Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1549: "Luân Phiên" Thành Phố Vân Bắc (2)

- Chính là cái gã cao to kia ấy hả, tôi và anh ta không cùng một cấp độ cân nặng, luận bàn cũng không có gì thú vị. Tôi vẫn cảm thấy hứng thú với anh nhiều hơn!

- Những lời này của cô có ý là thấy tôi dễ khi dễ hơn đấy à. Nhưng thực ra tôi không hề lợi hại như cô nghĩ vậy đâu, nếu cô cảm thấy đánh người thoải mái, rất muốn đánh tôi, mà tôi lại tránh không thoát, thì cũng chỉ có thể tự nhận không may.



Bạch Tiểu Thăng nhún vai cười.

Hắn nói như vậy, hẳn là vị mỹ nữ này sẽ không dây dưa nữa!

Trần Phi Ngư mỉm cười liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng thật sâu, không nói gì.

Có điều vẻ nóng bỏng trong mắt của nàng dường như cũng không hề giảm bớt. Bạch Tiểu Thăng đành giả bộ như không nhìn thấy.

Hai mươi phút sau, máy bay đáp xuống.

Nhìn qua cửa sổ máy bay, Bạch Tiểu Thăng đã nhìn thấy tòa thành thị Đông Bắc Bộ——thành phố Vân Bắc này.

Chờ máy bay đáp xuống, chuyển động theo quán tính đến vị trí dừng máy bay, xe cứu hộ do bên phi trường sắp xếp đã chờ sẵn ở khu vực chỉ định, nhân viên y tế tranh thủ chạy tới, mang hai mẹ con kia đi.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng và những hành khách này cũng được dẫn xuống phi cơ, đi vào một cái phòng khách nhỏ trong đại sảnh phi trường.

Mấy nhân viên công ty hàng không mặc trang phục quản lý cao cấp tới nói rõ tình huống với bọn họ.

Việc ăn - ở, công ty Hàng Không sẽ phụ trách sắp xếp. Xét thấy số nhận viên khá nhiều, nên sẽ phân lưu một số người vào ở khách sạn gần phi trường. Chuyến bay kế tiếp vào lúc hai giờ chiều ngày mai. Nếu như hành khách có việc gấp, cũng có thể sửa ngồi chuyến bay công ty hàng không còn lại, cụ thể công việc tiếp theo có thể thương lượng.

Không thể không nói, cái công ty hàng không trong nước này thực sự làm việc rất lịch sự, chu đáo.

Kỳ thực, đây là sự kiện cả năm khó gặp —— "Máy bay vì để cứu trị một vị khách hàng sinh bệnh mà phải "luân phiên"", quả thực chính là một cái quảng cáo vô cùng tốt.

Hiển nhiên bọn họ cũng muốn làm cho thập toàn thập mỹ.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cũng hoàn toàn không có dị nghị gì, ngược lại tùy thời tùy lúc đều có thể liên hệ với người trong nhà, làm công việc, điện thoại văn phòng, còn nữa trở lại trong nước, cảm giác giống như về đến nhà vậy.

Khi Bạch Tiểu Thăng ở trong số người được đưa đi khách sạn, Bạch Tiểu Thăng ngoài ý muốn phát hiện, họ Đổng và Trần Phi Ngư cũng đi cùng với bọn họ.

- Duyên phận, đây tuyệt đối là duyên phận, cô nói xem có phải không mỹ nữ?

Họ Đổng chạy đến bên cạnh Lâm Vi Vi, nhếch miệng lên cười, so với bày ra vẻ "người đứng đắn", nghiêm chỉnh lúc ở trên máy bay là hai vẻ mặt khác nhau.

- Không sai, đây thật đúng là duyên phận nha!

Thế nhưng, không chờ họ Đổng hài lòng chưa được hai giây, hắn đã bị người ta tóm cổ, cánh tay đầy cơ bắp rắn chắc của đối phương vừa thô lại to, so với bắp chân của hắn cũng không thua kém bao nhiêu.

Họ Đổng kinh hoảng giãy dụa đầu, nhìn Lôi Nghênh gần trong gang tấc, mỉm cười với hắn, cảnh này nhìn vào mắt hắn lại trở thành "nhe răng cười gằn", nhìn mà chẳng cười nổi.

Ánh mắt gã họ Đổng khẩn trương tìm kiếm sự che chở của Trần Phi Ngư hoặc Bạch Tiểu Thăng, lại phát hiện hai người kia trái lại đang sánh đôi nhau đi xa mất rồi.

- Vị đại ca này, anh đừng như vậy. . . anh, anh, có thể nhẹ một chút không, lực tay của anh quá lớn. . . tôi bị suyễn không thở nổi nữa rồi!



Gã họ Đổng dùng vẻ mặt đau khổ liên tiếp xin tha.

Lôi Nghênh cười cười, thực sự buông lỏng một chút, ôm vai mang theo cái gã không biết an phận này đi về phía trước.

Lâm Vi Vi cười cười đi ở bên kia Lôi Nghênh.

- Người anh em xưng hô như thế nào vậy?



Lôi Nghênh khách khí hỏi gã họ Đổng.

Gã họ Đổng nào dám không trả lời, khẩn trương nặn ra một nụ cười, đáp,



- Tiểu đệ tên là Đổng Thiên Tú.

Cái tên này vừa được thốt ra, Lôi Nghênh lập tức sững sờ.

Đây là tên của nam nhân sao, sao mà nghe như thể tên con gái vậy.

Lâm Vi Vi đi theo bên cạnh cũng "xì xì" một tiếng cười ầm lên, sau đó vội vàng xin lỗi,



- Không có ý tứ, nhịn không được, tôi cũng không phải cười anh đâu, chỉ là tôi không nhịn được mà thôi…

Đổng Thiên Tú phiền muộn nhìn Lâm Vi Vi, lên tiếng giải thích,



- Kỳ thực tôi cảm thấy cái tên này vẫn rất thích hợp với tôi, cá nhân tôi là một người có nét đẹp nội tại, huống hồ lúc trước ba mẹ đặt tên chữ cho tôi cũng không hề thương lượng qua với tôi, tìm cái gã đại sư gì gì đó, nói là cái tên này có thể bảo đảm tôi không bị mưa gió quấy nhiễu, sống cuộc sống bình yên, cái lão già nát rượu kia, tin hắn mới lạ, quả thật cực kỳ xấu xa. . .

Lâm Vi Vi cười càng thêm dữ dội hơn.

Lôi Nghênh phải dùng hết sức lực mới có thể nín cười, thậm chí còn đồng tình vỗ vỗ vai Đổng Thiên Tú,



- Kỳ thực, tôi cảm thấy cái tên này cũng được.

. . .

Sau cùng, Bạch Tiểu Thăng bọn họ được sắp xếp trong một khách sạn, phòng ở đều là tiêu chuẩn phòng hai người. Trần Phi Ngư và Lâm Vi Vi ở chung một phòng, Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh một phòng, Đổng Thiên Tú và một vị hành khách khác một phòng, mọi người đều ở gần nhau có việc gì cũng thuận tiện hơn.

Lúc này mới hai giờ chiều, chuyến bay tiếp theo là giờ này ngày mai, tuy rằng người của công ty hàng không có dặn đi dặn lại là tận lực không nên làm trễ nãi thời gian, nhưng ước chừng thời gian cả ngày, cứ ngây ngốc đợi trong khách sạn cũng không phải là ý hay. Ba người Bạch Tiểu Thăng nhất thời định đi dạo phố.

Nguyên bản, Lâm Vi Vi cũng muốn kêu Trần Phi Ngư đi cùng, nhưng nghĩ Đổng Thiên Tú cũng sẽ đi theo, cái hứng thú kia lập tức bị dập tắt.

Cho nên, chỉ có ba người bọn họ ra ngoài.

Thành phố Vân Bắc, vốn là khu công nghiệp cũ của Đông Bắc bộ, nhưng mà năm gần đây theo loại hình công nghiệp chuyển đổi, một loạt các biện pháp như bảo tồn năng lượng và giảm chất thải, môi trường ở đây đã trở nên tuyệt vời hơn nhiều, trời xanh mây trắng, nhìn đặc biệt thoải mái.

Ba người Bạch Tiểu Thăng đi loanh quanh dạo phố, nhấm nháp mỹ thực đường phố địa phương, ngược lại cực kỳ vui vẻ.

Nghe nói gần đó có một cái công viên sinh thái, ba người còn đi đến dạo một vòng.

Trong lúc này, Bạch Tiểu Thăng bắt đầu gọi điện thoại cho Hạ Hầu Khải, nói rõ tình huống lúc này của bọn họ.

Hạ lão gia tử ngược lại rộng rãi, cười to nói trong điện thoại,



- Coi như thả cho mọi người một ngày nghỉ, trong nhà bên này có ta đây!

Lúc này, khu Đại Trung Hoa triển khai hợp tác cùng với La gia, không thua gì việc ký kết hơn trăm phần hợp đồng với khu Châu u, lão gia tử cao hứng, xem ra "bệnh cuồng công tác " muốn tái phát rồi.

Bạch Tiểu Thăng nhiều lần căn dặn trong điện thoại, bảo rằng ông tuyệt đối không nên làm việc quá vất vả, chờ thương đoàn và mình trở lại, sau đó triển khai công tác cũng không muộn.

Trong điện thoại, Hạ Hầu Khải cũng miệng đầy hứa hẹn.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng vẫn chưa yên tâm, quay đầu lại còn gọi điện thoại cho Vương Mục Bắc, bảo hắn dù sao cũng phải giám sát thật tốt, không để cho Hạ lão làm việc quá độ.

Có Vương Mục Bắc hứa hẹn, Bạch Tiểu Thăng mới yên tâm được một chút.

Nghĩ tới cũng chỉ mới nửa năm kể từ khi mình nhận chức Tổng Giám Đốc Khu Đại Trung Hoa, đã lập tức ký hai hợp đồng lớn với khu Châu u và La gia, lợi ích thật lớn phía bên mình, nhất thời Bạch Tiểu Thăng cảm thấy toàn thân tràn đầy tinh thần hăng hái.

Bất luận là con đường hắn kế thừa, hay là lấy lại thanh xuân tự do cho Ngụy Tuyết Liên, quả thực đều bước ra một bước cực lớn về phía thành công.

Cứ như thế đi xuống, không cần bao lâu, lại thêm nửa năm nữa, xem khu Đại Trung Hoa ta còn không biến dạng sao!

Đến lúc đó, điểm số của mình sẽ trào dâng như giếng phun, mình sẽ là Tổng Giám Đốc thăng chức nhanh nhất trong đại khu vực!

Bạch Tiểu Thăng càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng hùng tâm tráng chí, trong lúc dạo chơi bước chân đều âm vang hữu lực.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh biết Bạch Tiểu Thăng vì sao cao hứng, cũng tràn đầy mừng rỡ đi theo hai bên.

Bọn họ vừa đi dạo một hơi đã trực tiếp đi hết ba tiếng đồng hồ, đến năm giờ chiều mới quay về khách sạn.

Tại cổng khách sạn, khi vừa xuống xe taxi Lâm Vi Vi bỗng nhiên nghĩ tới khi bọn họ đi ra, lúc đi qua ngõ nhỏ gần đó, phát hiện ở bên trong có một tiệm bán bánh ngọt địa phương khá là đặc sắc, mùi vị vô cùng ngon, nàng muốn mua nhiều thêm một chút mang về.

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh cũng bồi tiếp nàng đi qua đó mua.

Ba người băng qua đường phố rẽ vào hẻm, rất nhanh thì đến.

Sau khi mua điểm tâm, nghe chủ cửa hàng nói từ một con đường khác cũng có thể quay lại khách sạn, vả lại còn gần hơn nhiều, không cần lượn quanh, ba người nghe thế cũng theo đó mà đi.

Kết quả, sau khi đi được một đoạn, bọn họ chợt nghe trong lối rẽ bên cạnh, mơ hồ truyền ra tiếng mắng nhiếc và tiếng kêu la.

Thậm chí, còn có động tĩnh tranh đấu.

Ba người Bạch Tiểu Thăng vô cùng kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, cho rằng nếu như chỉ là chút việc ẩu đả linh tinh vậy thì bọn họ cũng không muốn nhiều chuyện xen vào làm gì.

Thẳng đến khi bọn họ nghe được tiếng quát mắng,



- Ngươi đừng lôi kéo ta, hãy đứng phía sau ta đi, đừng làm ta vướng chân vướng tay! Một mình ta có thể đối phó bọn họ!

Lập tức âm thanh kia lần thứ hai lớn lên,



- Các ngươi qua đây đi! Mấy khối phế liệu này của các người, Trần Phi Ngư ta còn không để vào mắt đâu!

Trần Phi Ngư?!

Lúc này Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh kinh ngạc nhìn nhau.

Sao cô ấy lại chạy đến nơi này, còn đánh nhau với người ta nữa?

Đổng Thiên Tú đâu?

Kẻ lôi kéo làm Trần Phi Ngư vướng tay vướng chân, sẽ không phải là hắn đấy chứ.

- Đi, đi qua xem xem!



Bạch Tiểu Thăng nói một cách quả quyết.



Sau đó, hắn dẫn đầu sải bước đi thẳng về phía bên kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận