Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1503: Bé gái tinh minh như quỷ (2)

Đôi tình nhân kia nhìn nhau, cả hai đều ném cho bé gái một đôi mắt lạnh lùng.



Tiểu nha đầu này bỗng nhiên không giãy dụa không mắng chửi người nữa, luôn cảm thấy như thể nó đang chất chứa âm mưu quỷ quái nào đó.

- Có lẽ hai người thấy những thứ trên người em trông rất có giá trị, nhưng thực ra tất cả đều là hàng giả hết đấy, nếu hai người thích thì cứ cầm lấy đi.



Vẻ mặt bé gái vô cùng thành khẩn, thái độ cũng rất trung thực.



- Thật ra trong nhà em cũng không có bao nhiêu tiền, thế nhưng nhà cậu ta lại rất giàu có, hai anh chị cứ trói một mình cậu ta lại là được, hãy thả em đi. Bằng không cứ mang theo hai tụi em như vậy sẽ vô cùng phiền phức, vả lại khả năng xảy ra tình huống ngoài ý muốn cũng cao hơn nữa.

Con bé này bất thình lình "tạo phản", nhất thời làm cho bé trai ngoác mồm trợn mắt, kinh ngạc chẳng nói thành lời, dáng vẻ không tài nào tin nổi.

Đôi tình nhân kia trầm mặc nhìn nhau.

Người phụ nữ đầu tiên cười gằn, sau mới mở miệng:



- Cái con quỷ nhỏ này, còn cho rằng chúng ta là đồ ngốc chắc!

- Dùng sự thông minh của ta còn biết, thả nó rồi nó sẽ lập tức đi báo cảnh sát ngay, không chừng còn miêu tả dáng vẻ chúng ta rõ rõ ràng ràng nữa kìa, thằng nhóc kia cũng không khôn khéo bằng nó!



Người đàn ông cũng cười lạnh nói.

Bé trai khổ sở nhìn sang bé gái.

Có lẽ đây là sự phản bội đầu tiên nó gặp phải trong đời, nhất thời tâm lý khó có thể chịu đựng nổi, khóe mắt lập tức ửng đỏ lên, lần nữa nước mắt trào ra.

- Ngu ngốc, vì sao lại không nói theo những gì tôi nói. Đừng có quên là cha tôi thuê cha cậu, để cậu chơi với tôi đấy! Chẳng phải để khi gặp nguy hiểm cậu sẽ thay tôi chống đỡ hay sao, tại sao cậu lại không nói theo tôi vậy hả? Suýt tý nữa là bọn họ đã tin lời tôi nói rồi!



Bé gái tức đến nổ phổi, ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng.

Bé trai càng thêm kinh ngạc nhìn nàng.

Bé gái âm thầm vụng trộm chớp mắt với nó.

Rốt cuộc lần này bé trai cũng hiểu, bỗng nhiên kêu to lên rằng:



- Tại sao cậu lại nói vậy chứ, cha tôi làm thuê cho cậu thì làm sao, cậu cũng đừng có không thèm đếm xỉa đến tôi như vậy, đến lúc đó nếu như ba ba cậu không chịu trả tiền chuộc tôi, còn ba ba tôi lại không có tiền để đưa thì tôi phải làm sao đây, chẳng phải là đi theo cậu chịu tội vô ít à ? Đã vậy bây giờ tôi không đi nữa, tôi muốn khóc!

Bé trai thậm chí còn lớn tiếng gào lên.

- Theo tao thấy, con bé này mới chính là con nhà giàu!



Người đàn ông đang giữ chặt bé gái nói với người phụ nữ:



- Mang theo hai đứa bọn chúng đi cùng, quả thực rất phiền phức. Không bằng, chúng ta chọn một đứa thôi!

Người đàn ông liếc mắt nhìn về phía bé gái, dùng ánh mắt ra hiệu cho người phụ nữ:



- Đánh ngất xỉu rồi mang đi.

Người phụ nữ nhìn nhìn gót giầy trống trơn của mình nhất thời động tâm.

Nàng như thế này chỉ bước đi thôi cũng đã cực khổ lắm rồi, còn dắt theo hai đứa nhỏ quả thật là làm khó bản thân.

Chi bằng chỉ mang theo một đứa thôi.

Bé trai vừa nhìn là biết không được thông minh lanh lợi, trong nhà cũng không có tiền như bé gái, thả đi cũng được!

Ngay lúc này, một tiếng cười khẽ của đám người từ phía sau truyền tới.

Sau đó, âm thanh của một cô gái vang lên, nói bằng tiếng Hoa, giọng nói còn rất êm tai.

- Con bé này trời sinh thông minh, chớp mắt liền nảy ra ý tưởng, há miệng lập tức tính kế, quả thật là tinh ranh.

Tiếp theo sau đó là giọng nói của một người đàn ông, đồng dạng cũng dùng tiếng Hoa, giọng nói vừa êm tai lại vừa ôn nhu, trong lời nói còn có vẻ đùa cợt:



- Đúng vậy, miệng lưỡi còn rất sắc bén, mặc kệ là quang minh chính đại đấu võ mồm hay là đấu tâm nhãn, đều không kém gì người trưởng thành, đến khi trưởng thành nhất định sẽ trở thành một đại mỹ nhân thông minh hơn người.

Cặp tình nhân người da dắng kia lập tức giật mình, hấp tấp chộp lấy hai đứa bé, qua đầu nhìn lại.

Bình thường cái ngõ nhỏ này rõ ràng ngay cả một con mèo cũng khó gặp, cho nên bọn họ mới yên tâm hành động ở đây.

Sao lúc này lại có người đến?

Còn nữa, bọn họ nói cái gì đấy?

Tiếng Hoa sao?

Đôi tình nhân quét mắt nhìn qua, thấy đối phương cũng là một nam một nữ, đều là người Châu Á, trông cũng chẳng mạnh mẽ hơn mình bao nhiêu, không khỏi âm thầm thở phào một hơi, dù rằng trong mắt vẫn ít nhiều cảnh giác.

Hai người vừa nói cười vừa đi đến, chính là Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi.

Kỳ thực bọn họ đã đến được một lúc, cũng nhìn thấy mọi chuyện diễn ra từ đầu đến cuối.

Đối với bé gái tinh minh như quỷ này, cũng có ấn tượng sâu sắc.

Bé gái nọ nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi, nghe bọn họ nói chuyện bằng tiếng Hoa, nhất thời hai mắt bừng sáng, tức khắc dùng tiếng Hoa mà gào to lên rằng:



- Cứu mạng với, ca ca tỷ tỷ! Bọn chúng là kẻ nghiện, là bọn buôn người! Nếu như anh chị cứu chúng em, gia đình em nhất định sẽ hậu tạ!

Tuy rằng người đàn ông trong đôi tình nhân nghe không hiểu bé gái nói gì, nhưng hiển nhiên cũng biết cô bé đang cầu cứu không thể nghi ngờ, vội vàng dùng tay bịt miệng nó lại.

Người phụ nữ bên cạnh hắn thì càng lợi hại hơn, trực tiếp lôi từ trong người ra một con dao gấp, vung vẩy mấy lượt bật lên một cái đao hoa, lập tức biến thành dao găm sắc bén, đoạn chỉa thẳng vào hai người Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt hung ác tàn độc quát lên:



- Cút ngay! Lũ Châu Á thối tha!

Trong mắt bọn họ, người Châu Á bình thường, đặc biệt là du khách, đều vô cùng hiền lành, tính tình hòa nhã, lá gan cũng không lớn, vừa rút dao ra là sẽ run sợ ngay lập tức, cũng không dám làm bừa nữa.

Đôi tình nhân này từng cướp bóc du khách Châu Á mấy lần, cũng coi như là có "kinh nghiệm".

Nhưng lần này, bọn họ đã sai lầm rồi.

Hai người Châu Á kia căn bản không hề có vẻ gì là sợ hãi cả, nụ cười vẫn giữ nguyên trên mặt tiếp tục đi đến, dường như không hiểu bọn họ nói gì vậy.

Nhất thời đôi tình nhân người da trắng kia không khỏi căng thẳng.

- Xin hãy cứu bọn em với, em sẽ nhớ kỹ ân tình của anh chị!



Bé trai cũng đột nhiên kêu lên.

- Mày câm mồm lại cho tao!



Người phụ nữ nổi giận, mắt thấy Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi vẫn cứ đi tới không hề có ý dừng chân, bèn kề lưỡi dao sắc bén lên cổ bé trai mà quát:



- Đứng lại cho tao, đừng đến đây! Nghe không hả? Nếu không đừng trách tao không khách khí!

Bạch Tiểu Thăng ra vẻ như không hiểu, mặt vẫn mỉm cười, vừa đi đến vừa giang hai tay nói bằng tiếng Hoa:



- Con đường này là của nhà cô sao, cô không cho đi thì tôi không thể đi à?

Người phụ nữ lại kề lưỡi dao sát cái cổ bé trai hơn nữa, tiếp tục thét lên ra lệnh cho Bạch Tiểu Thăng dừng lại.

Người đàn ông cũng bỏ bàn tay đang bịt miệng bé gái ra, hỏi cô bé:



- Người Châu Á đó đang nói cái gì thế? Mày hãy nói cho nó biết, bảo nó dừng lại ngay!

- Anh ấy nói ngươi là heo!



Bé gái dùng vẻ mặt chân thành nói với người đàn ông.

- Cái gì?



Người đàn ông lập tức nhíu mày hỏi lại, có lẽ không rõ vì sao Bạch Tiểu Thăng lại đột nhiên mắng hắn, sao lại dám mắng hắn như vậy.

- Ta không hề nói như thế, nhóc cũng đừng phiên dịch bậy bạ vậy chứ.



Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên mở miệng, lần này là dùng tiếng Anh để nói.

Đôi nam nữ kia ngạc nhiên nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Hóa ra mày cũng biết nói tiếng Anh, mày dám giỡn mặt tao!



Người phụ nữ kia kêu lên.

- Đứng lại cho tao! Đừng nhúc nhích!



Người đàn ông quát lên.

Bạch Tiểu Thăng quả thật dừng chân, đoạn mỉm cười dựng thẳng lên một ngón tay, chỉ chỉ đằng sau bọn họ.

- Tôi thấy chính các người mới không nên cử động đấy!



Bạch Tiểu Thăng nghiêm túc nhắc nhở.

Đôi nam nữ kia còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay to như quạt hương bồ bổ ngang tới, trảm một cái lên trên cổ người đàn ông, người đàn ông căn bản ngay cả chuyện gì xảy ra cũng không biết, lúc này hai mắt lật một cái, trực tiếp tê liệt té ầm xuống đất.

Về phần người phụ nữ thì chỉ cảm thấy có một bàn tay khoác lên bả vai mình, năm ngón tay kia giống như làm từ sắt thép vậy, tưởng chừng như muốn xuyên qua lớp áo cắm thẳng vào trong da thịt bản thân, sau đó toàn bộ cánh tay ả đều không còn chút cảm giác nào nữa, vô lực rũ xuống chẳng khác nào sợi mì mềm nhũn.

Trực tiếp bẻ trật khớp.

Dao găm trong tay cũng theo đó rơi xuống đất, đồng thời người phụ nữ phát ra một tiếng rên thống khổ, ôm lấy cánh tay đau của mình ngã lăn ra đất.

Hai đứa nhỏ không thể tưởng tượng nổi xoay đầu nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông vạm vỡ, cực kỳ cao to đang đứng sau lưng bọn nó, vẻ mặt lạnh lùng, khiến người ta vừa nhìn đã thấy hãi hùng khiếp vía.

Bé gái vội kéo bé trai về phía mình, cảnh giác nhìn qua, ngược lại trong lúc rung động, bé trai theo bản năng nói một tiếng:



- Cảm ơn.

- Không cần khách khí.



Lôi Nghênh nhoẻn miệng cười với bé trai, nghiêng người nhường ra một lối đi, ý là mình không cản đường, bọn họ có thể đi bất cứ lúc nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận