Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 156: Đại minh tinh



- Hôm nay chuyện đó thật quá nguy hiểm! Lần sau, nếu em muốn đi ra ngoài, nhất định phải mang vệ sĩ! Ít nhất cũng phải đi cùng Tiểu Lý, cậu ta là quán quân giải võ thuật cả nước, hôm nay nếu cậu ta gặp hai tên đầu gấu kia, nhất định sẽ đánh cho bọn hắn răng rơi đầy đất!

Đến tận bây giờ trong lòng Mẫn tỷ nghĩ lại việc tại phố đồ cổ ngọc thạch vẫn còn sợ hãi, canh cánh trong lòng.

- Biết rồi mà, từ lúc trở về chị đã nói rất nhiều lần rồi.

Trước mắt Mẫn tỷ, mỹ nữ mượn dùng tên của nàng đang lười biếng như mèo, duỗi người ra, thể hiện ra đường cong lung linh, không chỗ nào không hoàn mỹ, đủ để cho mọi đàn ông chảy máu mũi.

Cho dù là Mẫn tỷ thì cũng không nhịn được sợ hãi, thán phục, nhìn thêm một chút.

- An toàn của em là quan trọng nhất, xảy ra chuyện gì, chị không chịu trách nhiệm nổi!

- Không phải Chúng ta không xảy ra việc gì sao, huống hồ, chúng ta còn được cứu bởi một vị đại cao thủ!

Mỹ nữ vừa nói chuyện, duỗi đùi ngọc thon dài trắng như tuyết, mu bàn chân thẳng nuột, hướng xuống đất, hai đầu cánh tay ngọc trắng như ngó sen buông thõng xuống, một động tác vũ đạo, khiến cô như là thiên nga trắng cao quý, ưu nhã.

Nói đến Bạch Tiểu Thăng, hai mắt cô sáng lên.

Lúc đó ở trong ngõ hẻm, Bạch Tiểu Thăng sử dụng những động tác đánh cho một người đàn ông cao to không còn sức đánh trả.

Một màn đó, đúng thần võ phi phàm!

- Tóm lại, nếu em không đồng ý với chị! Lần sau, chị sẽ báo cáo mọi hành động của em với ông chủ!

Mẫn tỷ hừ lạnh một tiếng, uy hiếp nói.

- Được rồi được rồi, Mẫn tỷ!

Mỹ nữ chạy tới nũng nịu ôm cánh tay Mẫn tỷ, một người từ thiên nga trắng cao ngạo, lại nhanh chóng biến thành một cô nhóc đáng thương,

- Cùng lắm thì, chúng ta lần sau ra ngoài, cẩn thận hơn một chút thì sẽ không có chuyện gì đâu.

- Không được!

Mẫn tỷ không nao núng, một chút cũng không nhường.

- Em lại làm cho Mẫn tỷ không vui.

Bỗng nhiên một giọng nói truyền đến, nhẹ nhàng êm tai.

Mỹ nữ vui vẻ ngẩng đầu,

Chị họ Tuyết Liên!

Tới, đúng là Ngụy Tuyết Liên!

Người hầu dẫn đường mở cửa, đối với mỹ nữ cung kính hạ thấp người, lui xuống. Nàng biết rõ thân phận của Ngụy Tuyết Liên, ngay cả thông báo cũng không làm, trực tiếp dẫn vào.

Ngụy Tuyết Liên cười nhẹ nhàng đi đến, mỹ nữ giống như bay về tổ chim, phi thẳng qua, ôm lấy Ngụy Tuyết Liên.

- Ngụy Mặc Nhiễm, em tốt xấu gì cũng là đại minh tinh, không thể trưởng thành một chút sao?

Ngụy Tuyết Liên vừa bực mình vừa buồn cười.

Mẫn tỷ ở bên cạnh, nhìn Ngụy Tuyết Liên cung kính khom người, Ngụy Tuyết Liên nhìn cô ta rồi gật đầu cười một tiếng, coi như chào hỏi qua.

- Em trước mặt người khán giả bộ đã đủ mệt mỏi, nơi này lại không có người ngoài.

Ngụy Mặc Nhiễm không quan tâm nói, lôi kéo Ngụy Tuyết Liên ngồi xuống, ánh mắt tràn đầy hưng phấn.

- Em nghe nói chị ở chỗ này nên đã từ chối mấy buổi hòa nhạc, cố ý chạy đến, muốn ở chỗ này biễu diễn một lần, có cảm động không?

- Cảm động. Nhưng mà, em tới quá sớm, buổi hòa nhạc ở Thiên Nam còn hơn bốn mươi ngày nữa mới bắt đầu?

Ngụy Tuyết Liên hỏi.

- Vậy em không được tự mình đi xem, chọn lựa sân bãi một chút sao.

Ngụy Mặc Nhiễm cười hì hì nói

Ngụy Tuyết Liên khóc cười không được.

Một ca sĩ đang hot và là đại minh tinh, tự mình đi chọn sân bãi? Chị thấy em, cố ý đến chơi thì có!

Nhưng mà chơi một lần hơn một tháng, cũng chỉ có cô ấy mới tùy hứng như thế!

- Tốt, dù sao ngay cả công ty cũng là của nhà các em, em muốn làm gì cũng được!

Ngụy Tuyết Liên cười một tiếng, lắc đầu.

Mẫn tỷ bên cạnh cũng rất bất đắc dĩ, nhìn Ngụy Tuyết Liên cười nói.

- Tuyết Liên tiểu thư, người phải khuyên nhủ cô em họ này của người thật nhiều đó, người không biết được sự việc hôm nay có bao nhiêu. . .

- Được rồi, được rồi. Mẫn tỷ chị muốn cả ngày nói chuyện này sao!

Ngụy Mặc Nhiễm bĩu môi, con mắt bỗng nhiên xoay chuyển, cười hì hì nói,

- Chị đi làm trứng ốp cho chúng tôi, pha ly cà phê, Liên tỷ thích nhất là cà phê chị pha đó!

Kỹ xảo pha cà phê của Mẫn tỷ, ngay cả cha nàng đều khen không dứt miệng, tự tay pha cà phê, cần nhiều công cụ, quá trình phức tạp, mỗi một bước chỉ cần có chút sai lầm, thì sẽ làm hỏng cả ly cà phê.

Chắc là cô gái nhỏ Ngụy Mặc Nhiễm này đang chê cô nói nhiều, muốn đuổi cô đi.

Mẫn tỷ vừa bực mình vừa buồn cười.

Quay người rời đi, pha cà phê.

Ngụy Mặc Nhiễm lè lưỡi.

- Liên tỷ, chị mau nói cho em biết chị ở bên này thời gian qua thế nào, chơi vui không!

Ngụy Mặc Nhiễm nháy mắt, tràn đầy phấn khởi hỏi.

- Rất vui.

Ngụy Tuyết Liên cười một tiếng.

Nói ra những điều này, nàng không tự chủ được mà nhớ tới khoảng thời gian từ lúc quen biết Bạch Tiểu Thăng đến nay, trải qua rất nhiều chuyện lý thú.

Trong phòng bếp.

Mẫn tỷ nghiêng tai, nghe thấy những tiếng cười êm tai, không nhịn được thở dài, dùng giọng nói bé nhỏ không thể nghe thấy lầm bầm nói.

- Hai công chúa nhỏ, lúc nào cũng khiến người ta lo lắng. Nhưng mà. . . chỉ là chơi đùa một chút thôi, cuối cùng vẫn sẽ trở về. . . Kiểu gì cũng phải trở về.

Giọng nói của Mẫn tỷ có vài phần cảm khái cùng bất đắc dĩ.

Sinh ra ở nhà phú quý, là phúc hay họa đây.

Một bên khác, Bạch Tiểu Thăng, Hàn Sơ Ảnh trở lại nhà trọ, vừa đến dưới nhà, Hàn Sơ Ảnh nhận được điện thoại.

- Đội chúng tôi có việc, tôi muốn qua đó một chút.

Hàn Sơ Ảnh nhìn Bạch Tiểu Thăng, bỗng nhiên cười một tiếng,

- Dù sao anh bây giờ cũng không có chuyện gì, hay là anh đi với tôi một chuyến, lát nữa, tôi mời anh ăn cơm!

Bạch Tiểu Thăng cười lạnh một tiếng, không thèm quay đầu lại cứ thế đi về phòng trọ.

- Hừ, có cần phải như thế hay không!

Hàn Sơ Ảnh không thèm nói, sau đó vội vàng rời đi.

Bạch Tiểu Thăng trở lại phòng, bắt đầu giấc mộng cuối tuần trong yên tĩnh của hắn.

Thứ bảy không có việc gì, chủ nhật có một vị khách đặc biệt ghé thăm—— Tạ Hữu Tân.

Lần này đến nhà, Tạ Hữu Tân mang theo hai người bảo tiêu cao to rắn chắc, trên nách còn kẹp một cái rương an toàn, cẩn thận đề phòng trộm cắp.

- Đã làm xong rồi sao?

Bạch Tiểu Thăng hơi kinh ngạc, Tạ Hữu Tân đến nhà thì chỉ có một việc, đưa vòng ngọc, mặt dây chuyền tới!

Bạch Tiểu Thăng để bọn họ vào, Tạ Hữu Tân cho hai người kia đứng ở cửa. Một mình hắn cùng Bạch Tiểu Thăng đi vào, cẩn thận từng li từng tí mở rương an toàn ra, đặt trên bàn.

Hai cái vòng tay, hai mặt dây chuyền, màu sắc tinh khiết vô cùng, như thấm vào ruột gan, lộ ra khí chất cao quý.

Tạ Hữu Tân mình thấy, con mắt muốn dán vào đó.

- Bạch tiên sinh, trong đêm tôi đi tìm đại sư, dùng nhiều gấp đôi tiền để đẩy nhanh tốc độ, chỉ cái vòng ngọc này, mỗi một cái đều giá trị liên thành! Nếu dùng quảng cáo một chút, chậc chậc. . . Còn có cái mặt dây chuyền này, khắc họa là một vị đại sư làm chính, ba vị thợ cấp một hỗ trợ, chậc chậc. . .

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy cũng rất hài lòng.

- Ngọc còn thừa, đủ để cho ông kiếm lời sao?

- Đủ, quá đủ.

Tạ Hữu Tân nhếch miệng cười một tiếng,

- Tôi không dám dối gạt ngài, trừ chỗ này ra, tôi chỉ còn thừa hai mặt dây chuyền, đã bị người đoạt mua, số tiền này ngoại trừ trả công các đại sư, thừa lại thì đúng là lời một chút, lời một chút!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Sau đó, hắn cùng lão Tạ nói chuyện phiếm một lúc, kiểm hàng, ký biên nhận, lão Tạ lúc này mới cáo từ, Bạch Tiểu Thăng cũng không tiễn xa, dừng bước ở cửa ra vào.

Tạ Hữu Tân cùng người của ông rời khỏi nhà Bạch Tiểu Thăng.

Lúc ra khỏi nhà trọ, Tạ Hữu Tân đứng lại, quay người liếc mắt một cái, ánh mắt phức tạp, cầm điện thoại gửi tin tức, bên trong miệng còn lẩm bẩm.

- Bạch tiểu ca, lão Tạ tôi là người làm ăn thủ tín, sẽ không để lộ tin tức khách hàng. Nhưng hiện tại tiền hàng hai bên đã giao xong, tôi xin lỗi vậy! Ai bảo, nhà họ Tôn muốn tìm cậu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận