Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1513: Các ngươi quả thật khinh người quá đáng! (2)

Đối mặt với cơn giận của Tần Tiểu Yêu, Hàn Đông Thịnh không giận cũng không buồn, ha ha cười lên mà rằng:



- Tiểu tiểu tỷ, chúng ta bên này đều đã sớm sắp xếp xong hết rồi, hội nghị sẽ phải lập tức bắt đầu, làm sao có thể bởi vì một người mà làm ồn ào náo động được, tuyệt đối không thể. Lại nói, trước đó chúng ta cũng không biết người anh em này sẽ đến. Vì vậy chúng ta cũng không phải cố ý không chuẩn bị chỗ ngồi cho cậu ta.

Sau khi Hàn Đông Thịnh câu nói này, lập tức nhận được sự "đồng tình" của tất cả mọi người.

- Không sai, sao có thể chỉ bởi vì một người mà bảo tất cả chúng ta ra ngoài để bố trí hội trường lại một lần nữa được chứ!

- Gã đó là ai, sao lại lớn lối như vậy!

- Là chính hắn đột nhiên tới, sao có thể trách người ta không chuẩn bị chỗ ngồi cho mình!

- Lão Lý, hay là ông nhường cho cậu ta đi?

- Dựa vào cái gì chứ, đây là chỗ ngồi của tôi, tôi đã lựa chọn chỗ này rồi, tôi sẽ không nhường đâu!

- Haiz, người anh em, hay là cậu đến chỗ này của ta ngồi đi, ta tặng cho cậu, chỉ là có hơi thấp lại ở phía sau cùng, sợ là cậu không thể nói chuyện với người phía trước, ta thấy đầu của cậu cũng không phải quá cao, nếu không cậu qua đây ngồi xổm bên trên được.

- Ha ha, lời nói này của ngươi không khỏi quá thiếu đạo đức…

Mọi người tại đây vừa nói vừa cười không một chút kiêng dè nào, không ngừng trêu chọc, trào phúng.

Hàn Đông Thịnh cũng không ngăn lại, chỉ mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Có điều khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn chính là, Bạch Tiểu Thăng vẫn mặt không chút cảm xúc, bình tĩnh đến mức dường như chẳng hề bận tâm, như thể đầm nước phẳng lặng không một gợn sóng.

Tên gia hỏa này không hề cảm thấy khó xử chút nào sao?

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng phản ứng như vậy, trái lại Hàn Đông Thịnh hết sức ngạc nhiên.

Bạch Tiểu Thăng vẫn yên lặng như thường, đối diện với sự trào phúng của mọi người, trong lòng lại không nhịn được thất vọng:



- Đám người này, cũng chỉ có một chút năng lực như thế thôi sao? Thiệt thòi lúc mình tới đây còn ôm hy vọng thật lớn, mong bọn họ có thể cho ta một chút 'kinh hỉ' .

- Haiz, mấy người này chỉ là một đám quần là áo lượt, gỗ mục còn có thể đốt, còn bọn họ ngay cả củi mục cũng không bằng. . .

Bạch Tiểu Thăng hắn là ai!

Tuy rằng xem ra, tuổi tác của hắn đều chỉ xấp xỉ đa số người ở đây, thậm chí còn nhỏ hơn một vài người, thế nhưng hắn là một người từng trải qua hơn bốn năm mưa gió, không ngừng lăn lộn mới có thể đánh ra địa vị ngày hôm nay, hết một tên lại một tên cường địch giết tới!

Ý chí của hắn đã được tôi luyện đến mức vững chắc như bàn thạch, tĩnh lặng như nước, sao có thể dễ dàng bị loại tràng diện nho nhỏ này khiêu khích được chứ.

Mắt thấy đối phương không hề thay đổi sắc mặt, lúc này Hàn Đông Thịnh bèn "ho khan" một tiếng, giơ tay lên khẽ ấn xuống không trung, nói rằng:



- Mọi người, xin hãy yên lặng một chút! So với chúng ta quen thuộc như người một nhà, người ta mới chính là khách, sao mọi người có thể vô lễ như vậy!

m thanh trào phúng bốn phía nhất thời nhỏ xuống, ai nấy đều cho Hàn Đông Thịnh mặt mũi.

- Tiểu tiểu tỷ, chúng tôi quả thật không thể sắp xếp lại hội trường được.



Hàn Đông Thịnh vừa cười vừa nói tiếp:



- Có điều chúng tôi có thể chuẩn bị thêm một cái ghế nữa cho người anh em này. Đương nhiên, cũng sẽ lấy cho ngài một cái.

Trong khi nói chuyện, Hàn Đông Thịnh vỗ tay mấy cái.

Ngoài cửa, lập tức có hai tên người làm của nhà họ La đi vào, mỗi người bê trong tay một cái thớt gỗ nhỏ, đi qua cửa hai bước lập tức đặt ngay xuống đất.

Một người trong đó còn cười nói rằng:



- Thật sự không còn cái ghế nào tốt hơn, Hàn tiên sinh, chúng tôi chỉ còn mỗi thứ này thôi, ngài thấy có thể tạm thời dùng nó được không?

Mắt thấy hai cái ghế đôn nhỏ xíu thấp chủm, nghĩ đến nếu để cho một cô bé như Tần Tiểu Yêu ngồi thì không sao, vốn dĩ con bé chỉ là một đứa con nít, nhưng để cho một người trưởng thành như Bạch Tiểu Thăng ngồi thì sẽ thấp hơn người khác một cái đầu, phỏng chừng còn phải ngẩng mặt lên mới có thể nhìn thấy mọi người.

- Ôi chao, cái chỗ ngồi này cũng tốt đấy chứ, còn có thể trông cửa!

Không biết ai nói một câu, làm cho tất cả mọi người đều cười vang.

- Các ngươi thật là khinh người quá đáng!

Tần Tiểu Yêu lập tức nổi giận.

Thế nhưng ngay sau đó, một bàn tay ấm áp đặt lên trên đầu nó, nhất thời đè cơn tức của con bé xuống.

Tần Tiểu Yêu xoay đầu nhìn, Bạch Tiểu Thăng ôn nhu cười một tiếng với con bé, bảo rằng:

- Tiểu Yêu, chuyện này cứ để anh tới xử lý đi!

Tần Tiểu Yêu thật sự rất thích anh trai Bạch Tiểu Thăng đã ra tay cứu mình này, cho nên Bạch Tiểu Thăng nói cái gì thì bé cũng sẽ nghe lời. Bạch Tiểu Thăng nói để cho anh xử lý tên Hàn Đông Thịnh đang làm khó dễ kia thì Tần Tiểu Yêu lập tức ngoan ngoãn im lặng đồng ý, chỉ dùng ánh mắt hung dữ trừng Hàn Đông Thịnh coi như uy hiếp.

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Đông Thịnh, bước về phía trước một bước mỉm cười nói.

- Vừa rồi tôi đứng đây nghe mấy câu nói của Hàn Đông Thịnh tiên sinh, tự nhiên cảm thấy rất thú vị.

Hàn Đông Thịnh nửa cười nửa không ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt như muốn hỏi, thú vị chỗ nào.

- Anh nói, các anh đều là bạn thân tốt nhất của La Đan Luân.

Bạch Tiểu Thăng nhìn một lượt những người đang ngồi ở phía trước rồi lại nhìn về Hàn Đông Thịnh lần nữa.

- Mà anh là người được La Đan Luân nhờ vả, lần bàn bạc thương nghiệp này sẽ do anh chủ trì đúng hay không?

- Anh còn nói, các anh đều là người quen ở La gia, có thể coi là người một nhà, mà chỉ có mình tôi mới là khách đến đây thôi, có đúng không?

Những lời này của Bạch Tiểu Thăng căn bản đều là lặp lại những lời Hàn Đông Thịnh đã nói trước đó mà thôi.

- Không sai, tất cả những lời đó đều là tôi nói.

Hàn Đông Thịnh rất thản nhiên thừa nhận chính mình đã nói những lời này.

Anh chịu thừa nhân là tốt rồi, Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Anh, còn có các vị ngồi ở đây đều đã xem mình như nửa chủ nhân ở đây đúng không?

Bạch Tiểu Thăng than thở.

Mọi người nhìn về phía Hàn Đông Thịnh

Vẻ mặt Hàn Đông Thịnh có chút kiêu ngạo, không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhân.

- Tôi là bạn tốt của Đan Luân, thân tới mức coi nhau như anh em, rất nhiều chuyện lớn hắn đều nhờ tôi đến làm thay, giống như lần này tổ chức một buổi họp để bàn bạc thương nghiệp với mọi người, hắn đột nhiên có chuyện không đến được cho nên lập tức ủy thác toàn quyền cho tôi thay hắn tổ chức. Chỉ từ điểm này mà cậu còn không nhìn ra địa vị của tôi ở đây sao!

Dám ở trước mặt mọi người thừa nhận mình là một nửa chủ nhân ở đây, đúng là có chút không khiêm tốn rồi.

Nhưng mà hắn cũng chỉ đề ra chứ không nói huỵch toẹt, chỉ cần mọi người ở đây đều 'biết ở trong lòng' là được rồi, đây chính là việc mà Hàn Đông Thịnh thích làm nhất.

Dù sao đây cũng coi như là ở trước mặt mọi người nâng cao địa vị, giá trị con người của mình lên, Hàn Đông Thịnh đương nhiên là thích quá rồi.

Những người đang ngồi ở đây cũng vô cùng nể mặt bồi thêm.

- Địa vị của anh Hàn ở chỗ La thiếu đương nhiên không bình thường, có thể coi như là một nửa người La gia rồi.

- Không sai, năm trước chỗ này của chúng tôi cũng là do anh Hàn phụ trách, địa vị của anh ấy cậu không cần phải nghi ngờ.

- Bây giờ đã biết rồi chứ gì! Cái thứ không có danh phận quyền thế xứng tầm như cậu làm sao có thể so được với những người như chúng ta, so với anh Hàn lại càng không biết lượng sức mình.

Nghe thấy mấy người này nói, Tần Tiểu Yêu hầm hầm nhìn những người đang ngồi xung quanh, tức không chịu nổi mà trừng mắt đe dọa.

Thật đúng là không xem mình là người ngoài nha!

Bạch Tiểu Thăng lại vẫn cứ không nóng không lạnh mỉm cười nhìn về phía Hàn Đông Thịnh.

- Vậy một khi đã như vậy, vậy anh nhường vị trí của mình cho tôi ngồi đi!

Bạch Tiểu Thăng nói với vẻ mặt vô cùng đương nhiên.

Hàn Đông Thịnh nhướng mày chợt cười lạnh.

- Mới nãy đã nói rồi, chỗ ngồi đã sắp xếp xong hết, cậu nghe không hiểu sao? Không có chỗ ngồi thì cậu cũng không thể trách ai, càng không có lí do gì mà bắt tôi phải nhường chỗ cả.

Hàn Đông Thịnh cho rằng Bạch Tiểu Thăng đang chuẩn bị tính chơi ngang.

Những người bên cạnh cùng hầm hè xoa tay, chỉ đợi khi Hàn Đông Thịnh ra lệnh một tiếng lập tức sẽ trào phúng Bạch Tiểu Thăng không biết thân biết phận mà còn dám nói lời kiêu ngạo

- Anh tự xưng mình là một nửa người La gia, nói trong nói ngoài đều coi mình như là chủ nhân nơi này. Vậy xin hỏi có chủ nhân nào lại để cho khách không có chỗ ngồi mà mình thì vẫn ngồi chễm chệ trên ghế không?

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Tôi cũng chỉ là so sánh...

Hàn Đông Thịnh quát lên

- Một loại so sánh để nói lên mối quan hệ thân thiết của tôi với La gia mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười giơ ngón tay cái lên nói.

- Nếu như anh nói như vậy thì chính anh đã so sánh mình thành một nửa người La gia rồi? Như vậy hành vi thất lễ của anh có thể tính lên đầu La gia, để cho La gia chịu cái danh không biết tiếp đãi khách khứa chu toàn! Nhìn thử mà coi, mấy người ngồi thoải mái mà còn cảm thấy mình có lý lắm sao! Thật sự là làm cho La gia mất mặt mà!

Trong lúc nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng còn không quên vươn ngón tay chỉ vào những người xung quanh

Bạch Tiểu Thăng chỉ đến người nào thì người đó liền biến sắc.

Làm cho La gia mất mặt? Bọn họ làm sao dám chứ! Đặc biệt chỗ này còn là La gia nữa.

Đổ cho họ cái tội này chính là thủ đoạn lúc trước Hàn Đông Thịnh dùng để đối phó Tần Tiểu Yêu.

Người đứng trước mặt này không ngờ lại học theo, trực tiếp đổ một cái tội lớn hơn lên đầu bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận