Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1552: Hai ta đã thanh toán xong! (2)

Người phụ nữ kia khinh thường nhe răng cười.

- Người anh em, cậu có được không đấy, đừng tới đây nha!



Đổng Thiên Tú hướng về phía Bạch Tiểu Thăng kêu to.

Hắn còn tưởng rằng Bạch Tiểu Thăng cũng hành động theo cảm tính giống như hắn.

Ánh mắt của Trần Phi Ngư thì nhấp nháy, nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Nàng ngược lại muốn nhìn một chút, trước đây mình có nhìn nhầm hay không, rốt cuộc gã Bạch Tiểu Thăng này có thực sự biết công phu không!

Chớp mắt, tên cướp kia nghênh tiếp Bạch Tiểu Thăng.

Thế nhưng, chỉ trong một cái chớp mắt, hắn đã bị đánh ngã xuống đất, trực tiếp hôn mê.

Bạch Tiểu Thăng xuất thủ như thế nào, người nọ ngã xuống ra sao, không một ai thấy rõ!

Ngay cả Trần Phi Ngư cũng chỉ nhìn thấy đại khái, nàng giật mình môi đỏ khẽ nhếch.

Nhanh!

Quá nhanh!

Một đòn của Bạch Tiểu Thăng chẳng thua gì tốc độ ánh sáng, quả thực là sự kết hợp hoàn mỹ giữa tốc độ và lực lượng, nhanh như cuồng phong điện chớp, không lãng phí một chút lực lượng nào!

Một đòn kia, hoàn mỹ tinh chuẩn chẳng khác nào thao tác điều khiển của máy vi tính cả!

Bạch Tiểu Thăng mặt không chút thay đổi, bước chân không dừng.

Thẳng đến khi còn cách người đàn ông khác khoảng chừng năm ba bước, người nọ mới kinh hoảng vội vàng bắt người áp chế,



- Mày đứng lại cho tao, bằng không thì. . .

Bạch Tiểu Thăng lại tiến lên hai bước.

Người đàn ông nọ còn chưa nói dứt lời đã bị Bạch Tiểu Thăng giơ ngón tay cái ra, điểm xuống một chỗ huyệt vị trên cổ, ngay lập tức hôn mê tại chỗ.

Nhanh đến mức không chút kẽ hở, nhanh đến mức không cho đối phương bất cứ cơ hội nào!

Một đòn chế địch, tuyệt không hoa xảo!

Trần Phi Ngư hai mắt trợn tròn.

Chỉ còn lại mỗi mình người phụ nữ kia, sợ hãi nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng, giống như gặp quỷ.

Lập tức, nàng chậm rãi lui về phía sau, chỉ sợ động tác của mình hơi lớn làm người khác chú ý, khiến cho chàng trai dáng vẻ hiền lành nhưng khí tràng lại khủng bố kia phát hiện ra.

Bạch Tiểu Thăng ngoảnh mặt, mặt không chút thay đổi nhìn về phía ả, cất tiếng,

- Yên tâm, tôi không đánh phụ nữ.

Bạch Tiểu Thăng nói lên lời này.

Người phụ nữ nhất nhờ sửng sốt, còn có chút không thể tin được.

- Có điều, tôi cũng không dám cam đoan cô nàng kia sẽ không ra tay.



Bạch Tiểu Thăng lẩm bẩm.

- Ai?

Lời nói của người phụ nữ vẫn còn đọng trong yết hầu, nhất thời cũng cảm giác trước mắt tối sầm, Trần Phi Ngư xuất hiện ở trước mặt ả, tuy rằng hai tay bị trói chặt nhưng ánh mắt lại sắc bén như đao.

- Một cước kia của cô quả thật hung ác, bây giờ tôi cũng xin hoàn trả lại cho cô!

Trần Phi Ngư trong lúc nói chuyện, một cái đùi thon dài thẳng tắp bỗng nhiên giơ lên, cao qua đỉnh đầu.

Người phụ nữ thấy vậy gan mật như muốn nứt ra, vừa toan xoay người chạy, vẫn như cũ bị quét một cái ngay đầu, trực tiếp ngất xỉu.

Trần Phi Ngư liếc nhìn ả một cái, hừ lạnh một tiếng,



- Hiện tại, hai chúng ta đã thanh toán xong.



Bạch Tiểu Thăng thành công cứu được hai người Trần Phi Ngư và Đổng Thiên Tú, đang giúp bọn họ mở dây trói ra.

Ở bên phía Lôi Nghênh cũng đã xong việc rồi.

Bốn tên đại hán đánh nhau với Lôi Nghênh đều bị anh đánh cho thành đầu heo, cho dù không hôn mê thì cũng đã nằm liệt trên đất không đứng dậy nổi nữa.

Bọn chúng bị đánh tới đầu váng mắt hoa, cảnh tượng trước mắt đều mơ hồ chồng chất lên nhau, người thì chóng mặt buồn nôn khó chịu vô cùng, nằm liệt dưới đất ít ra dễ chịu hơn một chút.

Hơn nữa bọn chúng bị đập tới sợ luôn rồi.

Lôi Nghênh nhìn mấy người ngã xuống đất nằm một đống kia, cũng có chút nhàm chán, giống như đang ghét bỏ đám người này ngay cả một tên đánh đấm cho ra hồn cũng không có, vẻ mặt chán chường đi qua bên chỗ của Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi đứng đằng xa quan sát nãy giờ cũng đi đến.

Mọi người lại họp lại với nhau thêm lần nữa,

- Đám người kia phải giải quyết như thế nào đây.

Lâm Vi Vi thân thiết hỏi thăm Trần Phi Ngư và Đổng Thiên Tú xong, nhìn đám người nằm la liệt đầy đất mà hỏi.

- Báo cảnh sát sao?

Đổng Thiên Tú nhìn Bạch Tiểu Thăng dò hỏi ý kiến.

- Anh không phải đã báo cảnh sát rồi sao?

Trần Phi Ngư lập tức nhíu mày nhìn về phía gã.

Đổng Thiên Tú bật người dậy cười khổ

- Tôi nói nè, chị hai Phi Ngư à, tôi làm sao mà có thể tự mình đi báo cảnh sát kịp được chứ. Tôi chỉ là tùy tiện túm lấy một người đi đường rồi nhờ người ta giúp đỡ đi báo cảnh sát dùm mà thôi, xong là tôi lập tức chạy lại đây giúp cô ngay đó, có khi cái người kia bây giờ còn đang lơ mơ không biết đã xảy ra chuyện gì nữa kìa! Hồi nãy tôi nói như vậy cũng chỉ để lừa bọn họ mà thôi, cái này gọi là binh bất yếm trá*, thấy sao, tôi quá thông minh phải không!

*Binh bất yếm trá tức là trong việc dụng binh, ta không thể tránh khỏi việc lừa dối quân địch để đem lại lợi thế cho quan ta và giành lấy chiến thắng.

Trần Phi Ngư nghe gã nói mà vẻ mặt buồn bực, còn có thêm hai phần khinh thường nữa,

- Anh giúp tôi?

Trần Phi Ngư thấy bây giờ mình thực sự rất muốn giơ tay đập chết tên ngốc Đổng Thiên Tú này,

- Nếu như anh không bị người ta bắt được thì tôi sẽ phân tâm rồi bị con ả kia đánh lén sao? Bọn họ có thể đánh thắng được tôi hả? Tôi nói nè Đổng thiếu gia, trong đầu của anh chứa óc heo hả. Cho dù anh thật sự muốn giúp tôi thì anh lộ cái mặt ra nói mấy câu uy hiếp bọn họ xong thì ôm đầu bỏ chạy cũng được mà! Anh cứ đứng đực ra đó, chẳng khác nào đưa mỡ vào miệng mèo, anh nói coi anh nghĩ như thế nào vậy hả?

Trần Phi Ngư nói như vậy xong thì Đổng Thiên Tú trừng lớn hai mắt, giống như là 'bị một thùng nước lạnh tưới cho tỉnh não' vậy.

Gã hoảng sợ nói

- Đúng nha, tôi hoàn toàn có thể lộ mặt uy hiếp mấy câu xong rồi xoay người bỏ chạy mà! Bọn họ ít nhất cũng sẽ phân ra một hai tên gì đó đuổi theo tôi, cũng có lẽ sẽ sợ tôi thật sự dẫn cảnh sát đến nên sẽ không dám dây dưa với cô nữa! Sao lúc đó tôi không nghĩ tới chuyện này ta!

Trần Phi Ngư nghe gã nói xong trực tiếp quăng một ánh mắt khinh bỉ qua, dùng tay xoa xoa huyệt Thái Dương của mình.

Giống như là bị tên ngốc Đổng Thiên Tú chọc điên rồi.

Bạch Tiểu Thăng lại cười to, vỗ vỗ bả vai của Đổng Thiên Tú mà an ủi

- Thực ra anh đã làm rất tốt rồi! Dám can đảm đứng ra không hề lùi bước đã rất xứng mặt đàn ông rồi. Tình huống lúc đó ai mà còn có thể bình tĩnh nghĩ tới nghĩ lui mấy chuyện này nữa chứ.

Lôi Nghênh cũng cười gật đầu.

Giống như hắn vậy nè, hắn chưa từng sợ nguy hiểm hay đánh nhau gì đó cũng chỉ là bởi vì hắn đã từng lăn lộn trong chiến trường, vô số lần tìm được đường sống trong chỗ chết mới luyện ra được loại tính cách như vậy.

Nhưng Đổng Thiên Tú luôn sinh sống dưới hoàn cảnh yên ổn hòa bình, nói không chừng ngay cả đánh lộn cũng chưa chắc đánh được mấy lần nữa kìa, vậy mà gã có thể can đảm đứng ra chứ không lâm trận bỏ chạy cũng đã rất không tồi rồi, làm sao còn hi vọng gã có thể bình tĩnh phân tích tình hình được nữa, không có mấy người có thể làm được như vậy đâu.

Lâm Vi Vi cũng nghĩ như vậy.

Thấy mọi người đều có thái độ giống nhau thì Đổng Thiên Tú mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

- Vậy hiện tại làm sao đây? Báo cảnh sát sao?

Đổng Thiên Tú lại hỏi lại lần nữa.

Bạch Tiểu Thăng nhìn bao quát xung quanh một lượt.

Những tên kia bị bọn họ đánh tới thảm thương, gãy xương trật gân tùm lum.

Bây giờ mà đi báo cảnh sát nói rằng những tên này có ý đồ bắt cóc sao?

Những tên này bị đánh tới bầm dập như vậy hình như càng giống người bị hại hơn thì phải...

Lại nói nếu như chờ đám cảnh sát kia đuổi tới họ còn phải phối hợp với cảnh sát để điều tra đàng quàng, chắc là lại phải ở lại Vân Bắc thêm mấy ngày nữa,

Mà hắn thì chỉ muốn đi về lẹ thiệt lẹ để bắt đầu làm việc thôi.

Đương nhiên, không thể báo cảnh sát, mà bỏ qua cho những người này thì cũng không được!

Ai biết bọn họ có đi hại người nào khác nữa hay không chứ!

- Vậy đi, chúng ta trước tiên rời khỏi chỗ này cái đã, đi ra đường lớn thì gọi điện báo cảnh sát, nói trong lúc vô tình nhìn thấy một đám người đang dùng vũ khí đánh nhau. Đám người này cũng chẳng phải hạng lương thiện gì, chắc chắn đều có tiền án tiền sự cả rồi. Cứ để cảnh sát tới áp giải bọn họ về tự điều tra nội bộ là ra liền thôi. Như vậy thì chúng ta cũng đỡ phiền phức hơn nhiều.

Bạch Tiểu Thăng nói với mọi người.

Mọi người quay qua nhìn nhau rồi gật đầu, đều đồng ý với ý kiến này của hắn.

Mọi người rời khỏi chỗ này, đi ra đến đầu ngõ thì báo cảnh sát.

Trong lúc đi ra ngoài, ba người Bạch Tiểu Thăng đều rất tò mò, rõ ràng là Đổng Thiên Tú và Trần Phi Ngư đều chỉ mới đến đây thôi, làm sao lại đụng chạm với đám người này được chứ.

- Còn không phải là tôi với vị Đổng thiếu gia này ra ngoài đi dạo một hồi sao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận