Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1559: Sủng đệ cuồng ma

Lê Thúc vừa nhớ lại chuyện năm đó nhất thời không nhịn được có chút run tay, mạnh mẽ rít một hơi thuốc thật sâu cho tâm trạng bình phục một chút mới liếc mắt nhìn Đổng Thiên Tú một cái, đoạn tiếp tục nói,



- Thực ra mấy năm trước ta còn gặp qua chú mày nữa cơ!

- A?



Ánh mắt Đổng Thiên Tú nhất thời đầy vẻ hiếu kỳ, gã hoàn toàn không có một chút ấn tượng gì với Lê Thúc cả.

- Lúc trước, mười mấy ông chủ xí nghiệp chúng ta cùng nhau đi đến tổng bộ xí nghiệp nhà họ Đổng các ngươi muốn cầu chị của chú mày tha cho chúng ta một lần.



Lê Thúc nói với vẻ ngượng ngùng,



- Kết quả ở dưới lầu, một người bạn của ta lái xe không cẩn thận đã quẹt phải xe của chú mày, hai bên còn xảy ra tranh chấp với nhau, lúc đó chúng ta lòng như lửa đốt, đối với chú mày có hơi. . . thô bạo một chút. Chuyện này, chú mày có còn nhớ không?

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Đổng Thiên Tú.

Đổng Thiên Tú sửng sốt, nỗ lực nhớ lại một phen, dường như nghĩ tới cái gì, hai mắt sáng ngời, đầu ngón tay đánh tách một cái,



- A, đúng là có chuyện như vậy! Đám người kia tính khí rất nóng nảy, mấy người cầm đầu còn ra tay đánh cháu nữa. Chẳng lẽ trong những người đó còn có chú nữa sao?

Lê Thúc cười khổ nét mặt đầy vẻ bi thương,



- Quả thật là có ta, nhưng mà con mẹ nó ta lại là người đứng cuối cùng. Ta căn bản không hề lên tiếng, cũng không hề động chạm một đầu ngón tay nào của chú mày, ta chỉ đi theo nhìn mà thôi! Cách nhiều năm như vậy, đừng bảo là chú mày đã không còn nhớ được ta nữa, kỳ thực ta cũng không có nhận ra chú mày, nếu không phải chú mày tự báo tên họ, cho dù ta cảm thấy chú mày nhìn quen mắt thì cũng không dám chắc chắn!

Đổng Thiên Tú không nhịn được hỏi một câu,



- Nói cách khác, vừa rồi cháu bị đánh túi bụi như vậy, vốn dĩ có thể tránh khỏi, chỉ hoàn toàn là tự mình tìm lấy thôi sao?

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy liền bậc cười, nhịn không được thầm nghĩ trong lòng: Tú Nhi, cậu tự biết miệng mình gây rắc rối là được rồi, cần gì phải nói ra cơ chứ.

Lê Thúc không để ý đến Đổng Thiên Tú, nói tiếp,



- Sau khi nổi lên xung đột với chú mày, đoàn người chúng ta đã gặp được chị gái chú mày. Thực ra từ lúc bắt đầu, mặc dù chị của chú mày ăn nói có hơi khắt khe cay độc một chút nhưng cũng không hề có ý định muốn "mệnh" chúng ta, chỉ nói muốn để mười mấy cái xí nghiệp chúng ta ký kết một phần "giấy bán thân" mà thôi. . . Ta đã cho là như vậy! Cái phần hợp đồng kia chính là bảo chúng ta góp một viên gạch cho chuyện làm ăn của Đổng gia các ngươi, không phải là "giấy bán thân" thì là cái gì. Lúc ấy, chúng ta còn cố gắng hết sức tranh thủ, muốn đè thấp điều kiện của cô ta một chút, dường như thái độ của cô ta cũng có chút buông lỏng. Kết quả, chú mày lập tức xuất hiện. . .

Lê Thúc nói, trên mặt đầy vẻ phiền muộn,



- Khi đó, chú mày vừa trưng ra bộ dạng mặt mũi bầm dập thì chị gái chú mày đột nhiên bùng nổ. Chú mày lập tức nhận ra chúng ta, bảo rằng mấy người chúng ta đã cùng nhau khi dễ chú mày. . . mặc dù cũng không sai, thế nhưng riêng ta chỉ đứng nhìn mà thôi!

Theo như lời Lê Thúc nói, Bạch Tiểu Thăng có thể dự đoán được cảnh tượng kia như thế nào.

Khi đó, Đổng Thiên Tú còn là một thằng nhóc to xác huyết khí phương cương, bị xe người ta va quẹt ở ngay dưới lầu công ty nhà mình, không những thế còn bị một đám người đánh, sau đó lại thấy mấy người kia chạy tới nói chuyện làm ăn với nhà mình thì sẽ là tư vị gì, hẳn là không hề dễ chịu.

- Cô chị của chú mày lập tức lật mặt, thoáng cái xé nát hợp đồng đã được bàn bạc tốt rồi vứt mảnh vụn lên đầu mấy người bạn của ta, còn chỉ vào chúng ta mà nói bằng vẻ mặt và giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc. . . Những lời lẽ đó đến nay ta vẫn còn nhớ rõ rõ ràng ràng, không sót một chữ.

“Các người khi dễ em trai tôi chính là khi dễ tôi! Việc làm ăn này dừng lại ở đây, bắt đầu kể từ giờ phút này, chúng ta không chết không thôi!”

Lê Thúc ánh mắt nghiêm nghị, lẩm bẩm,



- Cô ta thà rằng không hợp tác làm ăn nữa cũng phải xả giận cho chú mày! Cô ta không thèm nghe bất kỳ lời giải thích nào của chúng ta, ngay cả nói xin lỗi đều không được, cho dù bồi thường chuyện làm ăn cũng không được nốt, trực tiếp cho người tống cổ chúng ta ra ngoài!

- Trong vòng một năm sau đó, cô ta tiến hành đuổi cùng giết tận với mười mấy cái xí nghiệp của chúng ta, không ngừng chặn đường ngăn trở, đến sau cùng, toàn bộ mười mấy cái xí nghiệp chúng ta đều phá sản mới coi như xong!

Lê Thúc nói đến mức chính mình cũng hoảng sợ thật sâu,



- Đây chính là chị của chú mày! Thà rằng đắc tội với cường đạo còn có thể nói chuyện, đắc tội với cô ta thì một chút chỗ trống cũng không có!

- Nhưng mà chú mày nói xem, trong chuyện này ta không hề dính dáng chút nào! Ta chỉ là một nhân vật quần chúng, từ đầu tới cuối chỉ đứng xem náo nhiệt, hoàn toàn không hề nói một câu nào, càng không hề động vào một đầu ngón tay của chú mày!



Thần sắc Lê Thúc tràn đầy bi thương, gần như khóc lóc kể lể.

Đổng Thiên Tú nghe được chỉ biết vò đầu, dường như cũng hiểu được chị mình đuổi tận giết tuyệt như vậy có hơi quá đáng.

Kỳ thực lúc đó gã cũng vô cùng tức giận, cáo trạng với chị gái, cũng vì muốn chị giúp mình báo thù, nhưng sau đó hắn lại quên đi mất.

Không ngờ, thì ra chị gái lại thông suốt tới vậy, làm việc đến cùng như thế.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được quay sang nhìn Đổng Thiên Tú.

Từ những gì Lê Thúc miêu tả, Bạch Tiểu Thăng dường như thấy được một vị "sủng đệ cuồng ma", nhớ tới khi Trần Phi Ngư theo chân bọn họ đánh bài nói chuyện trời đất, trong lời nói cũng lộ ra ý tứ này, Bạch Tiểu Thăng càng thêm kiên định với phán đoán của mình.

- Thực ra con người tôi từ nhỏ đến lớn đều rất ngay thẳng, dễ dàng khiến người ta bắt nạt, nên từ bé đến giờ đều được chị che chở. Chị ấy ghét nhất là nghe thấy tôi bị người ta khi dễ.



Đổng Thiên Tú thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn, nhất thời mặt ửng đỏ, lẩm bẩm.

Lê Thúc hoàn tất việc nhớ lại quá khứ "bi thảm" đã qua, bỗng nhiên hoàn hồn lại, trên tay cầm nửa đoạn thuốc lá hung hăng dụi vào trong gạt tàn.

- Khụ, ta nói chuyện này với hai người để làm gì cơ chứ!



Lê Thúc trợn mắt,



- Làm ăn không bằng người, ta đành chịu! Bị mấy người kia liên lụy cũng chỉ có thể xem như ta xui xẻo! Thằng nhóc họ Đổng kia, chú mày đã nói, không phải cố ý tới đây tìm ta gây phiền phức, ta đây cũng không thể oan uổng người. Chuyện đánh chú mày vừa rồi xem như là ta không đúng. Về phần chú mày lượm lậu, coi như ta nhìn nhầm, đều là trời cao an bài hết rồi, ta chỉ đành nhận, cũng không còn lời nào để nói! Hiện tại, xin hai vị hãy đi đi thôi!

Lê Thúc nói như vậy có chút ý tứ muốn đuổi người.

Có điều, Bạch Tiểu Thăng nhìn ra được, Lê Thúc nhớ lại quá khứ rồi nghĩ đến hiện tại, phiền muộn và giận dữ chất chứa trong lòng suốt nhiều năm qua khiến ông ta nhất thời thất lễ, thiếu chút nữa làm Đổng Thiên Tú bị thương nặng, bây giờ tỉnh táo lại, nghĩ tới chị gái Đổng Thiên Tú là ai, có lẽ ông ta đã cảm thấy sợ hãi rồi!

Cái bà chị nhà họ Đổng chính là một “sủng đệ cuồng ma”, em trai bị bắt nạt, thà rằng không làm ăn gì nữa cũng phải đuổi tận giết tuyệt, nếu như biết được Đổng Thiên Tú thiếu chút nữa ở chỗ này đã bị "đoạn" mất, cô ta sẽ làm ra phản ứng như thế nào?

Phỏng chừng cô ta sẽ bảo người hủy đi Lê Thúc.

Hình như Lê Thúc cũng nghĩ đến điểm này, sâu trong mắt mơ hồ đầy vẻ hoảng sợ.

Đổng Thiên Tú đối với cảnh ngộ bi thương của Lê Thúc, bày tỏ sự đồng tình và áy náy, sau khi liên tục xin lỗi, gã mới theo Bạch Tiểu Thăng rời đi.

Có điều trước khi đi, Đổng Thiên Tú đem tấm gỗ m Trầm đặt lên bàn cho Lê Thúc, chỉ vào Bạch Tiểu Thăng mà nói,



- Người bạn này của cháu có ánh mắt rất độc, nếu cậu ta đã nói thứ này có giá trị thì chắc chắn nó rất có giá trị! Lê Thúc hãy giữ lại, coi như là một chút bồi thường cho chú khi không lại bị liên lụy, coi như là một chút tâm ý của cháu vậy.

Dứt lời, Đổng Thiên Tú cũng không quay đầu lại, gọi Bạch Tiểu Thăng rời đi.

Lê Thúc kinh ngạc nhìn khối gỗ m Trầm kia, nâng mắt nhìn lại đã không thấy bóng dáng hai người đâu.

Hắn lẩm bẩm nói một mình,



- Tiểu tử Đổng gia này. . . đúng là rất nhân nghĩa!



Bạn cần đăng nhập để bình luận