bị bé gái đá một cước gãy mất rồi, mới đuổi hai bước đã đau chân muốn chết, chỉ đành phải bẻ luôn cái gót giày còn lại.

Thế nhưng cảm giác mang một đôi giày cao gót đã gãy mất gót, tuyệt đối không hề dễ chịu chút nào.

- Chị dám động thủ đánh tôi à?



Bé gái trừng mắt nhìn người phụ nữ, tức giận nói:



- Quay về nhất định tôi sẽ bảo người đánh cho chị thành đầu heo! Có điều chị cũng không cần phải cám ơn tôi đâu, coi như tôi giúp chị chỉnh sửa lại cái bộ mặt xấu xí không nỡ nhìn đó!

Nha đầu đáng chết này, miệng lưỡi thật là bén nhọn!

Người phụ nữ càng thêm tức giận, còn muốn giơ tay lên đánh tiếp.

- Đừng đánh bạn ấy nữa, có muốn đánh thì hãy đánh tôi đây này.



Lúc này bé trai bất chợt giãy ra, lấy thân mình ngăn ở trước mặt bé gái, vội vàng hô lên một câu.

Còn chính bản thân nó thì lại nước mắt nước mũi đầy mặt.

- Cái đồ ngu ngốc cậu!



m thanh bé gái tràn đầy phẫn nộ quát lên với bé trai:



- Trước đó tôi đã dạy cậu thế nào! Cậu không được chạy cùng một hướng với tôi mà phải chia nhau ra, như vậy bọn họ mới không thể một mẻ hốt gọn chúng ta, sau đó một người trong chúng ta sẽ chạy đi tìm viện trợ! Sao cậu có thể đần độn như vậy, chạy chung một đường với tôi còn chưa tính, vậy mà còn vấp ngã nữa chứ? Cậu hết thuốc chữa rồi!

Bé trai bị mắng, ngơ ngác nhìn bé gái, chẳng những không hề giận, ngược lại còn hơi xấu hổ, thì thào nói:



- Là tớ đã liên lụy cậu, tới vừa căng thẳng là lập tức quên hết. . .

- Cái đồ đần độn nhà cậu quả thật ngốc như heo!



Bé gái tiếp tục mắng.

Đôi tình nhân kia ngạc nhiên nhìn hai đứa nhỏ cãi nhau, cảm thấy quá mức ồn ào.

Người phụ nữ quát lên một tiếng:



- Đừng ầm ĩ nữa! Còn không ngậm mồm lại thì đừng trách tao không khách khí!

- Chúng bay thử kêu gào nữa xem, tao sẽ đánh cho chúng mày hôn mê bất tỉnh, nhưng nói trước lúc tao ra tay sẽ không biết nặng nhẹ đâu, có đánh cho chúng mày thành đần độn luôn thì cũng đừng oán trách bọn tao!



Người đàn ông cũng bực bội lên tiếng đe dọa.

Bé trai vốn có hàm dưỡng rất tốt, tính tình lại ôn nhu, bảo nó lớn tiếng là không thể nào.

Cho nên lúc đôi tình nhân kia uy hiếp, đều nhìn về phía bé gái, đe dọa cũng là đe dọa nàng.

Bé gái nhận ra bọn họ không giống như nói đùa, lập tức im bặt, bày ra bộ dạng "hảo hán không chịu thiệt trước mắt".

Nếu bàn về người nhỏ mà ma mãnh lại có nhiều tâm tư, nàng chính là cực phẩm ngàn dặm khó tìm được một.

- Đi thôi, mau chóng rời khỏi chỗ này.



Trong đôi tình nhân, người đàn ông nói với người phụ nữ.

Người phụ nữ vội vàng gật đầu.

- Ca ca tỷ tỷ, hai người bắt chúng em cũng chỉ là vì tiền thôi mà phải không?



Bé gái hạ thấp âm lượng nhỏ giọng hỏi một câu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận