Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1533: Đàm phán thất bại. (2)

- Tôi thực sự không ngờ cậu lại cuồng vọng đến vậy! Vừa đến đã nói thẳng như thế!

Berman nhìn Bạch Tiểu Thăng, cười gằn, dứt khoát nói thẳng:

- Không sai. Đúng là chúng tôi đang nhắm vào cậu đấy, cậu không cần nghi ngờ đâu! Cậu không tới, bọn tôi định xử lý Rhine rồi đấy! Cậu xuất hiện rồi thì đừng mong đi! Rất nhanh thôi, lệnh bắt cậu để điều tra sẽ xuống đến thôi! Cậu lo cho mấy người Rhine không bằng tự lo cho chính mình thì hơn, lo bản án mà mình không thể đối mặt đi!

Berman không sợ Bạch Tiểu Thăng thu âm, vì lời này ông ta nói không hề có “vấn đề” gì. Thân sĩ thái bình sẽ đấu tranh với tất cả những vấn đề, nhằm vào người có vấn đề.

Giải thích như vậy, đến nước này mà cũng nói được.

Berman cười lạnh nhìn Bạch Tiểu Thăng, xem hắn còn làm gì nữa.

Bạch Tiểu Thăng giương mắt nhìn Berman không chớp mắt.

Hai người đối diện nhau, trong phòng như chất đầy thuốc nổ, chỉ cần loé một tí lửa là sẽ nổ tung.

- Tôi có thể mời đoàn luật sư tốt nhất Châu u tới, mời cơ quan điều tra tư nhân tốt nhất, ngoài ra, sẽ khiến cho truyền thông chú ý tới. Các anh không sợ làm lớn chuyện sao?

Bạch Tiểu Thăng lên tiếng hỏi, giọng nói không hề thiếu ý uy hiếp.

Henri, Jihane nhìn nhau, đều không nói gì, nhìn sang Berman xem ông ta định thế nào.

Có thể coi đây là đang Berman bị Bạch Tiểu Thăng uy hiếp ngay trước mặt mọi người, làm sao ông ta có thể lui bước? Chỉ vì mấy câu này mà ông ta sẽ sợ sao? Hai người Henri, Jihane còn ủng hộ ông ta tranh giành chức thị trưởng sao?

Lại nói, việc ném tiền, ông ta đâu có sợ.

- Cậu muốn ném tiền đối phó với lần điều tra này sao? Được, Berman tôi cái gì cũng không có, chỉ có mỗi tiền! Vậy chúng ta sẽ cùng ném đi!

Berman nhe răng cười:

- Nhưng đấu một trận cũng sẽ mất nửa năm một năm, dù cậu có thắng, bọn Rhine cũng coi như xong rồi! Cậu có thể cân nhắc kỹ!

Nghe Berman nói vậy, hai người Henri, Jihane cũng đều cười lạnh nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Vừa nãy Bạch Tiểu Thăng nói vậy thực ra là nhắm vào hai người Henri và Jihane, nếu Berman không có ở đây, có lẽ có thể thành công, nhưng Berman ở đây gây rối loạn, tất nhiên là thất bại rồi.

Hắn khẽ gật đầu, không nói nửa lời, cất bước đi ra ngoài, bình tĩnh bỏ lại một câu:

- Vậy tôi không còn lời gì để nói nữa rồi.

Berman còn cho rằng Bạch Tiểu Thăng sẽ tăng thêm uy hiếp, không ngờ đối phương lại dừng lại, ông ta cũng có chút sững sờ.

Cảm xúc của hai người Henri, Jihane cũng bị Bạch Tiểu Thăng chọc cho biến động, khiến cho họ sững sờ, cảm thấy không hợp lý nhưng lại không nghĩ ra được không hợp lý ở đâu.

Nhưng Henri vẫn bước lên một bước cản Bạch Tiểu Thăng lại:

- Bạch tiên sinh, anh đã tới, tôi hy vọng anh có thể ở lại, trước khi điều tra xong đừng tự tiện rời đi. Bằng không, đừng trách chúng tôi…

- Anh yên tâm, không giải quyết xong chuyện này, tôi cũng sẽ không đi đâu!

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn anh ta, lại quay mặt nhìn hai người Berman và Jihane, trầm giọng nhấn mạnh từng câu từng chữ:

- Tôi chờ lệnh điều tra của các anh!

Berman nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt lăng lệ.

Jihane cũng âm trầm.

- Tôi có thể đi rồi chứ?

Bạch Tiểu Thăng quay đầu lại, nhìn Henri, thản nhiên hỏi.

Henri nhíu nhíu mày, lùi lại phía sau.

Bạch Tiểu Thăng mở cửa đi thẳng ra ngoài.

Ngoài cửa, Grace đang lo lắng chờ đợi, thấy cửa mở ra, Bạch Tiểu Thăng mặt lạnh tanh đi ra, bèn vội chạy tới đón.

Grace thấy ánh mắt ba người trong phòng không có thiện ý, Bạch Tiểu Thăng không hề vui mừng, trong lòng cô có mấy phần yên tâm.

Bạch Tiểu Thăng không nói một lời, đi ra ngoài, Grace thấy vậy thì đuổi theo sát.

Đi xa một chút, phát hiện bước chân của Bạch Tiểu Thăng trở nên nhanh hơn, Grace không nhịn được mới hỏi:

- Sự tình không có chuyển biến gì sao? Chúng ta đi đâu bây giờ?

Bạch Tiểu Thăng hơi cười nói:

- Tôi có phương án B!

Berman kiên cường lên tiếng, oán hận Bạch Tiểu Thăng. Theo lý thuyết, hẳn là hắn phải cảm thấy vô cùng đắc ý mới đúng. Nhưng mà, giờ phút này trong lòng hắn lại không có một chút cảm giác đắc ý nào, trái lại còn mơ hồ có loại cảm giác bực bội khó hiểu.

Đều là bởi vì, phản ứng của Bạch Tiểu Thăng, thật sự là quá mức cổ quái.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng nói mấy lời hung ác kia, giống như đưa đẩy cho xong chuyện, nói xong cũng đi mất rồi?

Trong lòng Berman luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, luôn cảm giác thiếu chút gì.

Hắn lại cơ hồ vững tin, sau khi Bạch Tiểu Thăng rời đi, tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ một cách đơn giản như vậy, lập tức chờ đợi kết quả điều tra của hắn bên này.



Berman biết rõ tiếp theo Bạch Tiểu Thăng sẽ có hành động, nhưng lại hoàn toàn không đoán được Bạch Tiểu Thăng sẽ làm cái gì, càng làm không rõ ràng nguyên do hắn vội vã rời đi, trong lòng khó tránh khỏi phiền lo vô cớ.

Những điều này hắn lại không thể nói với hai người Henry và Jihane, nếu nói thì ngay lập tức sẽ bại lộ việc bản thân mình cũng có một mặt thiếu kiên cường như vậy.

Cho nên mặt ngoài, Berman vẫn giữ vẻ mặt lơ đễnh như cũ.

- Cái gã họ Bạch người Hoa Hạ này, quả thật là phách lối, vậy mà còn dám uy hiếp chúng ta ở ngay đây!



Henry đến gần Berman, cười lạnh nói.

Trong khi nói chuyện, Henry còn quay mặt nhìn về phía ngoài cửa, kéo theo sau là một ánh mắt đùa cợt, tuy nhiên cái góc độ này, hoàn toàn nhìn không thấy bóng dáng Bạch Tiểu Thăng.

Jihane cũng đi tới, đồng thời lên tiếng phụ họa:



- Hắn dám uy hiếp hai người chúng ta ở ngay trước mặt Berman tiên sinh, quả thật là càn rỡ không coi ai ra gì! Có lẽ hắn đánh giá quá thấp nhân mạch và cả tài lực của Berman tiên sinh nên mới xấc láo không biết kính nể ai như vậy!

Trong khi hai người đang nói chuyện, không thấy Berman đáp lại, nhìn thấy dáng vẻ Berman không thèm quan tâm chút nào, lập tức kinh ngạc nhìn nhau.

Lấy sự hiểu biết của bọn họ đối với Berman tiên sinh, gặp phải người không biết trời cao đất rộng, ung dung nghiền ép, tất nhiên sẽ chế giễu một phen.

Vậy mà hôm nay, đối với những lời lẽ kỳ quái nói đi là đi của cái thằng nhóc người Hoa Hạ kia, Berman tiên sinh đột nhiên phản ứng như vậy. . .

Quả thật có chút lạ lùng !

Henry và Jihane kinh ngạc không thôi, dùng ánh mắt tiến hành trao đổi một phen.

Berman tiên sinh nói, đối phương ở trong trang viên của hắn đại náo một trận, còn đánh khách nhân tôn quý của hắn nữa?

Lúc đó, Berman tiên sinh cũng ở trang viên, sao lại không ra mặt dẫn người bắt lấy gã họ Bạch kia?

Sau đó, vì sao Berman tiên sinh lại không lập tức báo cảnh sát ngay, để cảnh sát đến xử lý chuyện này?

. . .

Như mỗi một loại này, hai người đều có nghe nói qua, quả thật làm người ta hiếu kỳ vô hạn.

Nay được tận mắt nhìn thấy gã họ Bạch kia, còn bị đối phương uy hiếp, tối thiểu nhất bọn họ cũng biết được rằng chàng trai trẻ tuổi người Hoa Hạ đó rất có tiền!

Vậy thì có chút khó làm rồi!

Trên thế giới này, chỉ cần chịu xì tiền ra là có thể dễ dàng xử lý rất nhiều chuyện. Cũng bao gồm cả việc làm cho bọn họ gặp phải phiền toái cực kỳ to lớn!

Cho nên, sau khi Henry và Jihane dùng ánh mắt trao đổi với nhau, không hẹn mà cùng nhìn về phía Berman.

- Berman tiên sinh, chúng ta vẫn sẽ đứng về phía ngươi, nhưng ngươi phải giúp chúng ta ngăn cản các bất lợi nhân tố !



Henry nói.

- Đúng vậy đấy, đặc biệt chính là chuyện này, chúng ta quả thật quá sơ xuất để người ta nắm lấy nhược điểm!



Jihane cũng không nhịn được cất tiếng.

Lúc này Berman mới lấy lại tinh thần, nghe rõ ràng ý tứ hai người, biết được có lẽ bọn họ đang lo lắng cho vị trí của mình, nên mới vội vàng trấn an như vậy.

Có điều, một khi nỗi lo lắng dâng lên trong lòng, thì sẽ không dễ dàng bị hai ba câu nói mà tiêu trừ được. . .

Bạn cần đăng nhập để bình luận