Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1537: Muốn làm, liền phải thanh thế vang trời!(2)

Bạch Tiểu Thăng đã có thể để đưa Cự đầu Tửu Nghiệp Đông Tây Phuong cùng nhau hội tụ, chuyện kia tự nhiên cũng có thể đem tuyên truyền quảng bá đến toàn bộ thế giới !

- Kể từ đó, bên phía thành phố Haru coi như triệt để phong sinh thủy khởi, Gordon tiên sinh chỉ cần làm tốt các công tác tiếp sau, khiến cho toàn dân thành phố Haru tham dự cổ động, làm sao có thể không cho bản thành phố kinh tế bay cao được chứ. Tỉ lệ dân ý ủng hộ ngài tất nhiên sẽ tăng cao, vượt mặt Berman cho mà xem!

Bạch Tiểu Thăng nói.

Thị Trưởng Gordon nghe đến mấy cái này, gương mặt trở nên hơi hồng, hắn thẳng tắp nhìn Bạch Tiểu Thăng, xoa tay nói,

- Chuyện này tôi. . . Không phải đang nằm mơ chứ. Bạch, Bạch tiên sinh, ngài không phải vẽ cho tôi một mỹ cảnh hư huyễn đúng không...

Gordon sợ Bạch Tiểu Thăng sẽ cho hắn một cái bom khói, chờ hắn đem phiền phức của bên Rhine bãi bình xong, triệt để đắc tội với Berman, Bạch Tiểu Thăng ngược lại không có gấp rút hoàn thành lần hợp tác này, vậy hắn chẳng phải là thua thiệt lớn sao.

Nói cho cùng, tuy rằng Gordon rất khó có thể gặp mặt người cầm Huân chương vàng Kỵ sĩ của Vương Thất, nhưng mà liên quan đến vinh nhục thành bại bản thân, hắn cũng không thể không lấy lòng tiểu nhân mà nhìn nhận vấn đề.

Bạch Tiểu Thăng cười cười, đưa tay lấy điện thoại di động ra,

- Thị trưởng Gordon, xin ngài chờ một lát.

Trong vài phút sau đó, Bạch Tiểu Thăng dùng điện thoại di động bấm mấy số, tựa hồ đang cùng người khác nói chuyện phiếm.

Gordon Thị Trưởng cảm giác trong lòng từng đợt khô nóng, nhưng theo lễ phép, hắn lại không thể nhìn lén, chỉ có thể ở chờ đợi trong dày vò.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng thu điện thoại di động, cười tủm tỉm nhìn Gordon đặt xuống một câu,

- Chúng ta trước tiên giải lao một lát. Lập tức sẽ có kết quả thôi.

Dứt lời, Bạch Tiểu Thăng liền phối hợp ngồi uống trà.

Gordon không hiểu, không hiểu được đợi thêm cái gì, hắn rất muốn dò hỏi Bạch Tiểu Thăng, nhưng lại cảm thấy hỏi sẽ ra vẻ mình nóng vội, cũng đành phải nhịn xuống quyết tâm chờ đợi.

Không bao lâu, cửa văn phòng Thị Trưởng liền bị người khác gõ một cách gấp rút.

Gordon nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, vừa định lên tiếng, thì cửa bị đẩy ra, thư ký của hắn đi đến với ánh mắt kích động.

- Gordon tiên sinh, tôi có sự tình quan trọng muốn báo cáo với ngài!

Khi nói thư kí còn cố ý nhìn vị ngoại nhân Bạch Tiểu Thăng này một chút.

Gordon nhìn Bạch Tiểu Thăng chưa có ý tứ tránh đi, cắn răng một cái, cất giọng nói,

- Có chuyện gì, anh nói thẳng đi, không sao.

Dù sao nếu như là chuyện rất bí mật, hắn lại ngắt lời thư ký là được rồi.

Thư ký dùng nét mặt kích động, không kiềm chế được nhếch miệng cười nói,

- Mới vừa rồi, Tam Cự Đầu Tửu Nghiệp Châu u có gửi mail đến đây, nói muốn cùng bàn bạc vấn về hợp tác với chúng ta bên này !

Gordon nghe xong bỗng nhiên đứng dậy, sau đó không dám tin tưởng quay mặt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Coi như hắn hết sức hiểu về năng lực của Bạch Tiểu Thăng, cũng không dám tin tưởng, người này vẻn vẹn chỉ bắt chuyện qua, thế mà Tam Cự Đầu Tửu Nghiệp liền cùng lúc gửi mail đến yêu cầu hợp tác ?

Thế này nào phải chỉ có mặt mũi lớn, đây quả thực giống như vị vua không ngai, cất lời hiệu lệnh minh hữu !

Liên quan tới chuyện email thật hay giả, Gordon cảm thấy không có vấn đề gì cả, thư ký của hắn dám đến báo cáo, tất nhiên là đã xác nhận qua không sai.

Nếu như không có chút năng lực ấy, thì cũng đừng ở đây làm thủ hạ hắn nữa.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn Thị trưởng Gordon, nhẹ giọng nói,

- Vậy cứ coi như là tôi sớm thả ra một điểm nhỏ thành ý, ngài Thị trưởng Gordon hài lòng chứ?

- Hài lòng, tôi hài lòng !

Thị trưởng Gordon vội vàng nói, sau đó lại tăng thêm một câu,

- Vậy tôi ngay lập tức giúp ngài, giải quyết phiền phức của mấy người Rhine tiên sinh!

Hắn cũng phải đối với Bạch Tiểu Thăng biểu hiện ra thành ý !

Berman, Henry và Jihane đi cùng với nhau đến phòng thẩm vấn để gặp Rhino thêm lần nữa.

Cũng không phải Berman còn cái gì chưa nói với Rhino mà gã cũng chỉ là muốn mượn Rhino để phát uy, sẵn tiện 'trấn an' hai tên đồng minh mới của mình mà thôi.

Để cho bọn họ biết rõ, gã cũng không hề sợ hãi tên họ Bạch kia chút nào.

Sau khi bị Bạch Tiểu Thăng đi đến nói chuyện 'cảnh cáo' một hồi, trong lòng ba người bọn họ đều có chút nghi ngờ, lúc Berman chưa rời đi thì phát hiện ra vẻ mặt của hai người đồng bọn mới hình như không được đẹp cho lắm, hình chư họ cũng đang lo lắng không biết Bạch Tiểu Thăng có thể đem đến cho bọn họ phiền phức nào không.

Berman ngay lập tức ở đó vỗ ngực cam đoan để bọn họ không cần phải lo lắng không đâu, tên Bạch Tiểu Thăng kia cũng chỉ là đang phô trương thanh thế, bản thân gã hoàn toàn không đặt mấy câu hăm dọa ấy trong mắt chút nào.

Nhưng mà hiển nhiên những lời gã nói có hiệu quả rất nhỏ.

Ai biểu hắn lại đi im lặng vào cái thời điểm không nên im lặng nhất làm chi, chỉ chút hành động nhỏ này đã khiến cho Henry và Jihane hai người cho rằng,

Thật ra, gã cũng rất lo ngại tên họ Bạch này,

Loại cảm xúc này một khi đã xuất hiện thì rất khó để xóa bỏ nó đi.

Cho nên Berman mới nghĩ đi đến nơi này hăm dọa tên Rhino kia để nâng cao uy phong của mình, để cho hai người bọn họ xem, gã hoàn toàn không đặt tên họ Bạch vào trong mắt!

Thật ra mà nói, sóng điện não và lối suy nghĩ của Berman tiên sinh này đúng là quá kì lạ.

Đi trở về phòng thẩm vấn, bọn họ ra lệnh đuổi đi tất cả nhân viên đang làm việc ở đây ra ngoài.

Berman ngạo nghễ ngồi trước mặt Rhino, liên tục cười lạnh với vẻ mặt khoa trương vô cùng

- Berman tiên sinh, ông không có vấn đề gì chứ?

Rhino nhịn không được nhíu mày hỏi

Sao mà mới đi ra ngoài một chuyến trở về mà thần kinh của người này hình như bị chập rồi vậy...

- Tôi tới đây là muốn đích thân nói với cậu một tiếng, thằng nhóc con họ Bạch bạn của cậu, đã đi rồi!

Berman cười lạnh nói.

Đôi mắt của Rhino trở nên sâu hơn, hừ lạnh.

- Các ông ngay cả để cho chúng tôi gặp mặt cũng không cho phép sao? Quả nhiên là Berman tiên sinh ông sợ hắn!

Berman còn chưa kịp thể hiện uy phong của bản thân đã nghe phải câu nói này, lập tức sửng sốt, nhíu mày phản bác lại:

- Sợ? Tôi mà sẽ sợ hắn sao? Ở thành phố Haru này, tôi chính là thị trưởng, không lẽ cậu không biết chuyện này sao! Chỉ cần ở trong Haru, mặc kệ hắn ta có làm cái gì thì cũng không thể qua mặt tôi được.

Berman cực kì ghét cái cách nói 'Gã sợ Bạch Tiểu Thăng' này.

Gã không phải đi đến đây để nghe mấy lời này, hoàn toàn ngược lại, gã đến nơi này để xóa đi cái ý nghĩ hoang đường đó.

Một người Hoa Hạ trẻ tuổi còn thật sự cho rằng hắn có thể hoành hành ngang ngược ở Châu u này hay sao?

Cho dù vậy thì khi gặp phải gã thì cũng phải cúi đầu, “Ở trong cái thành phố Haru này, tao là thằng bự nhất”! Trong đầu Berman chỉ có mỗi một câu nói đó mà thôi

- Nếu ông đã không sợ hắn thì cần gì phải kích động như vậy chứ!

Rhino trào phúng cười nhìn Berman.

Khóe mắt Berman run rẩy

- Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi đang kích động hả!

Không làm gì được tên họ Bạch, đến chỗ này còn bị thằng nhóc Rhino chê cười, trong lòng Berman bây giờ cực kì nghẹn khuất

Rhino cười mà không nói gì, làm cho lửa giận của Berman xông thẳng tới óc.

- Tất cả là do tên họ Bạch kia, hắn chỉ đứng đây nói mấy câu rồi tự mình rời đi! Coi như hắn cũng có chút tự hiểu biết bản thân, cho dù hắn có muốn đi gặp cậu thì chúng tôi cũng không đồng ý! Hắn đúng là quá ngây thơ rồi, hắn cho rằng chỉ cần dùng mấy câu nói kia là có thể uy hiếp được chúng tôi sao? Buồn cười, đúng là quá buồn cười mà! Thật ra, là tôi cảm thấy hắn đang sợ mới đúng đấy! Chứ không thì tại sao hắn lại bỏ trốn mất tiêu chứ!

Berman gầm lên

- Berman tiên sinh, như vậy mà ông còn nói mình không kích động nữa sao, ông đã quát ầm trời lên như vậy rồi kìa.

Rhino thì lại rất vui vẻ, nghiêng đầu nhìn về phía đám người Berman, cười nói

- Tên kia đó, trước giờ chưa bao giờ muốn nói chuyện vô nghĩa với người khác, nhưng hắn đã nói ra câu nào thì nhất định sẽ thực hiện được. Nếu các người nói hắn đã đi rồi, vậy có phải hắn đang chuẩn bị biến mấy lời nói uy hiếp kia thành hành động thực tế hay không đây ta? Mấy người có nghĩ tới chuyện này không...

Rhino hơi nghiêng người về phía trước, dán sát vào mặt Berman một chút, cười khẳng định

- Hắn là người nói được làm được! Ông, còn có hai người ở bên cạnh ông nữa, mấy người gặp phiền phức lớn rồi!

Hơi thở của Berman lập tức đông cứng lại, hung dữ trừng mắt nhìn Rhino

Gã muốn đến đây để đe dọa, thể hiện uy phong thực lực của mình chứ không phải đến đây để bị người khác chỉ dạy, cảnh cáo thậm chí là đe dọa như vầy!

Sắc mặt của hai người Henry và Jihane đứng phía sau cũng bắt đầu trở nên khó coi.

Rhino nhìn thấy thì cười lạnh ở trong lòng, cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Hắn tuy rằng không biết Bạch Tiểu Thăng đã đến đây nói cái gì, nhưng chắc chắn là mấy câu uy hiếp, đám người Berman này rõ ràng cũng có chút để bụng, nếu không đã không đi đến chỗ của mình để đe dọa lấy lại uy phong rồi.

Coi tôi có hù chết mấy người không nè!

Rhino vô cùng thích thú mà nhìn ba người Berman

Cho dù hắn là phần tử trí thức cấp cao nhưng mà vẫn có được cái kĩ năng độc miệng và gian xảo này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận