Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1517: Lão thái thái nhà họ Tần (2)

Có lẽ La Đan Luân cũng hiểu được, bản thân mình càng nhượng bộ thì khí thế của Tần Tiểu Yêu sẽ càng gia tăng, lập tức mỉm cười nói rằng:



- Tiểu Yêu, bà nội em và ông nội anh, còn có còn có mấy người bạn cũ của họ đang ôn chuyện với nhau. Làm sao có thời gian để ý chút chuyện nhỏ nhặt của chúng ta bên này, cũng không có thời gian gặp người này, dù sao cũng không nhận ra mà. Cùng lắm thì, anh bảo mấy người bọn họ xin lỗi là được.

Trong khi nói chuyện, La Đan Luân giương mắt nhìn sang Hàn Đông Thịnh, tằng hắng một cái:



- Đông Thịnh, qua đây, ngươi mau xin lỗi Tiểu Yêu, chuyện này coi như bỏ qua.

Trong lòng Hàn Đông Thịnh quả thật muốn chửi tục.

Chính mình vừa rồi ăn một bụng tức giận, hiện tại còn phải nói lời xin lỗi người ta, thử hỏi thiên lý ở đâu!

Tần Tiểu Yêu liếc nhìn Hàn Đông Thịnh, hừ lạnh một tiếng.

Hàn Đông Thịnh không dám chống đỡ, lập tức trưng ra nụ cười, giả lả nói rằng:



- Tiểu tiểu tỷ, mới vừa rồi là tôi sai. Tôi chỉ đang nói đùa với hai người thôi! Là tôi không tốt, ngài đại nhân đại lượng cũng xin đừng chấp tiểu nhân. . .

Nói những lời này với một đứa bé, Hàn Đông Thịnh quả thật có cảm giác vô cùng xấu hổ.

Mấy người anh em kia của hắn cũng đều cúi đầu ủ rũ không thôi.

- Thấy chưa? Vầy chắc em hài lòng rồi nhỉ?



La Đan Luân cười nói với Tần Tiểu Yêu, lại đưa mắt nhìn sang Bạch Tiểu Thăng, cất tiếng hỏi dò:



- Còn nữa, sao em quen biết với cậu ta vậy?

Câu nói sau cùng của La Đan Luân, cũng trong vô hình xác minh suy nghĩ của Bạch Tiểu Thăng.

Quả nhiên hắn không biết việc mình cứu được Tần Tiểu Yêu!

Bạch Tiểu Thăng càng lúc càng hiếu kỳ với phản ứng vừa rồi của La Đan Luân.

Hàn Đông Thịnh hai mắt trợn tròn mà nhìn La Đan Luân.

Cảm tình La thiếu gia căn bản không biết tình huống bên này như thế nào, liền bảo mình ra tay với người ta?

Đây không phải hố hắn sao !

- Hừ, tại sao tôi phải nói cho anh biết chứ?



Tần Tiểu Yêu hừ lạnh bảo.

La Đan Luân còn muốn dò hỏi thêm mấy câu.

Lúc này, bỗng dưng có một người đi vào.

- Tiểu tiểu tỷ, hóa ra các ngươi ở chỗ này à?



Đối phương vừa lên tiếng, biết ngay là một lão phu nhân.

Tần Tiểu Yêu nhìn qua, lập tức cất giọng gọi:



- Dì Trương.

La Đan Luân cũng vội vã nhìn qua, nụ cười lập tức hiển hiện, cung kính thưa:



- Dì Trương.

Người tới chính là người giúp việc phụ trách sinh hoạt thường ngày của Tần Tiểu Yêu, dì Trương, đồng thời còn là tâm phúc của vị lão thái thái nhà họ Tần kia.

Bạch Tiểu Thăng cũng lên tiếng chào hỏi.

Dì Trương mỉm cười, trước tiên chào hỏi Bạch Tiểu Thăng, sao mới quay sang La Đan Luân nói rằng:



- Thì ra Đan luân thiếu gia cũng ở đây.

Dứt lời, bà lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, mặt đầy nét cười mà rằng:



- Bạch tiên sinh, lão phu nhân nhà chúng ta cho mời, phải chính diện bày tỏ lòng biết ơn với ngài.

Lão phu nhân trong miệng dì Trương tất nhiên chính là bà nội Tần Tiểu Yêu rồi.

- Bày tỏ lòng biết ơn, vì sao bà nội Tần gia lại muốn bày tỏ lòng biết ơn với hắn?

La Đan Luân nhịn không được kinh ngạc hỏi:



- Bà nội Tần gia sao biết được hắn đến?

Bạch Tiểu Thăng nghe La Đan Luân nói như thế, nhịn không được cau mày.

Nếu như nói phản ứng trước đó của La Đan Luân chỉ là một chút đầu mối, vậy thì một câu thất thanh này lại có rất nhiều ý tứ.

Ý tứ trong lời nói của La Đan Luân, chính là lão thái thái biết rõ hắn?

- Vị Bạch tiên sinh này chính là người hôm nay đã cứu tiểu tiểu tỷ, mới vừa rồi chúng tôi trùng hợp gặp được ở đây, tôi vội trở về bẩm báo cho lão phu nhân hay, vì vậy lão phu nhân mới biết cậu ta ở chỗ này, muốn gặp cậu ta để nói lời cảm tạ, thế nào Đan Luân thiếu gia?



Dì Trương thành thật trả lời, ánh mắt có mấy phần cổ quái nhìn La Đan Luân.

- Cái gì, hắn đã cứu Tiểu Yêu ?



La Đan Luân giật mình hỏi lại.

- Đan Luân thiếu gia, cậu không biết sao?



Dì Trương cũng đồng dạng giật mình hỏi.

Bạch Tiểu Thăng thì lại trầm ngâm.

Bà nội của Tần Tiểu Yêu à. . .

- Dì Trương, làm phiền dì dẫn đường, bây giờ chúng ta lập tức đi qua gặp lão phu nhân.



Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu khách khí nói.

Dì Trương kia hồi thần lại, mỉm cười gật đầu với Bạch Tiểu Thăng.

- Được.

Sau đó, dì Trương cũng gật đầu một cái với La Đan Luân, đoạn quay người đi ra cửa, Tần Tiểu Yêu lôi kéo Bạch Tiểu Thăng đuổi theo.

La Đan Luân liếc mắt nhìn bày trí trong sảnh bên này, chỉ cảm thấy đau đầu, tùy tiện phất phất tay, bực bội ném cho Hàn Đông Thịnh một câu:



- Đông Thịnh, mau bảo người ta dọn dẹp chỗ này đi, chẳng ra sao cả!

Sau đó, hắn cũng đi theo ra ngoài.

Hàn Đông Thịnh mặt mũi đen lại, cảm giác vô cùng khó chịu, quay đầu nhìn mấy người anh em bên cạnh.

Biểu tình trên mặt bọn họ đều như nhau, trong lúc này đều cảm thấy —— mình chẳng khác nào thằng hề. . .

Một bên khác, dì Trương dẫn đường, Bạch Tiểu Thăng, Tần Tiểu Yêu và La Đan Luân đi theo sau, rẽ trái rẽ phải, đi qua từng cái từng cái sân nhỏ.

Cuối cùng, một đoàn người mới đi vào một cái sân được bố trí thanh nhã thoát tục, có rừng trúc xanh biếc, có suối nhỏ róc rách, trông như thể tiên cảnh nhân gian.

Trong nội viện này phòng lớn đèn đóm sáng trưng, bên trong có bày mấy cái bàn bát tiên, đều dùng gỗ lim đỉnh cấp làm thành, nguyên bộ ghế dựa thái sư cũng có cùng chất liệu như thế, mỗi một thứ đều là đồ cổ quý giá, trên mấy cái bàn đều được phủ khăn.

Đổi lại là ở chỗ mấy nhà sưu tập, những món đồ cổ này cũng đều là trân tàng, thậm chí còn là tồn tại được cúng bái, mà ở chỗ này, có điều ở đây lại bị coi như cái bàn "bình thường" để dùng mà thôi.

Một đám ông lão bà lão đang vây quanh mấy cái bàn lớn, cùng nhau đánh bài, cùng nhau đánh mạt chược, trong lúc vui cười đó đều là tính tình thật.

Trong mấy ông lão bà lão kia, có một người mặc đường trang màu đỏ, vẻ mặt hồng hào, chính là vị lão tổ tông La Nguyệt Phong của nhà họ La kia.

Đám người đi đến giữa sân, dì Trương bảo Tần Tiểu Yêu dẫn Bạch Tiểu Thăng sang sảnh bên, còn bản thân mình thì đi bẩm báo.

Ở chỗ này, Tần Tiểu Yêu cũng phải tỏ ra nhu thuận, quen cửa quen đường dẫn Bạch Tiểu Thăng đi sang sảnh bên.

Chờ hai người Bạch Tiểu Thăng trở ra, tìm một cái chỗ ngồi, ngồi xuống bắt đầu đợi.

La Đan Luân thì nhân cơ hội sáp đến, vừa cười vừa nói với Bạch Tiểu Thăng:



- Bạch huynh đệ, thật ra mấy chuyện vừa rồi chỉ là một trò đùa không ra gì của đám anh em tôi mà thôi, mong rằng cậu ngàn vạn lần đừng để trong lòng.

- Yên tâm đi, tôi không để trong lòng đâu.



Bạch Tiểu Thăng cười đáp.

La Đan Luân nhịn không được giơ ngón tay cái lên, muốn mở miệng tán thưởng Bạch Tiểu Thăng rộng lượng một câu, lại không ngờ Tần Tiểu Yêu bên cạnh lại lạnh lùng cười nói rằng:



- Sao chúng tôi lại phải để trong lòng, chúng tôi cũng đâu có chịu thiệt thòi, mất mặt là anh. . . mấy người bạn kia của anh kìa! Thế nào, La Đan Luân anh chột dạ sao? Đây là đang che giấu nha!

Tần Tiểu Yêu quả thật không thèm nể mặt chút nào.

La Đan Luân chỉ đành ha ha gượng cười hai tiếng, che giấu vẻ bối rối của mình.

Sau đó hắn mới nói với Bạch Tiểu Thăng rằng:



- Tôi đã hỏi qua cha, người mà Thorne tiên sinh mang tới nói chuyện hợp tác, là tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc. Thì ra chức vị của Bạch huynh đệ lại cao như thế, thật sự là lợi hại!

Dù ngoài miệng khen Bạch Tiểu Thăng như thế, nhưng trong lòng La Đan Luân lại vô cùng phiền muộn. Nhà họ La nhà lớn nghiệp lớn là không giả, nhưng mà cha hắn mới là người cầm lái, lại nói tuy rằng chức vụ của hắn ở trong gia tộc không thấp, nhưng muốn so sánh với Bạch Tiểu Thăng thì hắn lại kém không chỉ một chút.

Bị làm hạ thấp đi, hắn quả thật không cam lòng.

Chỉ có điều, La Đan Luân tự cho là mình che giấu tâm tình rất tốt.

Bạch Tiểu Thăng cũng giả bộ như không nhìn ra, cười nói:



- Lần này tôi tới là muốn bàn bạc việc hợp tác với nhà họ La, tôi nghe nói La huynh đệ còn chủ trì một mảng nghiệp vụ không nhỏ, như vậy xem ra cậu mới thật lợi hại!

- Cũng vậy!



La Đan Luân cười ha hả đáp:



- Tập đoàn Chấn Bắc các ngươi hợp tác với La gia chúng tôi, đối với hai bên mà nói đều là chuyện tốt. Quay về chúng ta chậm rãi bàn bạc, cùng đưa ra một phương thức hợp tác và điều kiện khiến cho hai bên đều cảm thấy hài lòng.

La Đan Luân nói ra câu này, cũng có ý nghĩa là đàm phán sau đó sẽ vừa phiền phức lại lâu dài.

Đây chính là điều mà Bạch Tiểu Thăng không muốn nhìn thấy nhất.

Thế nhưng, ai ngờ muốn đến nói chuyện hợp tác với gia tộc lớn này lại là nhà họ La cơ chứ, La Đan Luân và chính mình lại không thể điều hòa "mâu thuẫn", đàm phán sau này chỉ sợ là khó có thể mong chờ.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng ngược lại rất bình tĩnh.

Coi như không đạt thành hợp tác, thì cứ xem như chính mình đến chúc thọ là được rồi.

Trong khi hai người nói chuyện, cửa ra vào truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Sau đó là giọng nói của một bà lão vang lên:



- Anh chàng đẹp trai đã cứu cháu gái bảo bối của ta đâu, để ta xem xem, Tần gia chúng ta nhất định phải cám ơn ngươi thật tốt mới được!

Lời nói vừa vang lên, người cũng đã đến rồi.

Một một bà lão vóc người cao to mập mạp xuất hiện trong tầm mắt mọi người, đi theo phía sau chính là dì Trương.

Lúc Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy đối phương, không khỏi sửng sốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận