Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1560: Cậu có muốn làm anh rể tôi không?

Bạch Tiểu Thăng và Đổng Thiên Tú rời khỏi "Tàng Bảo Các" của Lê Thúc, mắt thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm, là lúc nên trở về khách sạn thu dọn đồ đạt ra sân bay kẻo trễ chuyến bay vì thế hai người cũng lập tức quay về.

Lúc đi trên đường, Đổng Thiên Tú yên lặng không nói gì, hẳn còn đang suy nghĩ những chuyện kia.

- Thực ra chị tôi cũng không phải là người xấu, chỉ có điều phong cách làm việc có chút tuyệt tình mà thôi…



Đổng Thiên Tú như thể đang nói với Bạch Tiểu Thăng, lại như là tự lẩm bẩm một mình.

Bạch Tiểu Thăng đi bên cạnh đương nhiên nghe thấy.

- Chị tôi nói, thương trường chính là chiến trường, là nơi mà người ta tranh đấu một mất một còn, kiêng kỵ nhất chính là hành xử thiếu quyết đoán, có lòng dạ đàn bà. . .

- Chị ấy còn nói, lĩnh vực kinh doanh giống như một cái ao cá vậy, cá lớn nuốt cá bé, đó là đạo lý sinh tồn trong tự nhiên. Kẻ có thực lực chính là vua, có cạnh tranh đương nhiên có xung đột, ta mạnh hơn ngươi, ngươi phải cúi đầu xưng thần, nếu không thì sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi...

- Chị ấy còn nói tôi là em trai của chị ấy, tôi không muốn sớm bước chân vào thương trường, vậy thì cứ chơi nhiều hơn mấy năm, tất cả điều có chị ấy ở đây. Có chị ấy ở đây việc làm ăn mua bán của Đổng gia chúng ta cũng chỉ có thể phát triển không ngừng, chị ấy nói, một khi chị ấy giao tất cả công việc làm ăn vào tay tôi thì nhất định đó phải là một tòa giang sơn thật lớn mới được. . .

Bạch Tiểu Thăng yên lặng lắng nghe.

Những lời này, tự có nó một phen đạo lý của riêng mình, không thể nói là đúng cũng không thể bảo là sai.

Chỉ có thể nói, lý giải của mỗi người đối với con đường thương nghiệp đều không hề giống nhau.

Có điều, Bạch Tiểu Thăng không khỏi có chút kính phục đối với chị của Đổng Thiên Tú, cô ấy nhất định là một vị nữ cường nhân làm việc thẳng thắn quả quyết.

- Thực ra đối với những đạo lý mà chị tôi nói phần lớn tôi đều không ủng hộ, tôi không muốn con đường kinh doanh của mình trở thành một tràng đồ lục! Mọi người đều chỉ vì cầu tài mà thôi, cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, phàm là có thể hợp tác thì cố gắng hợp tác không tốt sao, sao lại cứ muốn ngươi chết ta sống như vậy?



Đổng Thiên Tú tiếp tục lẩm bẩm.

- Nhưng mà chị của tôi đối xử với tôi vô cùng tốt, quả thật là. . . so với cha, mẹ tôi còn tốt hơn nhiều!

- Tôi nói chị tôi sẽ nghe, sẽ tiếp thu, nhưng mà con đường thương nghiệp này chị ấy vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ thay đổi. . .

Đổng Thiên Tú thở dài,



- Kỳ thực có lúc tôi cũng không hy vọng chị ấy thay đổi. Dù sao, tính tình cáu kỉnh trên người chị ấy, bất kể là tốt hay là xấu, tính gộp lại mới là chị ấy.

Sau khi nói xong lời nói này, Đổng Thiên Tú mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, mắt thấy Bạch Tiểu Thăng vừa nghe vừa gật đầu, nhịn không được lắc đầu cười khổ,



- Cậu nói xem, tự dưng tôi lại đi nói mấy thứ này với cậu làm gì.

- Tôi trái lại cảm thấy chị cậu cũng không tệ, nhất là đối với cậu!



Bạch Tiểu Thăng vỗ vỗ vai Đổng Thiên Tú cười bảo,



- Có lẽ cô ấy cho rằng, đến chống đỡ xí nghiệp Đổng gia, đánh hạ cho cậu một cái "giang sơn" thật lớn, cho nên mới như một gã chiến binh một khắc không ngừng vậy, tuyệt đối không bao giờ nhân từ nương tay với người ngoài. Tôi thấy cậu có rất nhiều kiến giải đặc biệt đối với lĩnh vực kinh tế, nhưng bình thường cứ tỏ vẻ phóng đãng không kiềm chế được, dường như là tận lực để cho mình thoạt nhìn mâu thuẫn với giới kinh doanh, có phải cậu cảm thấy một khi mình vào xí nghiệp trong nhà, chính là cùng làm việc chung với chị gái của mình, cậu sợ cả hai sẽ nảy sinh bất đồng và mâu thuẫn, sẽ ảnh hưởng cảm tình hay không?

Nghe Bạch Tiểu Thăng vừa nói như vậy, Đổng Thiên Tú sững sờ nhìn hắn, trong mắt dường như có vẻ không thể nào tin nổi.

- Cậu là con giun trong bụng người ta sao?



Đổng Thiên Tú nhịn không được kinh hãi hỏi.

Những lời này xem như thừa nhận cách nói của Bạch Tiểu Thăng.

- Cậu cảm thấy tác phong của chị cậu không đúng, cậu không muốn làm những việc như vậy, nhưng mà cậu lại cảm thấy chị cậu đối xử với cậu quá tốt, cậu không đành lòng khi đi theo chị làm việc lại có chủ trương trái ngược với chị ở trước mặt mọi người, cậu sợ sẽ làm chị mình tổn thương, cho nên cậu mới lựa chọn trốn tránh.



Bạch Tiểu Thăng nói một cách nghiêm túc,



- Kỳ thực, cậu nên đi nếm thử một chút, thử đi theo cô ấy làm việc cùng với nhau, đi chia sẻ gánh nặng trên vai chị cậu đi. Nếu như cậu cảm thấy chị cậu làm không đúng còn bản thân mới là đúng. Vậy thì cậu hãy dùng thương đạo của mình ảnh hưởng cô ấy, mà không phải một mực trốn tránh! Cứ như vậy quả thực không có ích gì, càng không phải là việc một người đàn ông nên làm!

Những lời này của Bạch Tiểu Thăng, không hề hùng hồn nhưng từng câu từng lời lại đầy chất phác, đâm thẳng vào lòng người.

Đổng Thiên Tú kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng, dường như đang nghiền ngẫm từng lời của hắn.

Càng nghĩ càng cảm thấy không sai, ánh mắt Đổng Thiên Tú càng lúc càng sáng ngời, trên mặt cũng càng lúc càng hưng phấn.

- Không sai, cậu nói rất đúng! Tôi chẳng bao giờ nghĩ tới những thứ này! Bây giờ suy nghĩ một chút, trốn tránh không giải quyết được vấn đề, làm như vậy mới là chính xác!

Đổng Thiên Tú vốn là một người thông minh, nhưng có đôi khi thông minh quá sẽ bị thông minh hại, cần phải có người đến đánh thức.

Bạch Tiểu Thăng chính là người đánh thức Đổng Thiên Tú, những lời này của hắn trong vô hình đã giúp Đổng Thiên Tú “khai khiếu” rồi.

Kỳ thực, nghiêm khắc mà nói thì, không phải Bạch Tiểu Thăng nói sao làm vậy, cũng không có năng lực ngôn ngữ lớn như vậy, chỉ cần nói mấy câu đã làm chấn động lòng người.

Mà chính là, đạo lý bản thân Đổng Thiên Tú cũng hiểu, chỉ có điều bị chon ở sâu trong lòng gã mà không ai đi "kích hoạt" .

Bình thường, Đổng Thiên Tú cũng sẽ không dễ dàng để lộ nội tâm, người bên cạnh gã cũng không biết gã có những ý nghĩ thế này thì làm sao đi đánh thức gã được.

Bạch Tiểu Thăng chẳng qua là gặp phải việc của Lê Thúc này, hướng theo đà phát triển, chẳng cần tốn bao nhiêu sức đã giải quyết phiền phức mà thôi, hiệu quả tự nhiên không giống người thường.

Đổng Thiên Tú càng phân tích kỹ hai câu của Bạch Tiểu Thăng, càng cảm thấy có đạo lý, không nhịn được mà lẩm bẩm,



- Không sai, không sai! Tôi cảm thấy cách làm của chị tôi có vấn đề, vậy thì không nên sợ sẽ khiến chị ấy thương tâm mà cố ý rời xa, tôi hẳn là nên đến gần, dùng đạo lý của tôi ảnh hưởng đạo lý của chị ấy, hoặc là cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, đây mới là cách làm chính xác. Trước đây, sao tôi lại không nghĩ tới những điều này vậy nhỉ!

Bạch Tiểu Thăng đi song song với Đổng Thiên Tú, cười nói,



- Kỳ thực, bây giờ nghĩ đến cũng không muộn. Dựa vào tài trí và sự thông minh của cậu, vào giới kinh doanh, muốn tạo dựng thành tích cũng không hề khó. Có thể theo thời gian trôi qua, cậu sẽ là cự phách một phương trong giới kinh doanh cũng không chừng!

Nghe Bạch Tiểu Thăng nói chuyện, thực sự càng nghe càng thoải mái, Đổng Thiên Tú nhất thời nhếch miệng cười lên.

- Thực ra có đôi khi, tôi cũng hiểu được bản thân mình cũng rất có thiên phú! Yên tâm, đến lúc đó nếu tôi thành công thì việc đầu tiên sẽ là đến cảm ơn cậu! Cậu không những đã cứu tôi hai lần còn thuận tiện giúp tôi khai khiếu, đại ân đại đức này, trước mắt tôi không có gì để báo, chỉ có. . .

Thời điểm Đổng Thiên Tú nghiêm chỉnh thì rất đoan chính, một khi tâm tình tốt chút thì giọng điệu giống như thay đổi thành người khác.

Nhất là câu nói sau cùng này, dọa cho Bạch Tiểu Thăng nhảy dựng.

Câu này còn nói tiếp xuống nữa sẽ là, "Không có gì để báo, chỉ có lấy thân báo đáp".

Nếu như những lời này do một thiếu nữ thướt tha nói ra, tất nhiên sẽ khiến trong lòng người ta cảm thấy tuyệt vời, nhưng khi nghe một người đàn ông nói như vậy thì. . .

Bạch Tiểu Thăng chuẩn bị nếu Đổng Thiên Tú dám can đảm buồn nôn người, lập tức sẽ tát gã ngay.

Kết quả, lời nói của Đổng Thiên Tú chuyển thành,



- Tôi có nghe Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nói qua cậu còn chưa kết hôn đúng không? Vậy thì cậu có muốn suy nghĩ về chị tôi một chút hay không? Tôi không ngại cậu làm anh rể tôi đâu!

Bạch Tiểu Thăng nhất thời sửng sốt.

Cái gã Đổng Thiên Tú này thật là giỏi nha, ngay cả anh rể cũng nhấc lên luôn rồi.

- Không có hứng thú!



Bạch Tiểu Thăng quả thật cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, bỏ rơi gã, gia tăng tốc độ một mình đi trước.

Đổng Thiên Tú khẩn trương đuổi theo phía sau, trong miệng còn không ngừng nói,



- Này, cậu suy nghĩ một chút đi, chị của tôi thực sự rất xinh đẹp đấy. Tuy rằng chị ấy đã gần bốn mươi tuổi nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, da thịt còn mềm mịn hơn so với mấy cô gái trẻ, còn về mặt mũi vóc dáng ngay cả đại minh tinh cũng không bằng. . .

- Cậu là người có năng lực như thế, nói chuyện lại dễ nghe, tôi cảm thấy cậu rất xứng đôi với chị tôi, cậu có muốn thử một chút không. . .

- Chỉ cần cậu thành công theo đuổi được chị ấy, cái người làm em trai tôi đây cũng có thể đem mấy nhà công ty làm của hồi môn cho hai người…

Bạch Tiểu Thăng không hề mảy may bị những lời của Đổng Thiên Tú làm chấn động chút nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận