Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1555: Hành trình “đào bảo” của hai người (1)

Nghe Bạch Tiểu Thăng nói chuyện như thế với mình, Đổng Thiên Tú ngược lại cảm thấy vô cùng thoải mái, nhếch miệng cười,

- Lúc ở ngoài cửa tôi có gặp Lôi Nghênh, tôi bảo mang đồ ăn sáng đến cho cậu, anh ta mới yên tâm đi tập luyện. Còn nữa, hai cô gái phòng bên kia cũng không phải chưa thức dậy như cậu nghĩ đâu, bọn họ đã ra ngoài từ sớm rồi.

Bạch Tiểu Thăng đặt đồ ăn sáng lên bàn, đi rửa mặt, nghe thấy Đổng Thiên Tú nói như vậy, nhất thời ngạc nhiên ló đầu ra khỏi nhà vệ sinh hỏi,

- Sáng sớm hai cô ấy đã ra ngoài rồi à?

Mặc dù đến hai giờ chiều máy bay mới cất cánh, thời gian cũng đủ, nhưng mà mới sáng sớm đã ra ngoài, chẳng lẽ đi dạo phố sao?

- Ngày hôm qua, tôi và Trần Phi Ngư có nghe nhân viên khách sạn nói, một khu trung tâm thương mại lớn gần đây chuẩn bị ra mắt quần áo hàng hiệu, túi xách mới nhập về, sẽ bắt đầu hoạt động vào buổi sáng, cô ấy đặc biệt động lòng. Hẳn là cô ấy đã lôi kéo Lâm Vi Vi đi mua sắm rồi.

Đổng Thiên Tú nói xong chậc chậc lắc đầu,

- Nữ nhân nha, mặc kệ nhận được sự giáo dục nhiều hay ít, tính tình khác biệt bao lớn, thì "túi xách" vẫn trị được bách bệnh, "áo" thấy chung tình, luôn chính là chân lý vĩnh hằng trong sinh mệnh các cô ấy!

Bạch Tiểu Thăng trong phòng vệ sinh trầm mặc mấy hơi thở, âm thanh yếu ớt truyền ra.

- Tú Nhi, táo ngày hôm qua ăn ngon không. . .

. . .

Bạch Tiểu Thăng ăn điểm tâm cùng với Đổng Thiên Tú, dưới sự niềm nở xúi giục của Đổng Thiên Tú, Bạch Tiểu Thăng mới đồng ý ra ngoài đi dạo với hắn.

Tuy rằng hai thằng đàn ông đi dạo phố với nhau có vẻ là lạ, nhưng Đổng Thiên Tú nói, Trần Phi Ngư nghiêm lệnh bản thân hắn không thể chạy lung tung, để tránh khỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

- Trần Phi Ngư nói rồi, không chừng đám người ngày hôm qua vẫn còn có đồng đảng quanh đây, bảo tôi ít đi ra ngoài thì hơn.

Đổng Thiên Tú nói với vẻ tức giận,

- Cậu thấy đấy, đây không phải xem tôi như một kẻ ngốc sao, trong tin tức ngày hôm qua cũng có nói bảy người đã sa lưới rồi. Theo tôi thấy bản thân cô ấy tự ý rời cương vị, lại sợ tôi đi ra ngoài, sợ tôi xảy ra chuyện gì, cô ấy phải đến gánh trách nhiệm, cô ấy muốn làm tôi sợ đây mà!

- Nếu cậu đã rõ ràng như vậy, cứ tự mình đi ra thôi, sao nhất định phải kéo tôi theo.

Bạch Tiểu Thăng buồn cười hỏi lại,

- Có thời gian này, tôi quay về ngủ thêm một giấc còn hơn.

Đổng Thiên Tú lại lắc đầu như trống bỏi,

- Không được không được, nếu như để cô ấy biết tôi tự tiện ra ngoài một mình nhất định sẽ mắng tôi chết mất. Tuy rằng cô ấy là vệ sĩ do chị tôi sắp xếp để bảo vệ tôi nhưng ngoại trừ bảo vệ an toàn của tôi ra, tôi lại không thể quản được cô ấy, cô ấy mới là đại gia! Tuy rằng tôi có thể cáo trạng với chị tôi tới thu thập cô ấy. . . Nhưng, ai bảo tôi lại thương hương tiếc ngọc cơ chứ!

Lần đầu tiên trong đời, Bạch Tiểu Thăng nghe người ta đem "nỗi sợ hãi" của mình nói một cách tươi mát thoát tục đến như vậy.

- Cho nên cậu liền kéo tôi tới làm lí do thoái thác, làm vệ sĩ tạm thời của cậu ư?

Bạch Tiểu Thăng liếc hắn một cái.

- Cậu không nên nói những lời như vậy, đều là bạn bè, ha ha, để tôi đãi cậu mỹ thực đồ ăn đường phố nha.

Đổng Thiên Tú vỗ vỗ cánh tay của Bạch Tiểu Thăng, nói một cách ngượng ngùng.

. . .

Xung quanh mấy cái khách sạn gần sân bay, việc kinh doanh buôn bán cũng rất "phong phú", hai người một đường đi dạo, lại đi đến một cửa hàng bán đồ cổ.

Mặc dù biết tám chín phần mười, đồ vật bên trong những cửa hàng đó đều là hàng nhái, nhưng hai người lại không trông cậy gì nhiều, chỉ là tùy tiện nhìn chơi, cũng rất tốt rồi.

Đổng Thiên Tú hăng hái hết đi vào cửa hàng lại rồi lại lượn đến cửa hàng kia, người biết hàng một chút vừa liếc qua một thân trang phục của hắn thì đã nhìn ra hắn là một kẻ có tiền.

Hơn nữa thấy hắn đối với cái gì cũng đều cảm thấy hứng thú, những chủ cửa hàng đó liền ra sức giới thiệu trấn điếm chi bảo của nhà mình cho hắn.

Từ thư họa, đồ sứ cho đến thanh đồng khí, chế phẩm ngọc thạch, thậm chí là các hạng mục phụ như tiền tệ cũng đều giới thiệu qua một lượt.

Lúc đầu, Bạch Tiểu Thăng là lo lắng cái gã này chịu thiệt, thuận miệng chỉ điểm hắn vài câu.

Lần này thì hỏng rồi, Đổng Thiên Tú phát hiện Bạch Tiểu Thăng có tri thức rất uyên bác ở phương diện này thì càng hăng hái hơn. Những chủ cửa hàng đó thấy Bạch Tiểu Thăng thông thạo như vậy, dễ dàng nhìn thấu các chiêu trò của bọn họ, cũng đều trở nên mất hết hứng thú, thậm chí có người còn cho rằng Bạch Tiểu Thăng là người trong nghề, hoặc là tới quấy phá, sắc mặt nhất thời khó coi.

Sau khi dạo qua mấy cửa tiệm, Bạch Tiểu Thăng thực sự nhịn không được, nói rõ với Đổng Thiên Tú,

- Cậu xem thì có thể, nhưng cũng đừng bắt tôi phải nói rõ ràng tất cả như vậy, cậu không thấy ánh mắt người khác nhìn tôi đều mang theo vẻ đề phòng và sát ý sao, nếu cậu còn như vậy thì tôi sẽ quay về đấy!

- Đừng đừng, tôi sẽ không hỏi ngay mặt nữa. . . Tôi sẽ chỉ nhìn, không nói lời nào, thực sự muốn nói thì sẽ chỉ lặng lẽ nói. Ở đây thú vị như vậy, sao có thể nói đi là đi được chứ.

Đổng Thiên Tú vội vàng cười làm lành, ngăn cản Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng mới thôi.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, đi dạo hai cửa hàng, quả nhiên Đổng Thiên Tú trở nên biết điều hơn rất nhiều.

Kỳ thực, không phải trong mấy cửa hàng này một món đồ thật cũng không có, bọn họ cũng sẽ từ phía dưới thôn trấn thu mua một số đồ cổ, có hơi hỗn tạp tùy ý đặt trên một cái bàn trong cửa hàng, mặc cho người đào mua, thật thật giả giả, đành xem nhãn lực người mua thế nào.

Bạch Tiểu Thăng có Hồng Liên hỗ trợ, rất nhanh khóa được đồ chơi đáng tiền nhất trong đó.

Dưới sự chỉ điểm của hắn, Đổng Thiên Tú nhặt một khối sáp ong không mấy nổi bậc, một khối ngọc chạm trỗ, quả thực cảm giác mình kiếm lời lớn.

Rất nhanh, bọn họ đi tới trước một cửa tiệm nằm trong góc hẻo lánh.

- Tàng Bảo Các, hắc hắc, vừa nhìn cái tên của cửa hàng là đã biết trong này có thứ tốt rồi!

Đổng Thiên Tú nói với vẻ cực kỳ hưng phấn.

Trong phim ảnh không phải đều diễn biến như thế sao, càng là cửa hàng cũ nát ở nơi hẻo lánh nhất định sẽ cất giấu trọng bảo.

Bạch Tiểu Thăng ngược lại không để bụng, đột nhiên hỏi,

- Cậu có chơi game online không?

Đổng Thiên Tú vô cùng kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Cậu có chơi game online không?

Bạch Tiểu Thăng lặp lại câu hỏi một lần nữa, hướng về phía ba chữ kia bĩu môi,

- Tôi thấy tên của cửa hàng này cứ như trong game online ấy. Hi vọng, tâm tư của ông chủ làm đồ cổ sẽ tốt hơn so với chơi trò chơi.

Dứt lời, Bạch Tiểu Thăng cất bước đi vào trong.

Đổng Thiên Tú sững sờ nhìn Bạch Tiểu Thăng đi vào cửa tiệm, lát sau mới bước nhanh đi theo, trong miệng còn lầm bầm một câu,

- Không thể nào! Cái tên này so với tên của mấy cửa hàng trước đó nghe có vẻ chuyên nghiệp hơn rất nhiều mà.

Bạch Tiểu Thăng đi vào cửa tiệm, mắt thấy quy mô cửa tiệm này không bằng mấy cửa tiệm kia, chỉ có mấy cái giá bằng gỗ, trên giá tùy tiện đặt mấy món đồ cổ, trên vật phẩm còn có một lớp bụi mỏng, cũng không biết chủ cửa hàng lười quét dọn hay là để như vậy càng hợp với tình hình, có mùi vị của văn vật "cổ xưa" hơn nữa.

Giữa gian nhà, không có bàn mà là một tấm bạt lớn trải trên đất, một số lượng lớn tranh chữ, đồ sứ, đồ gốm, đồ đồng, tiền cổ được đặt lung tung, bên cạnh còn ném một tấm ván gỗ vừa bẩn vừa nát, đen thùi lùi bóng mỡ nhìn không ra chất liệu, bên trên có một câu được viết bằng sơn đỏ: "Toàn bằng nhãn lực, hết thảy dựa vào vận khí, ra ngoài hai bên thoả thuận xong, không lùi không đổi!"

Khi Bạch Tiểu Thăng đi vào, ông chủ đang ngồi phía sau một cái bàn ở tận cùng bên trong, hướng về phía máy tính, hai tay không ngừng gõ lạch cạch trên bàn phím.

Dường như, ông ta thực đang chơi game online.

Bạch Tiểu Thăng đi vào đã làm kinh động chủ cửa hàng, ông ta chỉ vội vã ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng một cái mà thôi, lại lần nữa cúi đầu dán mắt vào màn hình.

Bạch Tiểu Thăng ngược lại nhìn ông ta nhiều thêm hai mắt.

Trông ông chủ khoảng chừng năm mươi tuổi, tóc tai tán loạn, không biết bao lâu chưa gội qua, mí mắt thâm quầng, trên mặt đầy vẻ tang thương, trong miệng ngậm một điếu thuốc méo mó, tàn thuốc thật dài, mỗi lần rít một hơi tàn thuốc cũng theo đó mà rung động, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Đa số những người mê muội trong trò chơi đều là thanh niên trẻ tuổi, một người hơn năm mươi tuổi lại như vậy quả thật vô cùng hiếm có.

Bạch Tiểu Thăng không khỏi có chút ngoài ý muốn.

Ông chủ cửa hàng cũng không phản ứng với Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng cũng theo thường lệ nhìn đồ vật trước.

Đổng Thiên Tú cũng đi tới, vừa thấy chủ cửa hàng chơi game online không khỏi sửng sốt.

Ông chủ cửa hàng thấy hắn đến ngược lại cũng chẳng quan tâm, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu.

- Thật để cho cậu đoán đúng rồi, mua bán tới cửa cũng không làm, đã mấy chục tuổi đầu còn ra sức chơi game như vậy.

Đổng Thiên Tú đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thăng thấp giọng nói thầm.

Bạch Tiểu Thăng cũng không vội trả lời, cầm lấy một cái dĩa màu xanh trắng nhìn ngắm tỉ mỉ một phen, lại thả về chỗ cũ, mới không nhanh không chậm nói,

- Cậu không biết bây giờ làm chủ bá trò chơi, thu nhập mỗi tháng ít nhất cũng mấy vạn, mười mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn cũng có thể đấy, nói không chừng ông ấy chơi trò chơi so với kinh doanh cái tiệm này còn kiếm tiền nhiều hơn.

Đổng Thiên Tú nhún vai, tạm thời đồng ý với Bạch Tiểu Thăng, hoặc giả là không muốn nói nhiều hơn về đề tài này.

Dù sao, bọn họ tới chính là vì đào bảo vật!

Bạn cần đăng nhập để bình luận