Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1545: Chúc cậu có một chuyến du lịch vui vẻ (2)

Quay đi quay lại hai người họ lại nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.

Cô gái đi theo sau người đàn ông trẻ tuổi ôm vai không thể nhẫn nhịn thêm nữa, ánh mắt tỏ vẻ coi thường.

Ba người Bạch Tiểu Thăng đi qua bên đó.

Lực chú ý của Lôi Nghênh bị sự quyến rũ của người phụ nữ tóc ngắn hấp dẫn, đến ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn cô ta thêm vài lần.

- Không thể ngờ rằng đến anh Tiểu Thăng cũng thích ngắm người đẹp nha, bà mẹ đó nhìn cũng không tồi đâu, anh nhìn thử một cái đi kìa.

Lâm Vi Vi cười nói.

- Người đẹp mà tụi anh ngắm cũng không phải mấy dạng người đẹp tầm thường đâu.

Lôi Nghênh trả lời Lâm Vi Vi trước,

- Em nhìn cô ấy xem, thân hình đầy đặn, đôi mắt sáng ngời, cho dù đứng yên một chỗ nhưng vẫn luôn đứng trong tư thế chuẩn bị, luôn sẵn sàng tấn công hoặc phòng thủ bất cứ lúc nào đó. Cô ấy chắc chắn là một người xuất thân nhà võ, hơn nữa động tác võ thuật cũng không phải loại nhìn cho đẹp đâu, tính thực chiến rất cao đó.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu với Vi Vi.

Chính vì nguyên nhân này mà bọn họ mới nhìn cô gái tóc ngắn đó thêm vài lần nữa.

Lâm Vi Vi nhìn nhìn Lôi Nghênh, rồi lại quay qua nhìn Bạch Tiểu Thăng, lẩm bẩm nói:

- Nhìn gái đẹp thì nhìn đi lại còn viện cớ, Lôi Nghênh anh học theo thói xấu của anh Tiểu Thăng rồi đấy.

Câu này làm cho Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh vô cùng buồn bực.....

Sau khi bọn họ đi đến gần đó, cô gái tóc ngắn nhìn thấy bọn họ, ánh mắt đầu tiên của cô ta là nhìn Lôi Nghênh.

Thân hình của Lôi Nghênh khi nhìn vào đã khiến cho người khác khiếp sợ, mấu chốt là anh ấy đi phía trước, dáng đi hùng hổ, trước là không khí xung quanh bị khí thế trầm lặng đè nén, sau là bước chân nhẹ nhàng không tạo nên chút tiếng động, đây căn bản không phải mấy tên ngốc dáng người cao to thể trọng quá nặng, chỉ đi bộ mà đã làm cho trời rung đất sụp kia.

Là cao thủ luyện võ!

Cô gái tóc ngắn cũng quan sát sự không tầm thường của Lôi Nghênh.

Ở bên này người đàn ông trẻ tuổi và bà mẹ đã nói chuyện vui vẻ xong và trở về bên người mỹ nhân tóc ngắn, hắn cũng nhìn theo ánh mắt của cô ta và nhìn thấy ba người Bạch Tiểu Thăng bọn họ.

- Nhìn gì vậy, Trần Phi Ngư? Yo, nhìn trai đẹp sao.

Người đàn ông trẻ tuổi rướn người sang cười hỏi. Liếc mắt ngả ngớn nhìn Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh nói một cách không hề khách khí,

- Một người thì không đẹp trai bằng tôi, một người nhìn không mạnh mẽ bằng tôi, không bằng cô hãy nhìn tôi đi, nào nào, tôi cho phép cô ngắm tôi miễn phí đấy.

Sau đó ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi đó nhìn lên người của Lâm Vi Vi, ánh mắt liền sáng lên,

- Người đẹp cực phẩm nha!

Nụ cười trên khuôn mặt của hắn ta giống như hoa nở rực rỡ vào ngày xuân.

Lâm Vi Vi nhìn thấy ánh mắt của kẻ đó liền cảm thấy khó chịu, ánh mắt liền trở nên lạnh lùng.

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh cùng nhìn về phía hắn ta, ánh mắt có chút không vui.

Người phụ nữ tên Trần Phi Ngư đó thu lại ánh mắt, nhìn người đàn ông đó một cách lạnh nhạt và có chút chán ghét mơ hồ,

- Đổng thiếu gia, nếu ngài còn nhiều lời như vậy thì chút nữa ngài bị người ta đánh tôi cũng chẳng giúp nổi ngài đâu!

Đầu tiên đã bị Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh lườm sau đó lại còn bị Trần Phi Ngư đứng ở bên cạnh nói những lời đó, người đàn ông trẻ tuổi họ Đổng đó thu ánh mắt về vội vàng nói nhỏ với Trần Phi Ngư:

- Cô, sao cô có thể nói không giúp tôi chứ, tôi chính là người đã thuê cô!

- Người thuê tôi là chị của ngài!

- Vậy thì có gì khác nhau?

- Đương nhiên là có rồi! Tôi chỉ đáp ứng với chị của ngài sẽ chỉ đảm bảo sự an toàn của ngài chứ không bao gồm việc ngài bị đánh do ăn nói ba hoa!

Trần Phi Ngư lạnh lùng nói.

- Hay là người ta đánh ngài đến mức sống dở chết dở rồi sau đó tôi sẽ khuyên người ta dừng tay lại nhé?

Người đàn ông trẻ tuổi họ Đổng còn muốn tranh luận thì phát hiện ra bọn Bạch Tiểu Thăng đã sắp đi tới đây.

Đối phương có hai người đàn ông, đặc biệt là Lôi Nghênh dáng người to con lưng hùm vai gấu đang âm trầm nhìn chằm chằm vào người hắn ta.

Người đàn ông trẻ tuổi đó đột nhiên chạy ra phía sau Trần Phi Ngư, run sợ.

Nhưng hắn ta vẫn nhân cơ hội nhìn Lâm Vi Vi thêm lần nữa.

Tuy rằng người phụ nữ tên Trần Phi Ngư kia đã nói không giúp người đàn ông phía sau mình nữa nhưng mà lúc Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh đi ngang qua bên này cô vẫn cười cười ra hiệu xin lỗi họ.

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh thấy người phụ nữ đó hiểu lễ nghĩa như vậy liền bỏ qua, đi thẳng về phía trước.

Nhìn thấy ba người họ đi vào phòng chờ VIP người đàn ông họ Đổng ở phía sau dùng giọng điệu nhỏ nhẹ lầu bầu:

- Đúng là một cô gái xinh đẹp! Hơn một chút sẽ mập, ít hơn chút sẽ gầy. Còn đẹp hơn cả Trần Phi Ngư, chắc cũng ngang ngữ chị mình rồi!

Vừa nói xong câu đó thì hắn lại hét lên "ai da" một tiếng thảm thiết.

- Trần Phi Ngư cô dẫm tôi!

Ba người Bạch Tiểu Thăng đi qua rồi cũng không thèm để ý đến tên đó nữa.

Đợi sau khi đi vào phòng chờ VIP ba người Bạch Tiểu Thăng cũng phát hiện hai mẹ con đó, nhưng hai bên chẳng thân quen gì nhau nên cũng chẳng cần phải chào hỏi gì cả.

Sau khi ngồi xuống, cách tấm cửa sổ sát đất bọn Bạch Tiểu Thăng vẫn có thể nhìn thấy tên họ Đổng đang cười nói vui vẻ với một cô nhân viên xinh đẹp, giống như đang cần tư vấn về vấn đề gì vậy.

Cô nhân viên xinh đẹp đó ban đầu còn giữ được sự bình tĩnh nhưng cứ nói mãi nói mãi liền bị trêu đến mức bật cười.

Còn người vệ sĩ Trần Phi Ngư vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chán ghét như cũ mà đứng phía sau hắn ta.

Lâm Vi Vi nhìn về phía Trần Phi Ngư vẻ mặt có chút đồng tình, lẩm bẩm nói:

- Mấy năm nay kiếm tiền quả thật chẳng dễ dàng gì....phải có sức kiềm chế, không thể xúc động mà đánh người bỏ tiền thuê mình được....

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh cũng đồng ý với lời nói của Lâm Vi Vi.

Bọn họ chẳng có chút ấn tượng tốt đẹp nào với tên họ Đổng đó cả, cũng may hắn ta không kiêu ngạo và chuyên quyền.

Nhưng còn cần đến một vệ sĩ giỏi như vậy thì chỉ sợ rằng cũng có chút máu mặt.

Bạch Tiểu Thăng bọn họ cũng chẳng ở lại phòng chờ VIP quá lâu bởi vì nửa tiếng sau tiếng loa truyền thanh đã vang lên, chuyến bay của bọn họ chuẩn bị đăng kí.

Ba người Bạch Tiểu Thăng đứng dậy chuẩn bị đến quầy thủ tục hoàn tất việc đăng kí.

Lúc này đột nhiên xảy ra một việc ngoài ý muốn.

Đó là món đồ chơi trong tay đứa bé bị giữ lại, nghe nói món đồ chơi đó không chỉ có chức năng làm hộp giữ đồ mà còn có chức năng làm cục sạc dự phòng, mặc dù bề ngoài là đồ chơi nhưng không thể mang lên máy bay.

Bà mẹ đó khá ngạc nhiên khi biết món đồ chơi đó còn có thể làm sạc dự phòng nhưng kiểm tra không thông qua cũng đành thôi.

Chỉ là đứa bé vừa khóc vừa nháo dỗ thế nào cũng không thể dỗ được.

Để làm cho đứa bé không khóc nữa bà mẹ đành chịu thua, hình như là đã hứa với đứa bé sau khi trở về nước sẽ mua cho nó một món đồ chơi mới, cuối cùng đứa bé cũng không còn khóc nữa.

Đương nhiên đây chỉ là một sự việc nhỏ mà thôi, ba người Bạch Tiểu Thăng cũng chẳng để ý nhiều.

Sau khi lên máy bay, ba người họ đi vào khoang hạng nhất.

Nhưng không thể ngờ được rằng hai mẹ con đó cũng ngồi trong khoang hạng nhất, vị trí ngồi của hai bên còn không cách xa nhau lắm.

Cũng may những phương tiện giải trí của khoang hạng nhất cũng không tồi. Bà mẹ trước tiên đeo tai nghe vào cho đứa bé và mở phim hoạt hình ra để cho thằng nhóc này tạm yên ổn được một thời gian.

Cái giá của chỗ ngồi máy bay của khoang hạng nhất là được bao quanh một nửa, mỗi hàng ba cái trong đó có hai cái cạnh nhau, ở giữa có một vách ngăn nhưng không cao lắm.

Chỗ ngồi của ba người Bạch Tiểu Thăng bọn họ không hề gần nhau được chia ra ba hàng trước sau.

Nhưng mỗi người đều tự nghỉ ngơi nên cũng không gây trở ngại gì cả.

Chỉ có điều ba người họ vừa ngồi xuống thì nghe thấy giọng nói cười đùa quen thuộc ở phía sau vang lên:

- Em tiếp viên xinh đẹp ơi chỗ ngồi của tôi ở đâu vậy, có thể đưa tôi đến đó được không?

Lại là tên họ Đổng kia! Hắn cũng ngồi trên chuyến bay này!

Bạch Tiểu Thăng quay đầu nhìn lại.

Khi đi qua cổng kiểm tra an ninh không thấy tên này, bọn họ còn vui mừng vì cho rằng không ngồi cùng chuyến bay với hắn kết quả không thể ngờ rằng cả đám đều ngồi chung một khoang hạng nhất!

Tên khốn này vừa lên máy bay liền trêu đùa nữ tiếp viên hàng không.

Nữ viên hàng không đó sẽ không vô lễ với hành khách ở khoang hạng nhất, vừa nở nụ cười vừa dẫn đường nhưng mới đi được một đoạn thì tên họ Đổng tìm thấy được chỗ của mình liền bước nhanh qua đó, vừa đặt mông xuống ghế việc đầu tiên làm đó là nở nụ cười thật tươi nói với hành khách bên cạnh:

- Xin chào người đẹp, thật là trùng hợp, chúng ta ngồi gần nhau!

Bạn cần đăng nhập để bình luận