Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1529: Hắn nói, hắn họ Bạch (1)

Vất vả vỗ về xong Hạ Hầu Khải, Bạch Tiểu Thăng mới nói tiếp,

- Thương Đoàn về muộn vài ngày, ở bên đó phải làm phiền ngài trông nom rồi.

- Con yên tâm đi, nhân lực có đủ không? Nếu không đủ thì ta bên này cử thêm vài người qua, bên này không cần nhiều nhân lực, toàn lực trợ giúp công việc bên đó của con!

Hạ Hầu Khải nói lớn

- Thật sự không cần khoa trương đến như vậy đâu.

Bạch Tiểu Thăng gấp gáp nói

….

Vất vả nói chuyện xong với Hạ Hầu Khải, Bạch Tiểu Thăng cúp điện thoại xong nhịn không được lẩm bẩm nói thầm,

- Lão gia tử này, lúc hưng phấn lên thì không khác gì một đứa trẻ….. này cũng quá khoa trương rồi!

- Không phải là ông Hạ khoa trương, là do anh Tiểu Thăng lập được kỳ tích đó.

Lâm Vi Vi liếc nhìn Lôi Nghênh, cười nói với Bạch Tiểu Thăng,

- Như chúng tôi thì đều đã quen với việc anh mang lại được những điều không thể tin nổi thì còn đỡ, chứ ông Hạ thì làm sao mà chịu nổi.

Lôi Nghênh cũng cười gật đầu tán đồng.

Qủa thực, những chuyện như vô tình cứu được Vương Tử, trở thành khách quý của Hoàng gia đều xảy ra trên người Bạch Tiểu Thăng, anh ta hoàn toàn có thể xưng là chuyên gia gặp kỳ ngộ rồi.

Hơn nữa mọi kỳ tích dường như đều có thể để cho anh ta thực hiện được.

Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn có thể được xem như là nhà sáng tạo kỳ tích.

- Việc đó còn có thể trách tôi sao.

Bạch Tiểu Thăng biết là Lâm Vi Vi nói đùa nên nhịn không được nói góp vui.

Đang nói chuyện thì điện thoại của Lâm Vi Vi đổ chuông, là thương đoàn bên đó gọi qua nói người bên đó đã xuất phát, trong vòng hai ngày sẽ tới Luân Đôn bên này.

Lâm Vi Vi cũng đem thông tin khách sạn nói cho đối phương biết, dù sao thì khách sạn bọn họ ở cũng thuộc dưới trướng tập đoàn Chấn Bắc, mà lại có Thorne dặn dò, nên mọi chuyện cũng dễ dàng.

Ba người Bạch Tiểu Thăng tiếp tục ăn sáng, nhưng mà bữa cơm này còn chưa ăn xong thì điện thoại của Lâm Vi Vi lại reo lên.

- Ồ, là Grace?

Lâm Vi Vi xem cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, nhịn không được kinh ngạc nói.

Nói ra thì những nhân viên thuộc nhóm nghiên cứu đều là cú đêm, làm việc tới rất muộn, buổi sáng không biết lúc nào mới thức dậy, vừa tỉnh táo cái là đi đến phòng làm việc ngay, rất ít có thời gian rảnh để gọi điện thoại.

Lại nói, thông thường thì mới sáng sớm như thế này mà Grace gọi điện thoại tới chắc không phải là muốn nói chuyện riêng cá nhân gì với Lâm Vi Vi đâu.

- Chẳng lẽ là bên Rhino bọn họ đã có chuyện gì sao?

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được đặt ly cà phê xuống, Lôi Nghênh cũng đặt dao nĩa trong tay xuống, hai người con trai đều nhìn về phía Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi cũng cảm giác được quá không bình thường, vừa nhận điện thoại trực tiếp nói,

- Grace, tôi là Lâm Vi Vi. Có chuyện gì không?

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh phát hiện ra biểu tình của Lâm Vi Vi biến đổi theo lời nói trong điện thoại, vẻ mặt cũng tăng thêm mấy phần sửng sốt, nghiêm trọng, thậm chí còn có thêm mấy phần phẫn nộ.

Là bên Rhino bọn họ xảy ra chuyện sao!

Nhìn biểu tình của Lâm Vi Vi, Bạch Tiểu Thăng dám khẳng định như vậy. Quả nhiên, đặt điện thoại xuống, Lâm Vi Vi lập tức nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Anh Tiểu Thăng, bên Rhino bọn họ gặp phiền phức rồi!

Đoàn đội Rhine được Bạch Tiểu Thăng sắp xếp đâu vào đấy, địa điểm phòng nghiên cứu do Bạch Tiểu Thăng chính mình chọn, bọn họ cũng không thiếu kinh phí nghiên cứu, cũng không chịu sự quản lý của bất luận kẻ nào, căn bản chính là tương đương với việc "vùi đầu ở nhà, tự do tự tại một lòng làm công tác nghiên cứu", như vậy sao còn có thể gặp phải phiền phức chứ?

Chẳng lẽ giống như câu ngồi ở trong nhà họa từ trên trời rơi xuống sao?

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Bạch Tiểu Thăng hỏi Lâm Vi Vi:



- Bên kia xảy ra chuyện gì, vì sao Rhine lại không trực tiếp liên hệ với anh chứ?

Nhìn phản ứng của Lâm Vi Vi, chuyện này dường như còn không nhỏ.

Đã như vậy, Rhine cũng có số điện thoại của Bạch Tiểu Thăng, hoàn toàn có thể trực tiếp liên hệ với hắn mà.

Cái này lại không phải những việc tạp nham thường ngày, vì sao lại để Grace gọi điện thoại cho Lâm Vi Vi chứ?

Trong lòng Lôi Nghênh cũng có nghi vấn tương tự, cũng đưa mắt nhìn về phía Lâm Vi Vi.

- Grace nói cơ quan quản lý y tế và bộ phận an ninh của thành phố Haru đã phái người mang Rhine đi, còn niêm phong phòng thí nghiệm của bọn họ, nói là bọn họ dính líu tới nghiên cứu bất hợp pháp phát triển loại thuốc không an toàn, muốn tiến hành điều tra. Cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm, Grace bọn họ còn đang kháng nghị ở tòa thị chính bên kia.



Lâm Vi Vi đáp.

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh ngạc nhiên nhìn nhau.

- Nghiên cứu của mấy người Rhine không phải đã sớm được thông qua rồi sao, ở học viện y học Haru còn tiến hành nghiên cứu trong thời gian dài như vậy, tòa thị chính Haru trước đó đã làm cái gì, vì sao hiện tại lại đột nhiên điều tra, còn trực tiếp mang người đi, thậm chí còn niêm phong phòng thí nghiệm nữa?



Bạch Tiểu Thăng nhíu mày lẩm bẩm hỏi.

- Không rõ ràng lắm, Grace còn chưa kịp nói, điện thoại bên kia cũng rất ầm ĩ, dường như bọn họ đang hợp lực kháng nghị ở cửa tòa thị chính. Anh Tiểu Thăng, chúng ta có nên đi qua đó nhìn một chút không?



Lâm Vi Vi nhịn không được vội vàng hỏi.

Nàng nghe ra được trong giọng nói của Grace tràn đầy lo lắng, hẳn là tình thế rất gay go.

Bạch Tiểu Thăng hơi suy nghĩ một chút, gật gật đầu, nói với hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh:



- Cứ vậy đi, hai người hãy ở lại đây đợi thương đoàn đến, án theo những nội dung mà trước đó chúng ta đã thương lượng kêu đám người thương đoàn kia trước tiên phác thảo nội dung hợp tác. Anh đi mượn máy bay tư nhân của Thorne, bay qua đó nhìn một chút!

Lôi Nghênh nghe vậy gật gật đầu.

- Anh Tiểu Thăng, anh chỉ đi một mình sao? Nếu không thì chỉ cần một người trong hai chúng em ở lại là được rồi. Một người khác đi cùng anh được không?



Lâm Vi Vi nhịn không được hỏi.

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu đáp:

- Đây không phải là chuyện mà cứ nhiều người đi là có thể giải quyết tốt đẹp, một mình anh là đủ rồi. Việc hợp tác với nhà họ La là việc lớn, bên này không được phép có sơ suất gì! Hai người đều phải ở đây anh mới có thể yên tâm được.

Nghe Bạch Tiểu Thăng nói như vậy, Lâm Vi Vi cũng không thể nói thêm gì.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng điện thoại liên lạc với Thorne, nói muốn mượn dùng máy bay tư nhân của hắn một chút.

Trong điện thoại Thorne có nói, tuy rằng bản thân hắn không ở thành phố Renton, nhưng máy bay tư nhân của hắn lại vừa vặn ở chỗ này.

Thorne sảng khoái đáp ứng yêu cầu của Bạch Tiểu Thăng, thậm chí không hỏi thêm vì sao Bạch Tiểu Thăng lại đi Haru, chỉ nói một tiếng sau là có thể xuất phát.

Bạch Tiểu Thăng cũng bởi vì vội vàng đi qua xem tình hình mấy người Rhine bên kia như thế nào, lập tức giao hẹn một tiếng sau với Thorne.

Cúp điện thoại, Bạch Tiểu Thăng trở về phòng chuẩn bị hành lý, Lâm Vi Vi cũng đến giúp đỡ thu dọn. Còn Lôi Nghênh thì đi sửa sang lại mấy thứ bọn họ đã thảo luận, đợi khi thương đoàn vừa đến là có thể dễ dàng lập tức triển khai công tác.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng sắp xếp xong mọi thứ, một tiếng đồng hồ vẫn chưa qua thì đã có người tìm đến cửa, chính là một vị trợ lý của Thorne lái xe tới đón Bạch Tiểu Thăng.

Chuyện kế tiếp, cũng chẳng có gì để mà nói, Bạch Tiểu Thăng đi thẳng ra sân bay, thuận lợi ngồi lên máy bay tư nhân của Thorne, bay thẳng đến thành phố Haru.

Ở trên máy bay, hắn thuận tiện ăn một bữa cơm trưa coi như phong phú.

Chờ đến thành phố Haru rồi, Bạch Tiểu Thăng đi ra sân bay mới phát hiện, Grace đã đợi sẵn ở bên ngoài, nhìn thấy hắn từ đằng xa đã vẫy tay ra hiệu, đoạn vội vàng chạy đến đón tiếp.

- Anh đến rồi! Vi Vi nói anh sẽ đến trong khoảng thời gian này, bảo tôi tới đón anh, chờ mãi cũng không thấy anh đến, tôi còn đang tính gọi điện thoại cho cô ấy nữa đây!



Grace nhịn không được nói, vẻ mặt có mấy phần an ủi.

- Đi thôi.



Bạch Tiểu Thăng cười với nàng một tiếng rồi bảo:



- Trên đường giải thích cho tôi nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mấy phút đồng hồ sau. Grace lái xe, Bạch Tiểu Thăng ngồi ở bên tay lái phụ, bọn họ một đường chạy thẳng về phía tòa nhà bên kia.

Ở đó chỉ có một cái phòng thí nghiệm bị niêm phong mà thôi, còn lại những nơi khác đều có thể sử dụng bình thường.

Trên đường, Grace đem hết tất cả tình huống mà mình biết kể rõ ràng cho Bạch Tiểu Thăng nghe.

- Trước khi đi đón anh, chúng tôi trăm phương ngàn kế mới có thể nghe ngóng được, chính là cái gã Berman tiên sinh kia đã giở trò quỷ! Hắn là người báo cáo chúng tôi!



Grace thở phì phò nói với vẻ tức giận.

Berman? Bạch Tiểu Thăng nhớ tới. Lúc ấy Mã Thiên Kình ở ngay tại trang viên Berman, cũng là nơi mà Lâm Vi Vi và Grace bị bắt đến, sau đó hắn và Lôi Nghênh ở trang viên Berman quật ngã một đám người, không chỉ thế hắn còn đánh Mã Thiên Kình thành đầu heo.

Về sau, Mã Thiên Kình vô thanh vô tức rời đi, vị Berman tiên sinh kia cũng không có chút động tác nào.

- Tôi còn tưởng là chuyện này đã qua rồi chứ, không nghĩ tới vị Berman tiên sinh này lại giết cho chúng ta không kịp trở tay nha!



Bạch Tiểu Thăng nhịn không được hừ lạnh một tiếng.

- Bản thân Berman vốn là nghị viên thành phố, còn là thái bình thân sĩ, chỉ cần hắn nói một tiếng thì hai cái bộ phận trong tòa thị chính không có khả năng không nghiêm túc đối phó với chúng ta.



Grace nhịn không được nói một phen.

Bạn cần đăng nhập để bình luận