Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1562: Khách quý Đổng gia (1)

Bạch Tiểu Thăng thật là người đã tập hợp năng lực và khí vận vào một thân, được vận may phủ đầu là tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa trẻ tuổi nhất từ trước tới nay!

Hạ Hầu Khải lòng tràn đầy cảm thán.

Dưới sự dẫn dắt của Bạch Tiểu Thăng, mọi người thế tất sẽ nghênh đón thời đại huy hoàng nhất trước nay chưa từng có, cũng sẽ đạt được kỳ ngộ và tài phú trước nay chưa từng có!

Trong lòng tràn đầy tâm tình phấn chấn, Hạ Hầu Khải bỗng chốc dâng lên mười phần sức sống, dường như trẻ lại mười tuổi vậy!

Ở phía sau Hạ Hầu Khải, có mười vị đại sự vụ quan, mười lăm người phụ trách Tiểu Khu Vực đi theo, từ Lý Hạo Phong, Trịnh Thiên Hồng, Hứa Du Nhược, Trần Vũ Thành, đến Trương Ngữ Đắc, Trần Sương Vân, Từ Vân Thông, rồi đến Trình Đông Bảo, Chương Trình Tây, không ai là mặt mày không phấn chấn cả, ánh mắt mọi người đều đầy vẻ kính nể nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Người trẻ tuổi này, dưới những ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, từng bước một đi tới vị trí Giám Đốc Điều Hành khu Trung Hoa, không những thế còn sáng lập ra một kỳ tích, mang đến hết thành công này lại đến thành công khác!

Trong tương lai, chắc chắn hắn sẽ dẫn mọi người đi lên đỉnh phong nhân sinh chân chính!

Chỉ mỗi điều này thôi, không ai không phục, không ai không kính nể!

Có thể nói vào giờ phút này, Tổng giám đốc Bạch Tiểu Thăng này, quả thực đều đã khiến mọi người quy phục.

Hai mươi lăm vị cao tầng ở phía sau, đầy đủ một nhóm chủ lực sự vụ quan, người phụ trách sản nghiệp Tỉnh Vực, cũng đều mặt đầy kính nể và sùng bái nhìn Bạch Tiểu Thăng, thật lòng ủng hộ hắn.

- Tổng Giám Đốc, hoan nghênh trở về!



Hạ Hầu Khải mỉm cười cất giọng chào mừng Bạch Tiểu Thăng.

- Tổng Giám Đốc, hoan nghênh trở về!



Mọi người đứng sau Hạ Hầu đều đồng thanh hô lên.

Bạch Tiểu Thăng vốn dĩ muốn chào hỏi Hạ lão trước tiên, mắt thấy quần chúng tình cảm phấn chấn, đồng thời chào hỏi chính mình, hắn cũng đổi hướng phất phất tay chào hỏi với mọi người.

Không cần nói một lời nào, chỉ mỗi động tác như vậy của Bạch Tiểu Thăng thôi, bốn phía đã vang lên tiếng vỗ tay như dời núi lấp biển.

Sau cùng, dưới sự kiên trì của Bạch Tiểu Thăng, Hạ Hầu Khải mới cùng đi song song, đồng thời tiến vào cao ốc tổng bộ.

Mọi người vây quanh trái phải hai vị lãnh đạo mới cũ.

Đêm đó, tại tổng bộ khu Đại Trung Hoa Tập Đoàn Chấn Bắc đã cử hành một buổi yến hội long trọng trước nay chưa từng có, nhằm ăn mừng thương đoàn Bạch Tiểu Thăng thành công trở về.

Trên buổi lễ hoan nghênh, Bạch Tiểu Thăng đọc diễn văn.

Đầu tiên là hắn biểu dương sự đóng góp và nỗ lực của mọi người trong giai đoạn gần đây, sau đó nói một chút về tiền đồ tương lai.

Bạch Tiểu Thăng nói chuyện, vĩnh viễn đều luôn lão luyện và trực tiếp nhất, không bao giờ nói những lời lẽ sáo rỗng, không những thế còn biểu dương những người có công ở trước mặt mọi người, bất luận là xuất hành bên ngoài, hay là ở lại làm cải cách, đều sẽ khen thưởng tương ứng.

Trong khoảng thời gian ngắn, yến hội bùng lên tiếng hoan hô vang trời, tâm tình mọi người đều tăng cao!

Hạ Hầu Khải đứng ở dưới nhìn hai mắt đều sáng lấp lánh.

- Hạ lão, sao ngài lại chảy nước mắt thế?



Vương Mục Bắc bên cạnh không nhịn được hỏi.

- Ta đây là vui vẻ!



Hạ Hầu Khải đưa mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng trên đài, tràn đầy cảm thán,



- Ngươi nói xem, lúc này còn chưa đến nửa năm, Tiểu Thăng đã đạt được thành quả như vậy! Nếu cho thêm thời gian thì liệu cậu ta sẽ có được thanh tựu cao đến thế nào nữa chứ!



Trong lúc mấy người Bạch Tiểu Thăng đang tổ chức lễ khánh công thì máy bay chở Đổng Thiên Tú và Trần Phi Ngư đã hạ cánh, đáp xuống thành phố Thiên Hỗ trực thuộc thành phố Lâm Thâm.

Tới đón Đổng Thiên Tú và Trần Phi Ngư là đoàn xe gồm ba chiếc xe, trong đó có một chiếc Rolls-Royce màu đen và hai chiếc Mercedes.

Tổng cộng mười hai người đến đón gồm có quản gia, hầu gái và vệ sĩ.

Trận thế này, còn khí phái hơn so với Bạch Tiểu Thăng, khiến những người đi đường còn tưởng vị đại minh tinh nào đó âm thầm đến nữa.

Đổng Thiên Tú và Trần Phi Ngư ngồi trên chiếc Rolls-Royce sang trọng kia.

Lão quản gia với dáng vẻ hòa ái, mặt mũi hiền lành, đầu tóc hoa râm, mỉm cười tủm tỉm trước tiên thổi nguội bát súp rồi đưa cho Đổng Thiên Tú.

- Thiếu gia, tiểu thư biết cậu đi đường mệt nhọc, nhất định ăn uống không ngon, ngủ nghỉ không tốt. Đây chính là canh do tiểu thư tự mình hầm cách thủy cho cậu, cậu hãy uống một chút, bồi bổ sức khỏe.



Lão quản gia cười nói.

Người mà đại tiểu thư yêu thương nhất chính là cậu em trai này.

Thế nhưng thiếu gia vẫn cứ luôn có chút xấu hổ, trong lòng không khỏi nổi ý chống đối, sẽ từ chối giống như trước đây, không những thế còn là thẳng thừng từ chối trước mặt đám người dưới bọn họ.

Có thể nói lão quản gia đã nhìn thấy Đổng Thiên Tú lớn lên, biết có lúc chị của gã đã che chở gã quá kỹ càng chu đáo, khiến cho gã cảm thấy xấu hổ, nên lúc nào gã cũng cố ý làm trái lại, đùa giỡn chút ít tâm tình, suốt hai năm qua loại tình huống này cũng không hiếm thấy.

Một chén canh nho nhỏ cũng có thể chiếu rọi ra loại tâm tình này.

Chẳng những vậy bởi vì giữa hai chị em có kiến giải bất đồng về con đường kinh doanh mà đã không ít lần nảy sinh tranh chấp với nhau, Đổng Thiên Tú vẫn luôn ra sức tránh né, không muốn tiến vào sản nghiệp gia tộc.

Cho nên, lão quản gia chuẩn bị tâm lý xong, chuẩn bị lại phải lựa lời khuyên bảo thêm lần nữa.

Chỉ cần khuyên nhủ nhiều thêm một chút, nói thêm nhiều lời hay, bày tỏ lúc tiểu thư nấu canh đã dụng tâm ra sao, đã tổn hao tâm sức cỡ nào, sau cùng thiếu gia cũng sẽ "cố gắng" nếm thử.

Chỉ vậy thôi xem như ông đã hoàn thành nhiệm vụ tiểu thư giao cho rồi.

- Được rồi, cứ để tôi nếm thử tay nghề của chị ấy vậy, xem thử có ngon hay không.

Kết quả, khiến cho lão quản gia ngoài ý muốn.

Đổng Thiên Tú thoải mái, thống khoái đáp ứng rồi!

Đổng Thiên Tú đưa tay cầm lấy thố canh, mở nắp ra, vẻ mặt say sưa ngửi thử một cái, đoạn cất lời khen ngợi,



- Thật là thơm! Trần Phi Ngư, cô có muốn nếm thử một chút không?

Trần Phi Ngư ngoài ý muốn nhìn gã, biểu hiện trên mặt giống y hệt lão quản gia.

Lần này, đối với sự che chở tràn đầy ấm áp của chị gái, Đổng Thiên Tú cũng không phản ứng trái ngược gì mà lại vui vẻ tiếp nhận.

Tại sao lại thế nhỉ, mới ra ngoài một lần, sao người này lại có biến hóa lớn đến vậy mà chính mình cũng không biết? Trần Phi Ngư cũng tò mò không hiểu.

- Không cần. Anh. . . Thừa dịp còn nóng mà uống đi.



Trần Phi Ngư đáp.

Ngồi trong chiếc Rolls-Royce êm ái, Đổng Thiên Tú uống cạn thố canh không chừa một giọt nào, chẳng những vậy còn không ngớt lời khen ngợi.

Lão quản gia cổ quái nhìn Đổng Thiên Tú, ném cho Trần Phi Ngư một ánh mắt dò hỏi.

Trần Phi Ngư nhún vai với lão quản gia, ý là,



Đừng hỏi tôi, tôi cũng không rõ ràng lắm.

Tuy rằng Trần Phi Ngư chỉ được thuê tới, nhưng lại có thể coi như là một nửa người bạn của chị gái Đổng Thiên Tú, cho nên lão quản gia cũng không dám thật sự xem cô nàng như người làm, nhất thời chỉ mỉm cười không nói thêm gì.

- Chị tôi đâu?



Đổng Thiên Tú đặt thố canh rỗng xuống, hỏi lão quản gia.

- Đại tiểu thư đang ở nhà chờ cậu đấy, vốn dĩ tiểu thư còn muốn tự mình đến đón cậu nhưng trong nhà lại đột ngột có khách quý đến thăm, nghe nói là một vị đối tác thương nghiệp trọng yếu của Đổng gia chúng ta, lúc chúng tôi đi ra, đại tiểu thư còn đang bàn bạc cái gì với khách ấy.



Lão quản gia thành thật trả lời.

Ánh mắt Trần Phi Ngư đầy vẻ hiếu kỳ.

Lấy phân lượng của Đổng Thiên Tú trong lòng chị gã, hiển nhiên mấy đối tác làm ăn bình thường không thể nào làm cho vị đại tiểu thư kia ở nhà bàn bạc công việc được.

Huống hồ, có thể ngồi cùng một chỗ bàn bạc công việc với chị của Đổng Thiên Tú thì hẳn người kia cũng không phải nhân vật tầm thường!

- Ai mà lại lợi hại như vậy?



Đổng Thiên Tú nhịn không được ngạc nhiên hỏi.

- Cái này, tôi cũng không biết.



Lão quản gia cười theo nói,



- Về mấy việc trên phương diện làm ăn, đại tiểu thư cũng không thích đám người làm chúng tôi nghe bậy rồi ăn nói lung tung.

Lão quản gia có thể hầu hạ ở Đổng gia nhiều năm như vậy, chính là bằng vào hai chữ "bổn phận" này, biết cái gì có thể hỏi, cái gì không thể hỏi, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói.

Kỳ thực cho dù ông ta biết một vài chuyện đi nữa, cũng sẽ không bằng lòng trò chuyện nhiều hơn với Đổng Thiên Tú về phương diện này.

Ở trên phương diện làm ăn, cách nghĩ của Đổng Thiên Tú có khác biệt rất lớn với chị gái gã. Nếu gã thật sự nghe được cái gì, một khi không đồng ý rồi trực tiếp đi tìm chị gã tranh luận thì nhất định bọn họ sẽ phải gặp không ít phiền phức.

Lão quản gia không muốn những chuyện rắc rối xảy ra, ông ta ở Đổng gia nhiều năm như vậy, sớm đã coi Đổng gia như là nhà mình, tự nhiên hy vọng người nhà họ Đổng có thể hòa thuận với nhau.

- Ngay cả ông cũng không biết à?



Đổng Thiên Tú nhịn không được càng thêm cảm thấy hứng thú, lẩm bẩm nói,



- Vậy thì tôi phải trở về nhìn xem xem. Còn có, lần này, tôi sẽ tìm chị tôi bàn bạc để cho chị ấy sắp xếp cho tôi một phen, tôi cũng nên đến xí nghiệp trong nhà giúp đỡ rồi!

Đổng Thiên Tú nói ra những lời này nhất thời khiến lão quản gia kinh ngạc không thôi.

Ngay cả Trần Phi Ngư cũng nhìn gã bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận