Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1530: Hắn nói, hắn họ Bạch (2)

Sau đó, nàng còn có chút tức giận, nói tiếp:



- Còn nữa, tôi cảm thấy hôm nay thái độ của mấy nhân viên quản lý bộ phận kia rất chán ghét, đối xử với chúng tôi một cách qua quít miễn cưỡng cũng không nói, còn không nói cho chúng tôi biết sẽ điều tra rõ ràng cái gì, có điều phải tiến hành điều tra cẩn thận, mà cuộc điều tra kéo dài đến mấy tháng cũng bình thường, bảo chúng tôi phải làm tốt chuẩn bị tâm lý. Hiệu suất thấp đến cực điểm, lãng phí tiền đóng thuế của nhân dân chúng ta, quả thật đáng giận mà! Không những bắt giam Rhine lão đại còn niêm phong phòng thí nghiệm của chúng ta lâu như vậy, cứ như thế thí nghiệm của chúng tôi chẳng phải sẽ bị hủy sao?

Bạch Tiểu Thăng sắc mặt trầm xuống.

Grace thật đúng là tưởng rằng hiệu suất công tác của mấy nhân viên bộ phận ấy thấp thật sao?

Chỉ sợ là Berman đang chơi bọn họ một phen, kéo cho bọn họ hao tổn mà thôi!

Lúc trước, chính mình có nghe nói trong cuộc tranh đoạt cái ghế thị trưởng, Berman đã chiếm ưu thế rất lớn, có khả năng trở thành thị trưởng tiếp theo của thành phố Haru.

Đối mặt với người tương lai có thể trở thành thị trưởng thành phố, người phụ trách của hai bộ ngành kia làm sao lại không "nghe lời" cho được!

Tuy nhiên, theo hệ thống phân chia quyền lực, chính quyền thành phố có các bộ phận giám sát độc lập, không có khả năng cái gì bọn họ cũng đều thuận theo sắc mặt của Berman tiên sinh kia.

- Mọi người không có đề đơn khiếu nại với các bộ phận giám sát tương quan sao?



Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Có chứ, hôm nay chúng tôi đã đi khiếu nại rồi.



Grace nói, thần sắc có chút phiền muộn:



- Nhưng mà cục quản lý y tế và sở an ninh thành phố, phô bày chứng cứ gây bất lợi cho chúng tôi, trực tiếp chặn miệng của bộ phận giám sát.

- Chứng cứ bất lợi gì?



Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên hỏi.

Sắc mặt Grace chợt trở nên rất khó coi đáp:



- Hai bộ phận kia vịnh vào việc chúng tôi tự mình nghiên cứu thuốc sinh vật, tồn tại khả năng uy hiếp làm nguyên do chủ yếu, sử dụng các biện pháp cưỡng chế đối với chúng tôi.

- Lúc trước nghiên cứu này của chúng tôi đã được duyệt là do phó viện trưởng Logan phụ trách, nhưng mà ông ta không có hoàn thành quá trình chính thức, anh cũng biết, ông ta một mực muốn chiếm thành quả của chúng tôi làm của riêng, như vậy sẽ có được không gian hoạt động cao nhất. Sau khi xảy ra chuyện, Logan căn bản không thể giúp chúng tôi nói chuyện, chúng tôi chỉ có thể đạt được sự thừa nhận của nhân viên nhà trường, thừa nhận nhân viên nhà trường công tác tồn tại sai lầm, thừa nhận hạng mục nghiên cứu của chúng tôi là chính quy, mới có thể phản bác lên án được.

Grace nói với vẻ nghiến răng nghiến lợi:



- Thế nhưng nhà trường lại cự tuyệt không chịu thừa nhận điều đó! Đồng thời còn nói chúng tôi từng sử dụng tư nguyên của nhà trường một cách không thích đáng, tiến hành nghiên cứu chưa cho phép, càng dính líu tới nội dung nghiên cứu của phó viện trưởng Logan Phó Viện trưởng! Thật là tức chết người ta mài!

Trong cơn tức giận, đôi tay cầm vô-lăng của Grace đều nổi gân xanh.

Thì ra là loại tố cáo bất lợi này!

Bạch Tiểu Thăng hiểu rõ, học viện y học Haru đã là cố kỵ thanh danh chính mình, phía sau Mã Thiên Kình này lại là đại giáo đổng mới lên chức, cho nên làm lời chứng bất lợi, hai bộ phận đã sử dụng điều này như một cơ sở để chặn miệng của bộ phận giám sát, thuận lợi thực thiện các cáo buộc chống lại đội ngũ của Rhine.

Quả thật là một nước cờ hay! Bạch Tiểu Thăng không nhịn được gật đầu.

Còn có, toàn bộ nguyên nhân gây ra sự việc này đều là hành động trả thù của gã Berman tiên sinh kia đối với việc bọn họ đã tự tiện xông vào trang viên, hoặc giả là do nhận được chỉ thị của Mã Thiên Kình?

Hiện tại Bạch Tiểu Thăng cảm thấy cả hai đều có khả năng.

Gã Berman tiên sinh kia vừa là đại thương nhân, nghị viên, thái bình thân sĩ và rất nhiều thân phận khác nữa, sao có khả năng bị người ta khi dễ đến cửa mà không tức giận chứ.

Tuy rằng Mã Thiên Kình lặng yên không một tiếng động rút lui, chỉ sợ cũng đã khuyến khích qua Berman, muốn Berman ra tay một phen!

- Có điều, các ngươi dám tìm ta gây phiền phức thì cũng đừng trách ta không khách khí !



Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng trầm xuống.

Coi như đây là nơi đất khách quê người, coi như hắn đối mặt với Berman loại địa đầu xà này, hắn cũng vẫn như cũ muốn để bọn chúng biết rõ, ở phương Đông ngoại trừ câu nói "cường long bất áp địa đầu xà" ra còn có một câu nữa là —— “mãnh long quá giang” !

- Grace, chúng ta không trở về trụ sở nữa, trực tiếp đi đến tòa thị chính!



Bạch Tiểu Thăng lên tiếng.

Grace nhịn không được nhìn hắn hỏi:



- Anh không cất đồ đạc và nghỉ ngơi một chút sao?

Dưới cái nhìn của nàng, chuyện bên này rất phiền phức, thật không phải chỉ một ngày hai ngày là có thể giải quyết được, thậm chí mấy người trong đội ngũ nghiên cứu bọn họ đã thương lượng chuẩn bị cho một cuộc chiến đấu kéo dài, nghĩ đến Bạch Tiểu Thăng mới tới lại bàn bạc thêm với hắn, dù sao nếu bàn về phương diện xử lý vấn đề này, chỉ sợ mấy nhân viên nghiên cứu bọn họ cộng lại cũng đều không bằng một ngón tay út của Bạch Tiểu Thăng.

Cho nên, mấy người bên trong đội ngũ bọn họ đều đang chờ ở nhà.

- Tôi đi gặp Rhine một lần.



Bạch Tiểu Thăng yên lặng nói:



- Thuận tiện, đưa hắn trở về !

Lời nói của Bạch Tiểu Thăng khiến cho Grace suýt tý nữa đã giẫm sai chân ga, Grace giật mình nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Sáng nay Rhine mới bị người ta mang đi, ngay cả bộ phận giám sát ra mặt cũng đều không có kết quả, buổi trưa này, Bạch Tiểu Thăng vừa đến, lập tức bảo đưa người về?

Nếu đổi thành người khác nói như vậy, quả thật chính là không có lý trí, hoàn toàn không khoa học.

Đừng bảo Grace tin tưởng, nói không chừng nàng sẽ còn lườm hắn một cái, tỏ vẻ khinh bỉ.

Nhưng kẻ nói lời này chính là Bạch Tiểu Thăng, thì Grace lại nhịn không được phải tin tưởng.

Dù sao, lúc trước Bạch Tiểu Thăng cũng không hề suy nghĩ mà đứng ra giúp đỡ bọn họ.

- Được rồi, bây giờ chúng ta đi tòa thị chính!



Grace nói, chuyển tay lái.

Đợi cho xe chạy bình ổn trở lại, nàng mới nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, nhịn không được hỏi:



- Tiểu Thăng, những gì anh nói đều là thật à?

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Grace, cười cười, nói với nàng từng câu từng chữ rằng:



- Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ khoác lác!

Toà thị chính Haru, trong một gian phòng thẩm vấn.

Rhine vô cùng bất mãn nhìn hai nhân viên trước mặt, câu hỏi vừa rồi của bọn họ quả thực là coi hắn như một tên tội phạm mà đối đãi vậy.

- Tôi là nhân viên nghiên cứu khoa học, nội dung nghiên cứu của tôi đã triển khai ở học viện y học Haru được mấy năm rồi, hoàn toàn hợp pháp và an toàn, các người có thể đi điều tra, coi như bọn họ không thừa nhận đi nữa thì các người cũng có thể hỏi những người khác.



Rhine lớn tiếng nói.

Một điều tra viên da trắng dáng người hơi mập mạp lạnh lùng nhìn hắn, uể oải nói rằng:



- Ngươi trách móc cái gì mà trách móc, chúng ta cần ngươi dạy chúng ta phải làm thế nào sao? Ngươi vẫn nên khai báo vấn đề của mình đi!

Giọng điệu này căn bản chính là coi Rhine như là phạm nhân!

- Vấn đề của tôi? Tôi không có bất cứ vấn đề gì! Từ đầu tới giờ đều là các người vô cớ lên án tôi!



Rhine tức giận nói.

- Đừng lãng phí thời gian của chúng tao, cái đồ khốn nạn mày!



Một nhân viên gầy gò với đôi gò má nhô cao ngồi bên cạnh điều tra viên da trắng nói với vẻ không kiên nhẫn, thậm chí còn dữ dằn bổ sung một câu:



- Lúc cần thiết, chúng tao cũng có thể cho mày đẹp mắt !

- Vậy đến đi!



Rhine tức giận đáp.

Trong lúc này, cửa phòng thẩm vấn mở ra, có ba người từ bên ngoài đi tới.

Rhine đưa mắt nhìn qua, đôi đồng tử co lại, hắn lập tức nhận ra thân phận người đến.

Cái người mặc đồng phục, thân thể vừa mập vừa lùn, hai mắt lại vô cùng khôn khéo, trên mặt mang theo nụ cười như có như không, chính là Henry người đứng đầu bộ môn.

Còn có một người trông có vẻ gầy yếu, mang mắt kính gọng vàng, ăn nói có ý tứ, chính là Jihane, người đứng đầu của cục quản lý y tế.

Người cuối cùng, chính là Berman mặc âu phục tay cầm gậy ba-toong.

Hai vị nhân viên điều tra vừa thấy ba vị này cùng nhau tới, không dám thất lễ, vội vàng tươi cười đứng dậy, cung kính chào hỏi.

- Nơi này không có chuyện của các ngươi nữa, các ngươi ra ngoài đi.



Henry cười tủm tỉm, rất khách khí nói với thủ hạ, trong giọng nói còn có mấy phần khí âm nhu.

Hai người kia không dám chậm trễ chút nào, một bên tươi cười gật đầu, một bên vội vã rời đi.

Phải biết, mấy vị đại lão như bọn họ tuy nhìn qua tính khí rất tốt, còn tươi cười hòa ái như vậy, nhưng trên thực tế có thể nói bọn họ đều là hổ mặt cười, hơn nữa yêu cầu đối với cấp dưới còn rất nghiêm khắc, bảo bọn họ ra ngoài, chỉ cần chậm một giây thôi nói không chừng sẽ phải gặp phiền phức.

Jihane đeo cặp kính gọng vàng, tiện tay đóng cửa lại.

Henry thì mỉm cười giơ tay làm động tác "mời" với Berman tiên sinh.

Berman gật gật đầu, nửa cười nửa không đi qua.

- Henry tiên sinh! Jihane tiên sinh! Berman tiên sinh! Rốt cuộc là các ngươi muốn thế nào hả?



Rhine nhịn không được nhíu mày, cất giọng hỏi.

Trong vòng một ngày, hắn gặp qua Henry và Jihane không dưới ba lần. Tuy rằng Berman chỉ mới lộ mặt một lần, nhưng mà qua chuyện Lâm Vi Vi và Grace bị bắt, hắn đối với Berman cũng không xa lạ gì.

Berman không chút hoang mang, cũng không khách khí, đi thẳng tới trước mặt Rhine, ngồi xuống.

Henry và Jihane thì lại chờ ở xa xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận