Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1546: Tình huống bất ngờ. (1)

Lâm Vi Vi cũng vừa ngồi thoải mái liền nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh xuất hiện một kẻ chẳng ra gì, đang mở mắt to nhìn chằm chằm bản thân mình.

Lâm Vi Vi lập tức nghiêng đầu qua một bên, chợp mắt không hề quan tâm đến tên này.

Không ngờ rằng tên họ Đổng này lại lì lợm la liếm tiến sát lại gần Lâm Vi Vi, cười hì hì nói:

- Em cũng đi Lâm Thâm à, thật trùng hợp, anh cũng vậy! Em ở nơi nào của Lâm Thâm vậy?

Trần Phi Ngư đứng phía sau tên họ Đổng lạnh lùng nói:

- Chúng ta không phải đi đến Lâm Thâm, anh còn phải chuyển máy bay nữa, Đổng thiếu gia! Còn nữa, đây là chỗ của tôi!

- Ách, người đẹp Phi Ngư à, chỗ của cô tôi rất là thích, cô nhường chỗ này cho tôi đi!

Tên họ Đổng cười cợt nhả nói, giơ tay chỉ về phía trước:

- Cô xem, bên cạnh chỗ cô còn có một trai đẹp kìa.

Trần Phi Ngư nhìn qua đó. Phía trước Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng quay đầu lại nhìn tên họ Đổng. Có thế nhìn ra được nếu tên họ Đổng còn quấy rầy Lâm Vi Vi thì hắn sẽ động thủ. Lúc Trần Phi Ngư nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt của cô có chút thay đổi.

Ba người này lúc nãy cô cũng đã chạm mặt qua rồi, nhưng mà lúc đó đa phần sự chú ý của cô dồn lên người người đàn ông vạm vỡ kia, vì cả hai đều là dân luyện võ, mà đã là người luyện võ thì sẽ có một loại thu hút mẫn cảm.

Nhưng bây giờ cô ta đột nhiên phát hiện người thanh niên trẻ tuổi này cũng không hề tầm thường chút nào!

Đôi mắt sâu sắc của anh ta khiến cho bản thân cô ta cảm thấy kiêng kị vô cùng!

Có thể nói rằng hắn ta còn lợi hại hơn tên đàn ông vạm vỡ kia nhiều!

Loại cảm giác này khiến cho Trần Phi Ngư phải nhìn hắn ta thêm vài lần nữa.

Tên họ Đổng kia liếc mắt nhìn thấy Trần Phi Ngư nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ buồn rầu lại không dám nói lớn tiếng nên chỉ đành nói nhỏ:

- Trần Phi Ngư, tại sao cô nhanh như vậy đã thích người khác rồi!

Biểu cảm đó giống như người phụ nữ bên cạnh mình đi theo kẻ khác vậy.

Bộ dáng đẹp trai thì tính ra cũng là có chút điểm tốt, hành động và lời nói không có đàng quàng như vậy nhưng vẫn rất khó khiến cho phụ nữ ghét.

Người mẹ ngồi ở chỗ không xa kia thậm chí có chút hiếu kì nhìn qua đây, thực ra nghiêm khắc mà nói, cô ấy chỉ là một bà mẹ đơn thân...

Lâm Vi Vi không nhịn được căm ghét nhíu mày, nhìn nhìn tên họ Đổng. Nếu ngồi chung với tên này cả chuyến đi vậy thì thật là bị hành hạ!

Đúng lúc này Lôi Nghênh đi đến, trực tiếp nói với Lâm Vi Vi:

- Vi Vi, em đi qua chỗ anh ngồi!

Lôi Nghênh và Vi Vi đổi chỗ cho nhau.

Lâm Vi Vi lập tức đứng dậy cười với Lôi Nghênh rồi trực tiếp đi đến chỗ ngồi của hắn.

Tên họ Đổng vừa than vãn xong, đổi sang bộ mặt tươi cười quay đầu lại muốn tiếp tục quấy rối Lâm Vi Vi liền phát hiện một tên cơ bắp vạm vỡ ngồi vào chỗ của mỹ nữ.

Tên đó còn dùng ánh mắt không mấy thân thiện nhìn hắn lạnh lùng cười nói một câu:

- Chúc cậu có một chuyến đi vui vẻ!

Tên họ Đổng lập tức hoảng hốt luống cuống, nhanh chóng đứng dậy muốn đổi chỗ với Trần Phi Ngư.

Trần Phi Ngư đã ngồi vào ghế bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, hai chân vắt chéo khoanh tay lạnh lùng nhìn hắn nói ra một câu:

- Chỗ đó bây giờ là của anh rồi! Tôi không đổi nữa!

Tên họ Đổng thấy Trần Phi Ngư nói như vậy thì không thể làm gì được, lại muốn đổi chỗ với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp đeo tai nghe lên, không hề muốn quan tâm đến hắn ta.

Cuối cùng tên họ Đổng dưới sự thúc giục của nữ tiếp viên hàng không đành quay lại chỗ ngồi bên cạnh Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh liếc hắn ta một cái.

Lúc đó tên họ Đổng cười còn khó coi hơn cả khóc miễn cưỡng nói với Lôi Nghênh một câu:

- Tôi, tôi, cũng chúc anh một chuyến đi vui vẻ!

Máy bay của bọn Bạch Tiểu Thăng cất cánh, vị họ Đổng ngồi cạnh Lôi Nghênh, dưới “uy hiếp” vô hình của anh ta, coi như y cũng biết điều. Thực ra, chỉ cần y không nhiều chuyện, không trêu chọc Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh không thèm để ý đến y.

Có Lôi Nghênh canh chừng, đương nhiên Bạch Tiểu Thăng không cần quay lại chăm chăm nhìn xem người kia có quấy rối Lâm Vi Vi không.

Người đẹp Trần Phi Ngư ngồi cạnh Bạch Tiểu Thăng thì đang thăm dò hắn.

Bạch Tiểu Thăng nhìn sang, vừa vặn đối diện với cô ta.

Thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn qua, Trần Phi Ngư áy náy cười một tiếng, rất lễ phép, lịch sự thấp giọng nói:

- Thật vô ý quá, lại làm phiền các anh. Vị cố chủ này của tôi thực ra không tệ, chỉ là không cần mặt mũi, háo sắc, nói chuyện hành động đều tuỳ tiện, lỗ mãng…

Tổng kết lại, chuyện lần này là trùng hợp đến hoàn hảo.

Bạch Tiểu Thăng nghe mà phì cười.

- Làm quen một chút nhé, tôi là Trần Phi Ngư.

Cô nàng chủ động đưa tay qua.

- Bạch Tiểu Thăng.

Hắn cười đáp, cũng đưa tay ra bắt.

Bàn tay Trần Phi Ngư trắng nõn thon dài đẹp như tạc, chạm vào chỉ thấy mát lạnh trơn nhẵn như băng, nhưng khi nắm, cô siết không nhẹ.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn cô, Trần Phi Ngư hơi lúng túng cười cười rút tay về.

Hai người ngồi xuống chỗ của mình.

Trần Phi Ngư nghĩ bụng:

Không phải mình lầm rồi chứ, lực của anh ta rất bình thường mà.

Cô nàng này đang thử thăm dò mình… Mình không long hành hổ bộ như Lôi Nghênh, trương dương như thế, sao cô ta lại cho rằng mình biết võ công nhỉ?

Bạch Tiểu Thăng cũng thầm nghĩ.

Đương nhiên, hai người chỉ đang nghĩ trong bụng thôi, bèo nước gặp nhau, có lẽ sau này sẽ khó mà gặp lại.

Họ Đổng ngồi buồn thiu trên ghế, thấy phía trước Trần Phi Ngư đang cười cười nói nói với Bạch Tiểu Thăng, còn mình bị ép ở đây không dám càn rỡ gì, vừa bực bội vừa không cam lòng.

Nhưng sau vài phút yên tĩnh, y đột nhiên phúc chí tâm linh, khai khiếu.

Không đúng. Mình đang ở trên máy bay mà, chỉ cần không nhìn người đẹp bạn tên to con kia, còn nhìn những người đẹp khác chắc y cũng không xen vào đâu. Dám tuỳ tiện đụng đến mình, mình có thể gọi cảnh sát hàng không đến!

Họ Đổng thì thào lẩm bẩm.

Nói đến cũng phải, hai mẹ con gặp lúc nãy, đứa con ngồi song song với y, người mẹ ở đằng sau, cũng coi như là “người quen”.

Thi thoảng người mẹ sẽ đứng dậy chăm sóc con trai mình.

Đứa con vừa xem phim hoạt hình vừa ăn uống linh tinh, cũng may đầu khoang có chuẩn bị đồ ăn vặt.

Khi họ Đổng nhìn sang, vừa lúc thằng bé đang muốn ăn một gói bánh, nhưng người mẹ mở mãi không được đang nhìn quanh xem có nhờ được ai không, đúng lúc nhìn thấy y.

- Anh đẹp trai ơi, nhờ anh giúp với, anh mở cái này giúp tôi được không?

Người mẹ ngọt ngào hỏi họ Đổng.

- Không vấn đề gì, giao cho tôi.

Họ Đổng lập tức tỉnh táo lại, nhanh tay xé gói bánh rồi đưa qua, còn mình dựa vào tường khoang hành khách người ta cười duyên hàn huyên cùng người mẹ.

Khi biết người mẹ này là một bà mẹ đơn thân, gia hoả họ Đổng thở dài thườn thượt, liên tục dựng ngón cái, khen tới tấp.

Bọn họ nói chuyện nhiều, khó tránh khỏi sẽ quấy rầy tới những vị khách khác, tiếp viên bèn tới lịch sự mời họ trở về chỗ mình.

Cô tiếp viên xinh đẹp đã nhắc nhở như vậy, tên gia hoả này không cự tuyệt, vui vẻ cười xin lỗi rồi quay về chỗ ngồi.

Nhưng thi thoảng y vẫn chuyện trò đôi câu với người mẹ kia.

Lôi Nghênh biết, nhưng lười xen vào chuyện bao đồng.

Giữa trưa, máy bay về đến Hoa Hạ.

Tiếp viên hàng không cũng bắt đầu đẩy toa thức ăn đến đưa cơm trưa, đồ ăn ở khoang hạng nhất tương đối ngon, còn có rất nhiều lựa chọn.

Bạch Tiểu Thăng Mệt mỏi suốt mấy ngày, lên máy bay chẳng còn sức nữa, nghe nhạc nhẹ nhàng rồi ngủ một giấc đến tận lúc này.

Cô tiếp viên gọi mấy tiếng vẫn không thấy hắn có phản ứng gì, vẫn là Trần Phi Ngư bên cạnh đánh thức hắn.

Bạch Tiểu Thăng cười cảm ơn cô, giãn giãn eo, cũng thấy đói, nên gọi rất nhiều đồ ăn.

Vô tình hắn phát hiện ra Trần Phi Ngư ăn không hề ít hơn mình.

Con gái thích giữ dáng, mỗi bữa chỉ ăn chút salad rau quả cũng không lạ, nhưng dường như Trần Phi Ngư này không hề ngại chuyện đó.

Chắc cô ta là một người luyện võ, thể năng tiêu hao lớn, cho nên cũng không cần tiết chế chuyện ăn uống.

Bạch Tiểu Thăng đoán vậy.

Tiếp viên đẩy xe đồ ăn đi tiếp ra đằng sau, thằng nhóc kia cũng đòi ăn rất nhiều thứ.

Họ Đổng lại ăn rất ít, không những không bằng Trần Phi Ngư, thậm chí còn kém cả đứa bé kia. Có thể nhìn ra, gia cảnh y quá tốt, đến mức khó ăn rồi.

Có vẻ người mẹ đơn thân kia rất chú ý đến ngoại hình, chỉ gọi một phần salad, lại đứng dậy chăm sóc đứa con kia, cho nó ăn xong, mới ngồi lại chỗ mình thong thả ăn.

Giờ cơm trưa, trong khoang hạng nhất rất yên tĩnh, thậm chí chỉ có thể nghe tiếng mấy người nhai nuốt.

Đột nhiên, xoảng một tiếng, giống như có vật nặng rơi xuống đất.

Hành khách quanh đó có thể cảm nhận được dưới chân hơi rung lên một chút, cũng ngẩng đầu nhìn sang.

Họ Đổng kinh ngạc hỏi:

- Nó sao thế?

Thằng nhóc kia ngã xuống đất, hai tay ôm chặt cổ, đau khổ hít thở một cách khó khăn.

- Tiểu Bảo!

Người mẹ thấy con mình như vậy hô lên một tiếng, bổ nhào tới.

- Bị hen rồi! Tiểu Bảo, thuốc xịt của con đâu?

Người mẹ tái mặt hỏi.

- Ở…ở…

Thằng bé thở gấp, sắc mặt kìm nén đau khổ, nói không nên lời.

Người mẹ kia bối rối vừa tìm trong túi con trai vừa lẩm bẩm:

- Nhất định là bị dị ứng đồ ăn rồi, chỉ tại mẹ, đáng lẽ mẹ nên kiểm tra cẩn thận. Thuốc xịt hen của con đâu rồi? Đáng lẽ mẹ nên tự mang theo, không nên để con giữ mới phải!

Thấy vậy, hai tiếp viên phụ trách khoang hạng nhất vội vàng dừng việc, chạy đến.

Bạch Tiểu Thăng, Trần Phi Ngư, Lôi Nghênh, Lâm Vi Vi đến đầu tiên, tiếp theo là một loạt hành khách nhao nhao đứng dậy nhìn sang.

Người mẹ tìm một hồi vẫn không thấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận