Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1553: Chúng ta là bạn bè! (1)

Trần Phi Ngư bắt đầu kể lại sự việc hồi nãy.

- Nhưng mà đi một lát lại gặp cô ả kia chạy lại xin giúp đỡ, nói cô ả bị một tổ chức đa cấp theo dõi, nhờ chúng tôi dẫn cô ấy đi báo cảnh sát. Chúng tôi cũng phát hiện được có hai tên đàn ông khả nghi đang đi theo phía sau. Lúc ấy tôi thấy cô ả khá đáng thương, mà Đổng thiếu gia của chúng ta lại càng xứng danh sứ giả hộ hoa, lập tức đồng ý ngay. Cô ả nói đi vào lối tắt này là có thể tới cục cảnh sát ngay lập tức, nhưng mà nơi đó quá vắng vẻ ả ta không dám đi vào một mình, cho nên chúng tôi cũng đi theo cô ta vào ngõ ấy. Trên đường đi cô ả nói muốn lừa gạt bọn họ một chút nên cởi áo khoác ra ném ở một ngõ hẻm khác. Nhưng mà mới đi được một hồi thì ả lại nói trong áo khoác kia có chứng minh nhân dân của cô ả nên không thể ném mất luôn được. Đổng thiếu gia của chúng ta lập tức xung phong nhận việc chạy ngược về chỗ đó lấy. Anh ta vừa đi thì chúng tôi bị một đám đàn ông bao vây. Nhưng mà thực ra tôi cũng chẳng sợ hãi gì mấy, còn đạp được hai tên rồi, nếu không phải tại vì cô ả kia lôi kéo thì tôi cũng không để mấy tên đó vào mắt.

Bạch Tiểu Thăng nghe xong thì gật đầu.

Đổng Thiên Tú hỗ trợ bổ sung vào

- Tôi đi lụm áo khoác về thì bên gõ đó có hai tên chạy ra chặn đường của tôi, tuy là tôi không giỏi khoảng đánh đấm cho lắm nhưng ngày thường cũng thường xuyên tập thể hình, tôi đặc biệt giỏi trong khoảng chạy bộ, tôi thấy mọi chuyện không ổn liền nhanh chân bỏ chạy, bọn họ cũng không đuổi theo. Thấy tôi chạy ra đến đầu đường thì họ cũng từ bỏ. Lúc ấy tôi liền biết có chuyện xấu xảy ra rồi, lập tức túm đại một người đi đường nhờ người ta báo cảnh sát dùm rồi chạy trở về giúp đỡ. Nhưng mà vừa đến nơi thì đã nhìn thấy hai người lúc nãy đuổi theo tôi với bốn tên nữa đang bao vây hai người Phi Ngư. Nhưng mà tôi cũng không ngờ cô ả kia vậy mà lại cùng một đám với mấy tên đó.

Mọi chuyện diễn ra đại khái là như vậy.

Ba người Bạch Tiểu Thăng nghe xong thì khẽ gật đầu.

Trên đời này cũng không thiếu người xấu, cũng có rất nhiều người tốt nhiệt tình chân thực. Người xấu rất gian trá, cho nên người tốt lúc chuẩn bị làm việc tốt cũng phải biết lưu ý một chút, không thể để cho người xấu lợi dụng sự thiện lương của mình mà hại chính bản thân mình.

Đổng Thiên Tú bổ sung xong còn than thơ

- Cậu nói coi sao mấy người đó không tìm kẻ khác mà cứ phải nhìn trúng bọn tôi chứ?

Bạch Tiểu Thăng cười, chuyện này nghĩ một chút là sẽ biết được đáp án ngay thôi

- Đại khái là bởi vì hai người rất lạ mặt, không phải người ở đây. Hơn nữa nhìn một thân áo quần của anh đi, tuy rằng người bình thường nhìn không biết rõ anh là kẻ có tiền cho rằng anh đang khiêm tốn nhưng chỉ cần là người biết hàng, thì chỉ cần nhìn quần áo, giày, cộng thêm cả cái đồng hồ của anh nữa là biết ngay đây đều là hàng mắc tiền, huống chi có phải đi trên đường anh đều gọi Trần Phi Ngư là vệ sĩ hay không.

Bạch Tiểu Thăng cười giải thích

Hai người Đổng Thiên Tú bọn họ đã trở thành dê béo trong mắt người khác.

Thử nghĩ coi, một người thanh niên mặc quần áo trang sức đều là dạng mắc tiền mà khiêm tốn, còn có cả vệ sĩ theo bên người, vệ sĩ còn là một cô gái dáng người xinh đẹp nữa chứ, bọn họ làm sao có thể bỏ qua một mục tiêu tốt tới như vậy được.

- Đám người kia cũng rất có đầu óc, chắc là do cô ả kia bày mưu cả thôi. Hơn nữa ả ta đúng là diễn rất giỏi! Vì để đảm bảo chắc ăn nên bọn họ mới muốn chia nhỏ hai người để tiêu diệt riêng lẻ đó.

Lôi Nghênh phân tích, rồi chỉ vào hai người Đổng Thiên Tú.

- Trong mắt của bọn chúng, cả hai người đều là dê béo cả. Bắt Đổng Thiên Tú xong có thể đòi tiền chuộc, còn không nữa thì cũng có thể lấy điện thoại của cậu để lừa gạt tiền của người thân. Còn phía Trần Phi Ngư thì... tôi nghĩ đám người kia cũng có khả năng làm ra mấy chuyện kiểu như bắt vào núi đem bán, thậm chí trong quá trình này có khi còn sẽ làm chuyện không tốt khinh nhục cô nữa...

Mấy câu phân tích của Lôi Nghênh làm cho Trần Phi Ngư và Đổng Thiên Tú biến sắc.

Không thể tưởng tượng được, nếu như mấy người Bạch Tiểu Thăng không xuất hiện thì hai người bọn họ sẽ gặp phải chuyện gì nữa.

Đổng Thiên Tú thì còn đỡ, ít ra sẽ không gặp phải nguy hiểm tính mạng, cùng lắm thì chỉ mất chút tiền của mà thôi, nhưng mà Trần Phi Ngư thì có khả năng sẽ bị...

Vừa nghĩ tới ánh mắt như sói đói của đám nam nhân kia, cộng thêm mấy lời nói dơ bẩn của bọn chúng, sắc mặt cô cũng tái nhợt đi vài độ, cắn chặt môi dưới.

Đột nhiên cô thật sự muốn quay đầu trở về vặn đầu đám khốn nạn kia ghê.

Đổng Thiên Tú cũng hiếm khi mà im lặng không nói tiếng nào.

- Lần này, tôi thật sự vô cùng cảm ơn ân cứu mạng của mấy người các cậu.

Sau đó, Đổng Thiên Tú ngẩng đầu vô cùng trịnh trọng mà nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Nếu không có các cậu thì chỉ sợ tôi sẽ áy náy chuyện của Phi Ngư cả đời mất.

Trần Phi Ngư cũng nhìn chằm chằm ba người Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt tràn đầy cảm kích.

- Mấy lời cảm ơn này hai người cũng đã nói rồi, không cần phải nói lại nữa đâu. Mọi chuyện cũng đều đã qua, sau này hai người làm chuyện gì cũng nên cẩn thận một chút là được rồi.

Cả hắn và Lôi Nghênh cũng đều không phải người thích làm việc tốt rồi đòi hồi báo.

- Chuyện khác còn có thể nói như vậy nhưng chuyện lần này thì không thể.

Lúc Đổng Thiên Tú nói mấy lời này, hoàn toàn không có bộ dáng không quan tâm chuyện đời như trước kia

- Không sai!

Trần Phi Ngư cũng vô cùng kiên quyết ủng hộ

Bọn họ đều là người trọng tình trọng nghĩa, biết tri ân báo đáp.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Lôi Nghênh và Lâm Vi Vi rồi lại quay qua mỉm cười nói với Đổng Thiên Tú và Trần Phi Ngư

- Hai người đều là bạn bè của chúng tôi mà, không cần phải nhắc lại chuyện này nữa, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau không phải là việc nên làm sao!

Nếu Bạch Tiểu Thăng đã nói như vậy thì Đổng Thiên Tú và Trần Phi Ngư cũng không tiện nói nhiều thêm nữa, chỉ đành chôn phần nhân tình này vào sâu trong lòng.

- Công phu của anh Lôi Nghênh thật sự quá mạnh mẽ, tôi nhìn mà thấy vô cùng tự tin, nhưng mà theo tôi thấy thì quyền cước của anh đều lộ sát khí, anh xuất thân nghề binh sao?

Trần Phi Ngư không kiềm chế được sự tò mò mà hỏi Lôi Nghênh

Lôi Nghênh cười cười

- Anh ta không phải người đơn giản đâu đấy, giết tới nỗi ở chiến trường có danh Sát Thần luôn đấy.

Bạch Tiểu Thăng cười, đơn giản nói ra một chút lý lịch của Lôi Nghênh

Trần Phi Ngư nghe mà hít sâu một hơi khí lạnh.

Nàng không ngờ rằng Lôi Nghênh còn có trải nghiệm mới mẻ, phấn khích như vậy

Bạch Tiểu Thăng nghe xong cũng hai mắt tỏa sáng.

Chỉ cần là đàn ông còn trai thì đều yêu thích chuyện múa đao chơi súng, đây là giấc mộng của mỗi thằng đàn ông đó.

- Nhưng mà trong mắt của tôi thì anh Lôi Nghênh còn có một loại khí chất của người làm thương nghiệp nữa.

Trần Phi Ngư nhịn không được đánh giá Lôi Nghênh, cười nói

Đây mới là chỗ khiến cho cô cảm thấy kinh ngạc nhất đó!

Có được thân thủ như vậy, thì khả năng rất lớn là sẽ đi làm vệ sĩ cho một vài nhân vật lớn nào đó, làm sao có thể có khí chất như vậy được chứ.

- Đổi nghề, bây giờ tôi đang làm công ăn lương bình thường thôi.

Lôi Nghênh mỉm cười

Hiện tại anh cũng có thể coi như là phụ tá đắc lực cho Bạch Tiểu Thăng.

Dưới vẻ bề ngoài tráng kiện kia của anh là một trái tim vô cùng thông minh sắc sảo, học cái gì cũng đều rất nhanh

- Vậy cũng quá lãng phí tài năng rồi, tốt như vậy lại đi làm cái gì mà công nhân chứ, quá lãng phí.

Đổng Thiên Tú vô cùng tiếc nuối

Gã nghe được những chuyện Lôi Nghênh từng trải qua thì nhiệt huyết sôi trào, gã cảm thấy Lôi Nghênh chỉ có mặc trang phục ngụy trang, mặt bôi thuốc màu, tay cầm súng rong ruổi sa trường mới là uy phong nhất.

Trần Phi Ngư liếc trắng con mắt nhìn ông chủ của mình, cười nói với Lôi Nghênh

- Tôi lại cảm thấy rất tốt. Hơn nữa cũng có thể nhìn ra được, anh Lôi Nghênh đổi nghề rất thành công! Quan trọng nhất chính là thân thủ của anh cũng không hề xuống dốc chút nào!

Đây mới là chỗ cô cảm thấy đáng khen ngợi nhất

Lôi Nghênh chỉ cười cười chứ không nói lời nào

Trong lúc nói chuyện thì cả đám đã đi đến khách sạn

Bây giờ cũng đã gần đến giờ ăn cơm chiều nên mọi người đều ăn ý mà nhấc chân đi về phía nhà ăn

Lầu một của khách sạn có một quầy tiệc buffet đơn giản, chỉ cần quẹt thẻ phòng là có thể thanh toán cùng một lúc luôn

Đây cũng là cách mà công ty hàng không kia nói bao ăn ở.

Giờ này tuy rằng đã sắp đến giờ cơm chiều rồi nhưng mà người đến đây ăn cũng không nhiều lắm, mọi người rất dễ dàng tìm được một vị trí ở trong này.

- Vậy thì còn anh thì sao hả Bạch Tiểu Thăng!

Vừa đi, Trần Phi Ngư vừa nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, hai mắt sáng ngời mà tiếp tục đề tài

- Vì sao anh cũng có thể lợi hại như vậy!

Lôi Nghênh có được tố chất thân thể rất tốt, cộng thêm những trải nghiệm anh từng trải qua cho nên mới có thể mạnh mẽ đến như vậy, vậy thì thân thủ tốt của Bạch Tiểu Thăng là làm sao mà có được

So với Lôi Nghênh thì Trần Phi Ngư cảm thấy cô hứng thú với Bạch Tiểu Thăng nhiều hơn!

Cô thậm chí còn cảm giác được cảm giác áp bạch trên người của Bạch Tiểu Thăng còn mạnh hơn cả Lôi Nghênh nữa đấy.

- Đúng đó, lúc đó tôi cũng nhìn thấy, cậu quả thật lợi hại tới biến thái luôn! Tốc độ của cậu nhanh tới mức tôi nhìn theo không kịp luôn đó!

Đổng Thiên Tú cũng bắt đầu kêu gào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận