Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1531: Hắn nói, hắn họ Bạch (3)

- Ngươi biết ta à?



Berman giống như cười mà không phải cười nhìn Rhine.

- Vốn dĩ cũng không biết, nhưng mà nhận được sự khoản đãi của Berman tiên sinh đối với bạn bè của ta, sao ta lại có thể không biết cho được!



Rhine đùa cợt nói rằng:



- Còn có lần này nữa, may mắn mà có Berman tiên sinh ngươi! Ta mới có thể ở chỗ này !

Berman ha ha cười lên, ngả người dựa vào lưng ghế, ung dung nói rằng:



- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi ! Miễn cho ta phải tốn hao bao nhiêu công sức đưa ngươi vào đây, ngươi còn không biết được là ta làm, không biết được vì sao ta lại làm như thế, vậy sao ta có thể không vui cho được! Các ngươi đại náo trang viên của ta, dù sao ta cũng phải cho các ngươi một chút hồi báo!

Berman vậy mà lại thẳng thừng nói ra những lời này trước mặt mọi người. Rhine lập tức giơ tay chỉ vào hắn, nhìn về phía Henry và Jihane hai người kêu lên:



- Hai người các vị nghe thấy ông ta nói gì rồi chứ, đây đều là âm mưu của ông ta cả! Tôi vô tội, hạng mục nghiên cứu của chúng tôi là vô tội !

Henry và Jihane mỉm cười nhìn nhau, không thèm để ý đến những gì Rhine nói, không ngờ còn thuận tiện tán gẫu với nhau.

Rhine thần sắc kinh sợ.

Hắn không ngốc, tuy rằng sáng sớm nhìn ra hai người có lẽ không phải là người chính trực gì, nhưng hành xử trắng trợn như thế, quả thực chính là cùng một giuộc với Berman, thật là hung hăng càn quấy.

- Ngươi nhìn cái gì, kêu gào loạn như vậy làm gì. Những người làm nghiên cứu như các ngươi quả là đầu óc ngây thơ. Ta cùng đi với bọn họ đến đây, ngươi lại vạch trần ta với bọn họ, bọn họ vốn dĩ đều là trụ cột của thành phố sau khi ta được bầu làm thị trưởng!



Berman cười ha hả hai tay mười ngón giao nhau, để lên bàn nói.

Henry và Jihane nghe được câu này, nhịn không được mỉm cười nhìn về phía bên này một chút.

Sắc mặt Rhine vô cùng âm trầm.

- Kỳ thực, nếu như đoàn đội các ngươi sớm hợp tác với Mã tiên sinh, sao có thể đến tình trạng hiện tại cơ chứ! Không chỉ người lâm vào phiền phức mà thí nghiệm còn phải bỏ dở nửa chừng !

Berman tỏ vẻ tiếc nuối, dường như rất là vì Rhine bọn họ mà tiếc hận.

- Quả là đáng tiếc, mấy nhân viên nghiên cứu y dược như các ngươi hẳn phải biết rõ, trên thế giới này không tồn tại thuốc hối hận ! Hiện tại xem như các ngươi muốn hợp tác thì cũng không còn cơ hội nữa. Mà ta, sẽ bóp chết toàn bộ nghiên cứu của các ngươi trong nôi!



Trong lúc Berman nói chuyện, lại nhích người gần thêm một chút, đè thấp âm thanh vẻ mặt dữ tợn nói với Rhine rằng:



- Dám gây sự ở trang viên của ta, dám đánh người tại trang viên của ta, người các ngươi đánh còn là đồng bọn hợp tác tôn quý nhất của ta nữa, các ngươi quá mức càn rỡ rồi! Các ngươi nói xem ta không thu thập các ngươi thì thu thập ai đây?

Một phen hành động trả thù này của Berman, đương nhiên, cũng có sự bày mưu đặt kế của Mã Thiên Kình trong đó.

Nếu như sự tình hoàn thành, Mã Thiên Kình bên kia nhất định cũng sẽ có một phần lễ tạ lớn lao.

- Thành phố Haru chính là bị đám tư bản chẳng khác nào sâu mọt như các ngươi hủy hoại!



Rhine căm tức nhìn chằm chằm Berman.

- Trước mặt tư bản thì mọt trùng cũng là vua. Không giống với các ngươi, ngay cả một con trùng đều không phải.



Berman cười ha hả châm chọc.

Rhine tức giận đến không muốn nói chuyện.

- Ta không biết vì sao Mã tiên sinh lại vội vã về nước, cũng không biết rõ vì sao hắn lại không lấy được địa chỉ của gã họ Bạch kia, bằng không thì ta có thể cùng nhau thu thập. Nếu như tên họ Bạch kia dám để cho ta phát hiện hành tung, ta nhất định sẽ để cho các ngươi hảo hảo làm bạn ! Để cho các ngươi biết rõ, trên thế giới này có một số người không dễ trêu, tuyệt đối không thể trêu, nếu ngoan cố trêu vào nhất định sẽ có đại phiền toái!



Berman dương dương đắc ý nói một hơi.

Rhine lạnh lùng nhìn chằm chằm Berman tiên sinh, bỗng nhiên nở nụ cười.

- Ngươi được gặp hắn chưa, vị Bạch tiên sinh kia ấy? Rồi ngươi sẽ đạt thành nguyện vọng, chỉ có điều mong rằng đến lúc đó ngươi cũng đừng hối hận!

Nghe Rhine nói như vậy, Berman dường như được nghe việc gì đáng buồn cười lắm, bỗng dưng cười to lên.

Ở thành phố Haru, trên mảnh đất nhỏ này của hắn, một người ngoài mà có thể làm cho hắn hối hận sao?

Berman còn chưa kịp mở miệng trào phúng thì cửa phòng thẩm vấn nhất thời bị gõ vang, sau đó một tên cảnh vệ ló đầu vào, cung kính nhìn ba vị đại nhân vật rồi bẩm báo rằng:



- Ba vị tiên sinh, có người đến thăm Rhine.

- Người đó là ai?



Henry thuận miệng hỏi.

Tên cảnh vệ kia đáp lại một câu, lại nhất thời khiến cho bốn người trong phòng đồng loạt nhìn về phía hắn.

- Hắn nói, hắn họ Bạch.



Bạch Tiểu Thăng đến rồi! Nghe cảnh vệ kia nói với ba người Berman, hai mắt của Rhine liền sáng rực như đuốc.

Dù hắn đã biết trước nhất định Bạch Tiểu Thăng sẽ đến, nhưng Bạch Tiểu Thăng đến nhanh như thế vẫn khiến cho hắn mừng rỡ vô cùng.

- Họ Bạch?

Berman ngồi đối diện Rhine nghe vậy đột nhiên đứng phắt dậy, hỏi lớn.

Vừa rồi hắn còn nói muốn cho tên họ Bạch đẹp mặt, chỉ khổ nỗi không tìm được tung tích của hắn, giờ thì hay rồi tên họ Bạch đã chủ động tới trước cửa!

- Bạch?

Henri nhìn Berman tiên sinh, gượng gạo phát âm một tiếng Hán, quay sang hỏi cảnh vệ kia:

- Dung mạo đối phương thế nào?

Cảnh vệ vội đáp:

- Là một người đàn ông Châu Á, rất trẻ trung, dáng người cân xứng, mái tóc màu đen, mắt đen, đúng rồi, mắt của anh ta rất sáng!

Jihane nhìn sang Berman dùng ánh mắt để dò hỏi.

- Không sai. Đúng là hắn! Hắn đến thật đúng lúc!

Ánh mắt Berman lạnh đi, khoé miệng cong lên cười cười khẳng định.

Dù hắn chưa từng gặp Bạch Tiểu Thăng nhưng đã từng nghe hạ nhân trong nhà miêu tả qua hình dáng của người này.

- Ngài nói xem phải làm sao bây giờ, Berman tiên sinh?

Henri cười cười dò hỏi.

- Cho tên họ Bạch kia vào phòng khách nhỏ, chúng ta sẽ gặp hắn ở đó!

Berman đáp.

Henri dặn cảnh vệ mấy câu, anh ta liền rời đi.

- Rhine tiên sinh, có phải bây giờ ngươi rất vui không?

Berman liếc nhìn Rhine đang ngồi đó, cười lạnh hỏi.

- Tin tôi đi, ông sẽ không muốn chọc phải anh ta đâu. Dù ông có là nghị viện, là thân sĩ thái bình, anh ta cũng sẽ đối phó với ông.

Rhine hừ lạnh nói.

Bạch Tiểu Thăng cũng không phải quả hồng mềm!

- Đây là toà thị chính của thành phố Haru, không phải ở bên ngoài!

Berman cười, chỉ chỉ dưới chân, lại chỉ chỉ hai người hai bên:

- Còn nữa, tôi cũng không phải chỉ có một mình ở đây! Cậu có dám chắc chắn là hắn không phải lại tự chui đầu vào rọ không!

Henri, Jihane nhìn nhau cười.

Bọn họ cũng rất muốn xem thử xem người khiến cho Rhine tin tưởng đủ để đối phó được với Berman tiên sinh là người như thế nào.

Chẳng lẽ hắn thực sự muốn giương oai ở trong toà nhà thị chính của thành phố Haru này?

Rhine nhìn sang Henri, Jihane ánh mắt bình tĩnh bắt đầu hơi gợn sóng.

Nếu chỉ có một mình Berman, hắn thực sự tự tin Bạch Tiểu Thăng có thể xử lý được.

Nhưng nếu lại thêm hai người đứng đầu toà nhà thị chính này…

Rhine không nhịn được mà bắt đầu lo lắng cho Bạch Tiểu Thăng, đương nhiên, hắn không thể giấu được Berman về sự thay đổi trên khuôn mặt mình.

- Xem đi, đây chính là lợi thế của thân phận địa vị. Dù hắn có tiền có gia thế, nhưng trước mặt đặc quyền, chỉ có thể cúi đầu mà thôi!

Berman đắc ý cười nói.

- Mọt trùng!

Ngứa mắt với thái độ của Berman, Rhine không nhịn được nghiến răng mắng một tiếng.

Hắn đã bị giam ở đây, không thể gặp Bạch Tiểu Thăng, càng không thể cảnh báo với Bạch Tiểu Thăng rằng ba người này là cùng một giuộc.

Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn không biết tình thế của mình thế nào, sợ là sẽ bị thua thiệt!

Thấy Rhine phẫn nộ, Berman lập tức cười dài một tiếng rồi nghênh ngang rời đi.

Jihane lạnh lùng lườm Rhine, lặng lẽ cười nhạo rồi đuổi theo Berman.

- Chờ lát nữa tôi sẽ xem xét có thể để cho hai người gặp nhau không. Người ta là bạn của cậu mà, chúng tôi cũng nên có trách nhiệm một chút!

Trước khi đóng cửa, Henri còn cười tủm tỉm bỏ lại một câu.

Ngay sau đó, cửa phòng thẩm vấn đóng rầm một cái.

Rhine sững sờ nhìn cách cửa trong lòng tràn đầy kinh sợ, đấm mạnh một cái xuống bàn khiến cái bàn thủng một lỗ.

- Fuck you!

Ở một góc khác trong đại sảnh, Bạch Tiểu Thăng cùng Grace chờ một lát liền được cảnh vệ đưa tới một gian phòng khách.

Phòng khách này rất nhỏ, ngoài một cái bàn trang trí đơn giản, chỉ có một chậu cây xanh ở góc tường, và một tấm bản đồ cực lớn treo trên tường.

Bạch Tiểu Thăng chỉ nhìn lướt qua tấm bản đồ đó chứ cũng không nhìn kỹ.

- Mời hai vị chờ một lát, chủ quản của chúng tôi sẽ lập tức tới ngay.

Cảnh vệ nhắn lại một câu rồi lui ra ngoài.

Bạch Tiểu Thăng cười nói với Grace:

- Xem xem, thể diện của chúng ta cũng lớn đó chứ, vừa đến đã có một người đứng đầu ra gặp rồi, thậm chí còn không cần hẹn trước.

Giờ phút này Grace không có tâm tư nào đùa cợt. Cô ấy hơi lo lắng, thấp giọng hỏi thử:

- Vậy chúng ta phải làm sao đây? Kháng nghị sao? Vô dụng thôi! Trừ phi gặp mặt Thị trưởng. Nhưng không hẹn trước, Thị trưởng sẽ không gặp chúng ta đâu!

Sợ là có gặp thì vị Thị trưởng của thành phố Haru kia cũng chưa chắc đã giúp đỡ mình!

Bạch Tiểu Thăng nghĩ bụng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận