Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1557: Lê Thúc là kẻ thù?

Đổng Thiên Tú nhịn không được vuốt ve tấm gỗ trong tay, đã bắt đầu suy nghĩ xe thành hạt châu rồi.

Lê Thúc càng nghe hai mắt càng sáng lên.

Hắn cũng biết, gỗ m Trầm làm thành hàng mỹ nghệ, tượng phật, đồ trang sức hộ mệnh, từ xưa đến nay, luôn được mọi người trong các tầng lớp yêu thích và tìm kiếm.

Người xưa có câu, "Nhà có nửa phương gỗ Mun, còn hơn tiền của đầy rương" .

Chỉ tiếc, thứ này đã bị mình bán đi!

Trong lòng Lê Thúc, đâu chỉ có ảo não.

- Khối gỗ m Trầm này, thật sự cực kỳ có giá trị như vậy à?



Đổng Thiên Tú khá quan tâm vấn đề này, tuy là hắn không thiếu một chút tiền kia, nhưng do mình đào ra, tóm lại rất khác biệt, có loại cảm giác này đặc biệt vui vẻ.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy liền cười đáp,



- Dĩ nhiên. Có điều ——

- Tuy rằng gỗ m Trầm Mộc tương đối trân quý, nhưng cũng không phải tất cả m Trầm Mộc đều có giá trị liên thành, tùy theo phẩm chất khác biệt mà giá cả cũng không giống nhau.

- Nhìn phẩm chất chủ yếu từ chất gỗ, giống cây, kích thước lớn nhỏ, màu sắc, dáng vẻ bên ngoài, phương diện trình độ chưng khô như thế nào.

- Kỳ thực cho dù gỗ m Trầm giống nhau, giá cả chênh lệch cực kỳ to lớn, cao nhất phải đến mấy chục triệu một tấn.



Bạch Tiểu Thăng nói,



- Mà gỗ m Trầm tốt muốn hiện thế, phải xem thiên thời, địa lợi, nhân hòa mới được, hai nhân tố trước mà thành thì đến nhân tố cuối cùng phải được người phát hiện, đồng thời người đó phải biết hàng. Bằng không coi như một khối bảo bối thì cũng sẽ bị xem như một tấm gỗ hỏng đem làm củi đốt mà thôi.

Nghe Bạch Tiểu Thăng nói câu cuối cùng, Lê Thúc nhịn không được mặt tối sầm lại.

Hắn chính là cái người có bảo bối mà không biết kia, chính là người coi như tấm gỗ hỏng mà dùng. . .

Đổng Thiên Tú cười xấu xa nhìn Lê Thúc, hỏi Bạch Tiểu Thăng,



- Tấm gỗ trong tay tôi bao nhiêu tiền?

Bạch Tiểu Thăng âm thầm hỏi Hồng Liên trong đầu, để nó tiến hành tính toán một lượt, mới trả lời,



- Tìm một thợ thủ công giỏi một chút điêu khắc tỉ mỉ, phỏng chừng thành phẩm. . . ít nhất cũng phải từ một triệu đến ba triệu!

Lê Thúc nghe Bạch Tiểu Thăng định giá, mặt đã tái đi rồi.

Đồ vật từ một triệu đến ba triệu, vậy mà lại bị hắn bán đổ bán tháo như thế!

Điều này không biết thì thôi, một khi đã biết, cái loại cảm giác tim như bị dao cắt này, khó chịu biết bao nhiêu!

Đổng Thiên Tú cười toe toét, vẻ mặt tràn đầy kinh hỉ,



- Oa, vậy thì không phải đã kiếm được một món lợi lớn rồi sao!

Ba vạn vào tay, đảo mắt đã bán ra giá trên trời một triệu đến ba triệu bạc, làm nghề mua bán đồ cổ quả nhiên là lãi kếch xù!

Hễ không khai trương thì thôi một khi khai trương là đủ ăn ba năm, quả thật cực tốt.

- Lão Bạch, Đổng Thiên Tú tôi xem như phục cậu rồi!



Đổng Thiên Tú cất tiếng cười to.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nhìn về phía Đổng Thiên Tú, cảm thấy tiếng cười của hắn có chút quá phận.

Ông chủ cửa hàng vẫn còn ở trước mặt phải nên khiêm tốn một chút mới được.

Bạch Tiểu Thăng muốn dùng ánh mắt ám chỉ cho Đổng Thiên Tú, sau đó dẫn gã rời khỏi.

Kỳ thực trong vòng đồ cổ rất giảng quy củ, sau khi giao dịch hoàn thành, hai bên thoả thuận tiền hàng xong, không quan tâm là lượm lậu hay đánh mắt, bằng bản lĩnh của mình, không lời nào để nói, chính là đạo lý mua bán của ngành này.

Cho nên, Bạch Tiểu Thăng cũng không sợ Lê Thúc đổi ý, làm khó làm dễ.

Thế nhưng, Bạch Tiểu Thăng ngoài ý muốn phát hiện, khoảnh khắc Lê Thúc nghe Đổng Thiên Tú tự giới thiệu, mạnh mẽ nhìn về phía Đổng Thiên Tú, đồng tử đột nhiên co lại, dường như đang vô cùng khiếp sợ.

Bạch Tiểu Thăng không khỏi kinh ngạc.

Vốn dĩ Đổng Thiên Tú nhìn Bạch Tiểu Thăng, thấy hắn đang nhìn chằm chằm chủ cửa hàng, cũng không nhịn được quay đầu lại.

Sau đó, Đổng Thiên Tú cũng phát hiện ánh mắt Lê Thúc nhìn mình, lộ ra vẻ không thích hợp!

- Sao vậy đại thúc? Không phải chú muốn đổi ý đấy chứ, vậy thì không tốt lắm đâu! Chú làm ăn phải có giác ngộ, sống chết tự chịu!



Đổng Thiên Tú còn tưởng rằng Lê Thúc muốn đổi ý, không bán cho mình nữa, nhất thời bảo vệ khối gỗ m Trầm kia, lớn tiếng nói.

Câu nói bình thường qua quít này, lại như một cái ngòi nổ, bỗng chốc làm bùng lên lửa giận của Lê Thúc.

- Nói như vậy! Nói như vậy là! Mày là em trai của cô ta?



Lê Thúc vẻ mặt dữ tợn, kêu lên một tiếng sắc bén.

Bạch Tiểu Thăng và Đổng Thiên Tú bị một câu gào to của Lê Thúc làm cho giật mình, hai mặt nhìn nhau, không biết rốt cuộc ông chú họ Lê này bị cái gì kích thích.

Cái gì mà "nói như vậy "? Cái gì mà "là em trai của cô ta" chứ?

Chẳng lẽ, Lê Thúc nhận biết chị của Đổng Thiên Tú sao?

Bạch Tiểu Thăng cho là như vậy, hắn ném cho Đổng Thiên Tú một ánh mắt dò hỏi.

Đổng Thiên Tú thì lại phát mộng, hắn liên tục nhìn Lê Thúc, quả thật không hề nhận biết Lê Thúc, vừa định mở miệng hỏi...

Nào ngờ, ông chú họ Lê kia giống như phát điên, một bên rít gào, một bên vươn tay cầm lấy một cái bình sứ giơ lên thật cao, hướng về phía Đổng Thiên Tú trực tiếp đập tới.

- Năm năm trước, cô ta hãm hại tao thật thảm, năm năm sau, mày lại tới đây hãm hại tao!

- Tao nói, người nhà họ Đổng chúng mày không thể bỏ qua cho tao ư? Tao đều đã trốn về quê rồi mà chúng mày vẫn nhất quyết bám dai như đỉa thế sao?

- Nếu đã như vậy, tao con mẹ nó cái gì cũng không sợ nữa, tao, tao liều mạng với mày!



Đổng Thiên Tú nằm mơ cũng nghĩ không ra, mình và Bạch Tiểu Thăng đi dạo tiệm bán đồ cổ, trong lúc lượm một món hời lớn còn đụng phải một “kẻ thù”.

Thân thể Lê Thúc trông khá gầy yếu, hơn nữa tuổi tác cũng đã năm mươi, không phải là một đứa trẻ ranh to xác.

Nhưng một khi điên lên, tốc độ lại vô cùng nhanh.

Đổng Thiên Tú nhìn thấy cái bình sứ đang đập về phía mình, sợ đến mức vội vội vàng vàng cố gắng né sang bên cạnh.

"Choang" một tiếng, cái bình sứ kia nện xuống đất, mảnh vỡ văng tung tóe.

Đổng Thiên Tú vừa mới thở phào một hơi thì Lê Thúc đã giơ lên cái bình sứ thứ hai lên, ném tới, trong miệng còn thét chói tai,



- Đi chết đi!

Dưới cơn hoảng sợ, Đổng Thiên Tú cuống quít giơ tấm gỗ m Trầm trong tay lên xem như tấm khiên mà ngăn chặn.

Bình Sứ va chạm với gỗ m Trầm, nhất thời vỡ tung, mảnh vỡ bình sứ văng lên cứa vào tay hắn không khỏi đau đớn.

Đổng Thiên Tú nhất thời nhe răng trợn mắt.

Như vậy cũng chưa hết!

Lê Thúc không hỗ là một ông chú trung niên chơi game online, đã không động thủ thì thôi, vừa động thủ là lập tức tới một cái công kích "liên hồi"!

Tất cả đồ sứ gần đó đều bị hắn cầm lên ném ra, dường như không tiếc tiền một chút nào, liên miên bay tới chẳng khác nào mưa rơi, đập thẳng về phía Đổng Thiên Tú.

- Chú muốn làm gì?

- Ôi, đập trúng chân tôi rồi!

- Đại thúc, chú điên rồi sao?!

- Ông chú à, chú muốn đập chết tôi sao!

- Làm ơn dừng tay đi mà!

Đổng Thiên Tú gào khóc kêu loạn, không ngừng tránh đông né tây, dáng vẻ chật vật không chịu nổi.

May mắn, số lượng bình sứ, khay sứ, bát sứ, chén sứ, bình trà, tách trà xung quanh có hạn.

Rất nhanh, Lê Thúc đã ném xong.

Đổng Thiên Tú ở bên này mới vừa lấy hơi, mới vừa nghỉ tạm một giây, ngẩng đầu nhìn lên nhất thời hồn vía lên mây.

Hắn nhìn thấy Lê Thúc ở đối diện, đang cầm một cây kiếm gỗ đào trong tay, hai mắt đỏ ngầu nhắm thẳng hắn mà "giết" tới. Cái này sợ là bắt hắn làm cương thi rồi!

Lê Thúc cầm kiếm gỗ đào làm đao làm chùy, điên cuồng hết chém lại gõ một trận thật mãnh liệt.

Đổng Thiên Tú giơ tấm gỗ m Trầm quý giá lên xem như "khiên chắn", cố gắng ngăn trở, nhưng vẫn phản ứng không kịp, bị kiếm gỗ gõ một cái lên đầu, nhất thời liên tục kêu la thảm thiết.

Như vậy cũng thôi đi, cũng chưa đến mức đòi mạng.

Thế nhưng mảnh sứ vỡ trên sàn nhà quá nhiều, Đổng Thiên Tú nhất thời không chú ý trượt chân ngã phịch xuống, cái mông nặng nề tiếp đất, hơn nữa mảnh sứ vỡ trên đất còn phập một cái đâm thẳng vào da thịt, làm cho hắn không khỏi kêu thảm một trận.

Nhưng cảnh tượng sau đó lại khiến Đổng Thiên Tú sợ đến mức ngay cả lên tiếng cũng không được.

Lê Thúc cũng "giết" đến mù quáng, không hề có ý ngừng lại, kiếm gỗ nhắm thẳng đến hạ thân Đổng Thiên Tú muốn chặt bỏ đi "tử tôn căn" của hắn.

Đổng Thiên Tú hoảng sợ nhìn chằm chằm cây kiếm đang lao đến nhưng không có biện pháp gì né tránh.

Tuy rằng đó chỉ là một thanh kiếm gỗ đào, nhưng lấy kình lực hiện tại của Lê Thúc, nếu thật sự chém trúng, sợ là Đổng Thiên Tú hắn sẽ phải trực tiếp bị tàn phế, ngay cả con cháu đời sau cũng không cần phải suy nghĩ nữa.

Trong nháy mắt mũi kiếm gỗ đào sắp cắm thẳng xuống quần Đổng Thiên Tú, không ngờ lại đột nhiên tuột khỏi tay Lê Thúc bay lên thật cao.

Khoảnh khắc chỉ mành treo chuông ấy, Bạch Tiểu Thăng đã giơ chân đá bay thanh kiếm gỗ kia đi.

Theo sát đó, Bạch Tiểu Thăng cất bước tiến lên, nhanh chóng túm lấy cánh tay Lê Thúc, lưu loát vặn một cái chế trụ ông ta.

Đổng Thiên Tú thở ra một hơi thật dài, trực tiếp nằm phịch xuống đất, há miệng thở dốc, thật có loại cảm giác tìm sống trong chỗ chết.

Lê Thúc vẫn còn đang ra sức giãy dụa, trong miệng không ngừng rít gào thật to,



- Chú mày buông ra mau! Tao muốn chơi chết lũ người nhà họ Đổng này!

Đây là cừu hận gì! Bạch Tiểu Thăng âm thầm nhíu chặt đầu mày.

Bạn cần đăng nhập để bình luận