Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1511: Xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm! (2)

Thông qua điện thoại, La Đan Luân nói lại kế hoạch của mình cho Hàn Đông Thịnh nghe lần nữa.

- A, cậu muốn đối phó tên họ Bạch kia...

Hàn Đông Thịnh kinh ngạc

- Thật sự muốn làm như vậy sao?

Họ Bạch kia chính là bạn bè của tiểu tiểu thư Tần gia nha

- Trong lòng tôi đã có tính toán hết rồi, anh cứ yên tâm mà làm.

La Đan Luân cực kỳ khẳng định nói

Hàn Đông Thịnh vốn là còn chút ghen tị, có chút khinh thường với Bạch Tiểu Thăng, bây giờ lại nghe La Đan Luân nói như vậy lập tức đồng ý, nhưng mà dù vậy hắn cũng muốn lấy được một cái bùa hộ mệnh đã.

- Nếu như cậu đã suy nghĩ rõ ràng, vậy đám bạn bè chúng tôi sẽ làm theo lời cậu nói, nhưng nếu như có vấn đề gì, cậu phải...

- Xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.

La Đan Luân lập tức mở miệng cam đoan

Hàn Đông Thịnh nở nụ cười

- Có những lời này của cậu là được rồi!

Hàn Đông Thịnh đã được La Đan Luân chính miệng nói là "không cần phải chịu trách nhiệm" vì vậy nhất thời trong lòng như có thêm một cỗ sức mạnh to lớn, sau khi cúp điện thoại, vừa mỉm cười nhìn thoáng qua điện thoại di động vừa cho vào túi.

- Vậy việc kế tiếp mình cần làm là phải hảo hảo an bài một phen rồi.



Hàn Đông Thịnh sờ sờ cằm, nhịn không được cười lạnh tự nói một mình.

Hàn Đông Thịnh cảm thấy muốn chỉnh một người quả thực là đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.

Muốn làm cho đối phương bị tất cả mọi người cô lập, bị tất cả mọi người chế giễu, đánh nát mặt mũi của hắn, nếu dùng cách nói văn vẻ hơn một chút để diễn tả thì chính là chà đạp lên tôn nghiêm của hắn.

Về phương diện này, phải nói Hàn Đông Thịnh và người anh em quần là áo lượt kia của hắn cực kỳ am hiểu.

Theo Hàn Đông Thịnh thấy, địa phương xuống tay dứt khoác cũng không quá nhiều. Ví dụ như: Tiền tài, thân phận, địa vị và gia thế đều là những điểm công kích tuyệt hảo.

Người sống nhờ mặt mũi, cây cối sống nhờ lớp vỏ bên ngoài.

Nếu như tôn nghiêm một người bị nghiền nát triệt để thì cũng sẽ trở thành phế nhân mà thôi.

Có thể, có một số người tự giễu nói rằng mình không quan tâm đến tôn nghiêm, không để ý đến thứ gọi là mặt mũi, nhưng đó chỉ là họ chưa thực sự bị động chạm đến mà thôi, nếu ở ngay trước mặt người mà người này quý trọng thì sao, ví dụ như trước mặt cha mẹ, người yêu hay con cái, hẳn là hắn cũng sẽ không chịu nổi.

Đương nhiên, hôm nay còn chưa đến mức làm tuyệt đến vậy.

Còn nữa, tôn nghiêm bị chà đạp một hai lần, cũng không có khả năng thật sự đánh tan tinh thần một người.

Có điều, hắn ngày hôm nay cũng chỉ định nhục nhã đối phương một phen, cho La thiếu gia trút giận một chút mà thôi.

Đối phương cũng là người bình thường, dù cho bởi vì có chút thân phận mà có lẽ sẽ xem trọng mặt mũi và tôn nghiêm hơn so với người thường, nhưng muốn làm hắn xấu hổ đến mức không chịu nổi thì quả thật vô cùng khó khăn!

Hàn Đông Thịnh kết hợp suy nghĩ của mình và ý tưởng của La Đan Luân một phen, lặng yên không một tiếng động quay lại đại sảnh.

Mắt thấy Tần Tiểu Yêu đang lôi kéo Bạch Tiểu Thăng nói chuyện phiếm, cũng không có chú ý đến hắn bên này, Hàn Đông Thịnh vỗ vỗ bả vai của mấy người anh em, bảo bọn họ cùng đi với mình.

Lát nữa phải bắt đầu thực thi kế hoạch, nếu không ai phối hợp thì sao có thể thành công được.

Để tránh cho Bạch Tiểu Thăng nhận ra, mỗi một lần Hàn Đông Thịnh chỉ gọi đi mấy người, tiếp tục kêu hai lần như vậy mới có thể sắp xếp tất cả mọi thứ đâu vào đấy.

Sau đó, hắn lại tìm đến đám tôi tớ nhà họ La, một năm một mười dặn dò một lượt rồi lệnh cho bọn họ đi bố trí.

Lúc này, tại một bên khác.

Tay quản gia nọ đang thở hồng hộc chạy đến cửa chính,

Lại phát hiện La Đan Luân không có ở đây.

Hỏi thăm một chút mới biết, thì ra có một vị khách quý vừa đến, La thiếu gia đã tự mình đi dẫn đường rồi. Tay quản gia nhất thời trợn tròn mắt.

Không biết Đan Luân thiếu gia đang tiếp vị khách quý nào nên hắn không dám tùy tiện gọi điện thoại quấy rầy.

Ở ngoài cửa chính bên này bắt đầu bận túi bụi, hắn cũng chỉ có thể làm việc trước, chờ Đan Luân thiếu gia quay lại rồi mới tính toán sau.

- Bất quá, cũng may là mình không bàn giao trước những việc mà thiếu gia phân phó cho mấy người Hàn Đông Thịnh tiên sinh, có lẽ sẽ không làm ra nhiễu loạn lớn gì.



Tay quản gia kia còn tự mình an ủi một phen, vì sự "cơ trí" của mình mà lớn tiếng khen hay.

Nào ngờ rằng, trò hay bên phía Hàn Đông Thịnh lại sắp sửa mở màn. . .

Bạch Tiểu Thăng và Tần Tiểu Yêu tìm một góc hẻo lánh nào đó trong đại sảnh rồi ngồi xuống.

Hai người bọn họ, một người uống Cocktail, một người thì uống nước trái cây.

Cô bé con này vẫn luôn ấp ủ lòng hiếu kỳ đối với Bạch Tiểu Thăng, lại thêm lần trước chia tay quá sớm, giờ này lại rảnh rỗi đến nhàm chán nên tất nhiên không nhịn được mà mở miệng dò hỏi.

- Anh Tiểu Thăng này, vị tỷ tỷ lúc trước đi cùng với anh và một đại ca ca khác đi đâu rồi?

- Vị tỷ tỷ kia tên là gì ấy nhỉ? Còn cả vị đại ca ca kia nữa?

- Em nhớ rồi! Anh ấy tên là Lôi Nghênh đúng không, anh ấy mạnh mẽ quá trời luôn! Mặc dù trông mặt mũi vô cùng đáng sợ, nhưng em vẫn nhìn ra được, anh ấy hẳn là người tốt.

- Còn vị tỷ tỷ tên Lâm Vi Vi kia nữa, chị ấy thật là xinh đẹp mà, có phải chị ấy là bạn gái của anh không vậy?

- Anh Tiểu Thăng, anh cũng rất lợi hại đấy, một cước kia của anh thực sự rất đẹp luôn, em chỉ từng nhìn thấy trên TV mà thôi, ngay cả mấy chú vệ sĩ nhà em cũng không thể làm được như vậy đâu!

- Đương nhiên, mấy người bọn họ sao có thể đánh đồng với anh được chứ!

Đối với hàng tá câu hỏi không ngừng không nghỉ và những câu từ tràn đầy kinh ngạc của con bé, Bạch Tiểu Thăng vẫn kiên nhẫn trả lời từng câu, chẳng có vẻ gì là thiếu kiên nhẫn cả.

Cứ như vậy hai người trò chuyện với nhau, không quan tâm đến ai. Những người khách trong phòng không khỏi ném ánh mắt hiếu kỳ cho hai kẻ "dị loại" này.

Hàn Đông Thịnh chào hỏi mấy người kia thật tốt, nhưng sâu trong mắt vẫn lóe lên ý cười lạnh lùng, ánh mắt có vẻ như đang nói.

Trèo cao tiểu nha đầu nhà họ Tần thì rất là đáng gờm à!

Tỏ ra thân thiện nói chuyện phiếm với một con nhóc như vậy, sợ là chỉ đang lừa gạt nó mà thôi!

Lại nhìn con nhóc kia như thể đã bị cho uống canh mê hồn, cứ liên tục kinh ngạc hô lên từng tiếng, cái thằng đó quả thật là bỉ ổi mà!

Có lẽ, cái thằng đó đến được đây chắc cũng nhờ vào mặt mũi Tần Tiểu Yêu mà thôi, tự bản thân hắn chỉ sợ ngay cả phòng ngoài còn không thể vào được nữa kìa.

Vậy mà còn chạy đến nhà họ La muốn nói chuyện hợp tác, thật không biết bản thân có bao nhiêu cân lượng!

Để lát nữa phải cho mày đẹp mặt mới được!

Trong lòng mấy người kia đối với Bạch Tiểu Thăng đều là khinh thường, song cũng không khỏi chờ mong, chờ một lát nữa nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng xấu mặt.

Đợi đám thuộc hạ báo cáo tất cả mọi chuyện đều đã sắp xếp ổn thỏa, Hàn Đông Thịnh mới tươi cười đi ra giữa đại sảnh, hắng giọng một cái rồi giơ tay lên vỗ mấy tiếng.

Vốn dĩ bản thân hắn đã là tiêu điểm toàn trường, lại thực hiện một loạt động tác và âm thanh như thế, nhất thời thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Đợi tất cả mọi người đều nhìn qua, thậm chí ngay cả Bạch Tiểu Thăng và Tần Tiểu Yêu cũng nhìn qua thì Hàn Đông Thịnh mới cất giọng nói rằng:



- Xin chào các vị quan khách, lần này mọi người tề tụ ở La gia, hẳn đều là vì đến chúc thọ cho La Nguyệt Phong lão tiên sinh.

- Thế nhưng năm nay lại có chút khác biệt so với mọi năm!

- Năm nay, Đan Luân được giao chủ trì một số việc làm ăn buôn bán của La gia, với tư cách là một trong mười mấy người bạn chí thân của hắn, hiển nhiên chúng ta sẽ phải cổ động cho hắn! Vì vậy, lát nữa chúng ta sẽ tiến hành trao đổi phương diện hợp tác thương vụ cùng với Đan Luân. Tuy rằng chỉ có mười hai người tham gia, nhưng cũng sẽ mở rộng cửa lớn, hoan nghênh tất cả mọi người dự thính!

Hàn Đông Thịnh nói mấy câu như vậy, nhất thời có rất nhiều người không nên thân và những kẻ ham mê sống phóng túng ở đây, đều trở nên hưng phấn.

Từ trước đến giờ, cái đám người này luôn cảm thấy bản thân rất tốt đẹp, cộng thêm gia thế không tầm thường. Bọn họ luôn cảm giác nếu mình nhúng tay vào việc làm ăn buôn bán trong gia tộc thì sẽ có thể làm cho cha mẹ nhìn thấy con cái của họ không tầm thường thế nào, ưu tú ra sao.

Chỉ đáng tiếc một điều là người nhà bọn họ căn bản không cho bọn họ cơ hội này!

Mắt thấy, lát nữa có thể kiến thức La Đan Luân của nhà họ La sẽ tiến hành đàm phán thương vụ với người ta một phen, trong lòng bọn họ đều không khỏi có chút tính toán nhỏ, chuẩn bị nghe xong trở về thêm mắm dặm muối, nói rằng mình cũng đi theo bày mưu tính kế, để cho mấy lão cổ hủ trong nhà phải nhìn mình bằng con mắt khác.

Nói không chừng, còn lập tức phân một số việc làm ăn buôn bán trong nhà cho mình quản lý ấy chứ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận