Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1558: Chị của cậu, vừa đáng trách, lại đáng sợ!

Chiêu thức hắn dùng là Cầm Nã thủ do Hồng Liên kiểm tra ra, bắt lấy huyệt đạo và khớp xương của Lê Thúc khiến cho nửa người Lê Thúc đều bị tê dại, cho dù muốn giãy dụa cũng không có nổi một chút sức lực.

Có điều nếu như Lê Thúc cứ điên cuồng vùng vẫy thân thể như vậy, khó có thể đảm bảo sẽ không làm cho cánh tay trật khớp, vậy thì không tốt chút nào.

- Đại thúc, bình tĩnh một chút!



Bạch Tiểu Thăng quát lên, phân ra một tay, điểm nhẹ lên một cái huyệt vị sau gáy Lê Thúc.

Thân thể Lê Thúc giống như bị điện giật, lập tức thành thật trở lại.

Có điều, vì lý do "an toàn" của Đổng Thiên Tú nên Bạch Tiểu Thăng vẫn tiếp tục giữ chặt Lê Thúc.

- Mẹ của tôi ơi, thật là làm tôi sợ muốn chết, cái ông chú này không phải muốn tôi tuyệt tử tuyệt tôn đấy chứ?

Đổng Thiên Tú thở hắt ra một hơi, bò dậy, hắn hoảng sợ nhìn thanh kiếm gỗ đào nằm lăn lóc trên đất đằng kia, mặc dù bằng gỗ nhưng lực sát thương cũng vô cùng mạnh mẽ, không khỏi âm thầm lau mồ hôi lạnh.

Thế nhưng, Đổng Thiên Tú cũng rất có hàm dưỡng, rất biết khắc chế.

Đều đã vậy rồi mà gã vẫn có thể duy trì không mắng chửi người.

Nếu đổi lại là một người tính khí nóng nảy, mắt thấy Lê Thúc đã bị chế trụ, nói không chừng đã đi tới tát ông ta mấy bạt tay cho hả giận rồi.

Từ điểm đó mà xem, Bạch Tiểu Thăng cũng thật thưởng thức Đổng Thiên Tú.

Đổng Thiên Tú vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi dài, trước tiên nói lời cảm ơn với Bạch Tiểu Thăng,



- Cảm ơn người anh em! May mà có cậu, nếu không tôi đã bị phế đi rồi! Đây là lần thứ hai cậu cứu tôi, lần thứ nhất tôi còn chưa kịp báo đáp, bây giờ lại thêm lần này là tôi lại thiếu cậu thêm một lần nữa!

- Đều là bạn bè với nhau, cậu nói như vậy không khỏi quá khách sáo rồi.



Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt mỉm cười.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng đối với những chuyện xảy ra trước mắt như lọt vào trong sương mù, chỉ đành quay sang cố gắng hỏi thăm Lê Thúc lúc này đã tỉnh táo lại,



- Rốt cuộc là chuyện gì?

Lê Thúc cứ luôn miệng nói người nhà họ Đổng hãm hại ông ta, còn hãm hại đến hai lần, lại bị câu nói kia của Đổng Thiên Tú kích thích, nhất thời phát cuồng, hiển nhiên trong này có việc xưa gì đó.

Đổng Thiên Tú nhìn Lê Thúc, nhịn không được thở dài một hơi, vỗ vỗ bụi đất trên quần áo chính mình, ánh mắt hơi có phức tạp nhìn Bạch Tiểu Thăng,



- Tôi đoán, hẳn là chú ấy từng bị chị tôi hãm hại! Cái câu mà tôi vừa nói kia chính là câu mà chị tôi thường hay nói.

- Làm ăn phải có giác ngộ, sống chết tự chịu!



Đổng Thiên Tú lẩm bẩm.

Những lời này, thật có ma lực.

Nguyên bản Lê Thúc đang yên tĩnh, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lần nữa tràn đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm Đổng Thiên Tú.

Thế nhưng, hiển nhiên Lê Thúc cũng đã thanh tỉnh hơn nhiều, ít nhất, sẽ không lại làm chuyện đả thương người nữa.

- Đại thúc, mặc kệ chú có tin hay không, Đổng Thiên Tú này thề với trời, cháu thật sự không hề biết chú, cũng không biết chú có thù oán gì với chị cháu cả, hôm nay cháu đi dạo phố với bạn nên mới đến nơi này, thật sự không hề có ý muốn bẫy chú cái gì hết!



Đổng Thiên Tú nghiêm túc cẩn thận nói với Lê Thúc,



- Chúng ta có thể tâm sự không? Ngồi xuống tâm sự!

Lê Thúc trực tiếp nghiêng đầu qua chỗ khác, không muốn phản ứng gã.

Đổng Thiên Tú không còn cách nào đành làm vẻ mặt bất đắc dĩ với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, nhìn Lê Thúc nói một cách không nhanh không chậm,



- Đại thúc, có thể nghe cháu nói hai câu được không?

Lê Thúc như trước không hề lên tiếng.

Bạch Tiểu Thăng vẫn nói tiếp,



- Cháu cảm thấy, chú là một người coi trọng gia đình. Chú mở cửa hàng ở đây kiếm tiền, hoặc là chơi trò chơi làm chủ bá kiếm tiền, cũng là vì sinh hoạt, vì nuôi gia đình, đúng không? Vậy thì chú có biết rõ hành vi vừa rồi của chú có nghĩa là gì không? Có ý định đả thương người! Nếu như người bạn này của cháu có chút ý xấu, cậu ta có rất nhiều tiền, có thể mời luật sư tốt nhất. Một khi cậu ta muốn tố cáo chú thì chú sẽ bị câu lưu ngay lập tức. Nếu như chú thật sự đả thương cậu ta, vậy thì khó thoát cảnh ngồi tù! Chẳng lẽ chú thực sự không muốn suy nghĩ vì người nhà của mình một chút hay sao?

Bạch Tiểu Thăng vừa nói như vậy, Lê Thúc rốt cục bị xúc động.

Trầm mặc chốc lát, Lê Thúc quay đầu nói với Bạch Tiểu Thăng,



- Cậu buông ta ra, ta sẽ không động thủ nữa.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng mới buông lỏng tay, thả Lê Thúc ra.

Lê Thúc xoa xoa cánh tay, không rên một tiếng, xoay người quay trở lại cái bàn bên kia.

Bạch Tiểu Thăng và Đổng Thiên Tú nhìn nhau, đi theo.

Trên đường, Đổng Thiên Tú giơ ngón tay cái lên với Bạch Tiểu Thăng.

Nếu bàn về việc chạm đến nhân tâm, khuyên nhủ người khác, hắn quả thật phục Bạch Tiểu Thăng sát đất.

Bạch Tiểu Thăng cười cười.

Hắn thấy trên bàn Lê Thúc có để mấy cái khung ảnh, chắc là người hình của nhà, tuy rằng trên bàn để đủ thứ đồ vật lung ta lung tung nhưng khung ảnh lại được trưng bày một cách cẩn thận tỉ mỉ. Đủ thấy, Lê Thúc là một người rất chú trọng thân tình.

Còn có, nếu thật sự chỉ vì hả giận nhất thời mà phải vào ngục giam thì được chả bằng mất, Lê Thúc lại là một người khá có lý trí.

Mắt thấy Bạch Tiểu Thăng và Đổng Vân Tú cùng qua đây, Lê Thúc ngồi ở đó, có chút ủ rũ, nhưng không hề đuổi bọn họ đi.

Trầm mặc trong chốc lát, Lê Thúc đưa tay chỉ chỉ hai cái ghế gần đó, ý bảo bọn họ ngồi.

- Vừa rồi ta đã mất lý trí.

Lê Thúc lầm bầm một câu, e là câu này tương đương với ý xin lỗi.

- Kỳ thực, cháu cũng rất hiểu chú.



Đổng Thiên Tú mở miệng,



- Đừng coi chị ấy là chị cháu, cháu không hề đồng ý với những thủ đoạn của chị ấy một chút nào hết, quá ác độc quá tuyệt tình. Tuy rằng cháu không biết lúc trước chú có mâu thuẫn gì với chị cháu, vì sao lại rơi ào tình cảnh này. Cháu xin được phép hướng về phía chú biểu đạt lòng áy náy của mình!

Lê Thúc giương mắt, ánh mắt phức tạp nhìn Đổng Thiên Tú, hiển nhiên có thể nhìn ra dáng vẻ chân thành của hắn không phải là giả.

- Kỳ thực, chuyện này cũng không quan hệ gì tới cậu, ta hướng về phía cậu trả thù thì khỏi nói, hướng về phía chị cậu báo thù. . . vậy thì càng không có loại thực lực đó.

Lê Thúc cười khổ, tự châm cho mình điếu thuốc.

Dưới cái nhìn soi mói của Bạch Tiểu Thăng và Đổng Thiên Tú, Lê Thúc rít sâu một hơi thuốc lá, phun ra một đoàn khói trắng, cất giọng khàn khàn,



- Nhiều năm qua, ta vô cùng căm cận thủ đoạn tàn nhẫn tuyệt tình trên thương trường của chị cậu,. . .

- Đồng thời cũng sợ hãi trong suốt bao năm!

Lê Thúc châm một điếu thuốc, rít vài hơi cho tâm tình mình bình tĩnh trở lại. Sau đó mới bắt đầu kể về chị của Đổng Thiên Tú, sâu trong ánh mắt của ông ta vẫn còn chất chứa vẻ kiêng kỵ sâu sắc.

Xem ra, quả thật ông ta đã bị chị của Đổng Thiên Tú dọa cho sợ rồi.

- Từ năm hai mươi tuổi chị cháu đã vào làm trong xí nghiệp của gia tộc, đến năm ba mươi tuổi chị ấy đã có thể một mình đảm đương một phía, năm ba mươi lăm tuổi thì nắm giữ tất cả việc làm ăn mua bán trong nhà. Năm năm trước, ngay cả những bậc đại lão trong gia tộc đều cam nguyện đứng hàng thứ hai, chẳng thèm quan tâm đến việc làm ăn mua bán chút nào, hoàn toàn giao tất cả quyền quản lý công việc lại cho chị tôi. Có thể nói, chị cháu chính là đại biểu của nhà chúng cháu, theo cháu thấy trong giới kinh doanh hiện nay, người có thể chống lại các thủ đoạn của chị ấy đã ít lại càng ít. Cháu nói chú này, hẳn là trước đây chú cũng là một nhân vật rất đáng gờm đúng không?



Đổng Thiên Tú nhịn không được hỏi.

Những lời này của Đổng Thiên Tú rất có hiềm nghi khoe khoang chị gái của mình.

Dù sao, ngay cả tồn tại như Lục Vân, cũng là mấy chục tuổi mới có thể oai phong một cõi, tài năng khiến người khác phải kính nể, người có thể đấu tay đôi với ông ta nay đã ít lại càng ít.

Chị gái của Đổng Thiên Tú, chống đỡ trời xanh, thật sự lợi hại như vậy sao?

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nhìn sang Đổng Thiên Tú.

Từ phản ứng tâm tình được biểu hiện trên mặt Đổng Thiên Tú mà xem, quả thật gã không mấy thích phong cách làm việc của chị gái gã, nhưng mà đối với năng lực của chị gái mình gã lại vô cùng sùng bái.

Quả thật trong khoảnh khắc ấy Bạch Tiểu Thăng đã bị khơi gợi lên lòng hiếu kỳ, không khỏi muốn hỏi thêm một chút, rốt cuộc chị gái của Đổng Thiên Tú là thần thánh phương nào.

Thế nhưng, cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ suy nghĩ một chút rồi thôi.

Thứ nhất, ở chỗ này không tiện hỏi, thứ hai, kết giao bạn bè chính là kết giao bạn bè, mọi người tâm đầu ý hợp, vậy thì tốt nhất đừng để những thứ tạp nham khác chen vào, biết người nhà người ta lợi hại liền muốn hỏi thăm chẳng khác nào lòng mang ý đồ, mối quan hệ đơn thuần ban đầu cũng bởi vậy mà thay đổi mùi vị.

- Chị của chú mày. . . đúng là kỳ tài trong giới thương nghiệp! Nhất là làm một cô gái mà nói, trẻ tuổi như vậy mà đã có thủ đoạn đến thế rồi!

Lê Thúc không thừa nhận điểm ấy cũng không được.

Có điều, khi nói đến thân phận của mình, Lê Thúc có chút ngượng ngùng, hầm hừ cất tiếng,

- Cái thằng nhóc này, không phải chú mày đang châm chọc ta đấy chứ? Ta cũng không phải đại nhân vật ghê gớm gì, nhất là so sánh với người nhà họ Đổng các ngươi thì càng là một kẻ trên trời một người dưới đất, căn bản không thể so sánh được!

Đổng Thiên Tú áy náy cười cười, tỏ vẻ hoàn toàn không hề có ý đó.

- Kỳ thực nói một cách nghiêm khắc thì, lúc trước chị của chú mày cũng không phải chuyên môn hãm hại một mình ta, mà là cùng lúc thu thập mười mấy cái xí nghiệp chúng ta! Khiến cho chúng ta đều phải phá sản, khi đó cô ta chỉ mới hơn ba mươi tuổi mà thôi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận