Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1565: Cô gái này quả thật khó chơi (2)

Trước đây, hắn cũng đã nghe nói qua, Đổng Thiên Lộ là sủng đệ cuồng ma, cũng không nghĩ đến trình độ bệnh tình đã đạt đến "tình thế nguy kịch hết phương cứu vãn" như vậy. Cũng bởi vì em trai cô ta bị mắng một câu, liền muốn nghiêm túc gia tăng thêm giá cả hợp tác?

Quả thực không thể nói lý mà!

Thế nhưng Mã Thiên Kình cũng không dám dây dưa những thứ này với nàng, ngay cả bản thân có lý cũng không dám nói.

Những lời hắn nói có làm Đổng Thiên Lộ mất hứng, có làm cô nàng càng điên cuồng hơn không thì cũng chẳng ai biết!

Mã Thiên Kình thật sự cảm thấy sợ hãi.

- Vậy thì tôi xin tạm biệt trước.



Mã Thiên Kình miễn cưỡng nở nụ cười.

Đổng Thiên Lộ khẽ gật đầu, cất giọng hô một tiếng, lão quản gia chờ ở ngoài nãy giờ, lập tức đẩy cửa mà vào.

- Tiễn khách.



Đổng Thiên Lộ nói với vẻ thản nhiên.

Lão quản gia lập tức tiến lên, tươi cười đầy mặt, giơ tay làm một động tác “mời” với Mã Thiên Kình.

Trước mắt Mã Thiên Kình tràn đầy phiền muộn, chỉ đành nén giận, trong lòng vô cùng rối loạn, thường ngày hắn hành động tùy tiện, làm việc kiêu căng, rốt cục hiện tại đã gặp được một kẻ càng không nói lý.

Lúc này, hắn lại không dám nổi giận với Đổng Thiên Lộ, đành phải gật đầu mỉm cười làm lành với hai chị em Đổng Thiên Lộ, vội vã rời đi.

Khi Mã Thiên Kình vừa đi ra ngoài, cửa phòng khách vừa đóng lại, Đổng Thiên Tú nhịn không được lưng cong lại, đi vòng lên phía trước ghế sa lon, đặt mông ngồi xuống rồi nói với Đổng Thiên Lộ,



- Em nói này, chị gái à, chị đây là đang giúp em xả giận hay đang chỉnh em đấy. Biết em đi đường mệt nhọc còn bắt người ta đứng cả nửa tiếng đồng hồ!

Đổng Thiên Lộ trợn mắt nhìn Đổng Thiên Tú một cái, tự mình rót một tách trà đưa tới cho gã, cười mắng,



- Uây, em trai chị cũng không tính là đần độn ha, cũng biết chị đây rõ ràng đang giáo huấn em ha! Chị bảo này, em trở về thì trở về, sao lại không có chút nghiêm chỉnh nào, tự dưng bắt chước người hầu bưng rượu lên làm gì. Ở đây chị còn có khách, em thật là tăng thể diện mà!

Đổng Thiên Tú nhận lấy tách trà chị gái đưa tới, nhếch miệng phì cười,



- Là em cân nhắc không chu toàn, cái phạt này em nhận vậy!

Đổng Thiên Lộ cười, cất bước đi ra ngoài,



- Để chị đi thay quần áo, một lát nữa, em đi nhà ăn với Trần Phi Ngư, chị sẽ mở bữa tiệc đón gió cho hai người, đồ ăn đều do đầu bếp chính nước Pháp mà em thích làm không đấy.

Đổng Thiên Tú "ừ" một tiếng, vùi đầu uống trà.

Chờ tay Đổng Thiên Lộ đặt lên trên chốt cửa phòng khách, còn chưa vặn thì Đổng Thiên Tú đã ngẩng đầu lên nói một câu,



- Chị, em muốn. . . tiếp nhận một chút việc làm ăn của gia tộc, cái gì cũng được!

Đổng Thiên Lộ dường như sững sờ, khó mà tin nổi quay đầu lại hỏi,



- Em nói cái gì?

- Em muốn giúp chị!



Đổng Thiên Tú nói với vẻ vô cùng nghiêm túc.

- Tuy rằng, trước đây chủ trương thương đạo của chúng ta không giống nhau, từng tranh cãi rất nhiều, nhưng chung quy chúng ta đều là người một nhà. Bất đồng, chỉ là hai cái nhìn trên cùng một việc mà thôi! Em không nên bởi vì không đồng ý một vài chủ trương của chị mà cố ý trốn tránh trách nhiệm, em cần phải dùng thực tế để chứng minh, phương pháp của em cũng có thể khiến cho việc làm ăn trong nhà phát triển tốt!

Đổng Thiên Lộ bình tĩnh nhìn em trai mình, nhất thời khóe môi nàng cong lên thành một nụ cười, kéo cửa đi ra ngoài.

Nhưng câu nói của nàng đã vọng vào căn phòng khách này.

- Được, chị sẽ chờ, em hãy chứng minh cho chị thấy đi!

Trên mặt của Đổng Thiên Tú, cũng hiện ra một nụ cười, uống một ngụm trà nóng, lẩm bẩm nói một mình,



- Thì ra bước ra bước này, cũng không hề khó khăn chút nào, chỉ là mình cho rằng nó gian nan hiểm trở mà thôi.

- Cám ơn cậu đã đánh thức tôi, Bạch Tiểu Thăng!

Cùng lúc đó, trong một chiếc xe thương vụ đang rời khỏi Đổng gia, Mã Thiên Kình nét mặt âm trầm cởi áo vét ra, quẳng ở một bên, chân bắt chéo, khí tức khó bình ổn.

Thật là đáng chết!

Ba hắn không ở đây, hắn không dễ dàng gì mới bắt được cơ hội kết nối với Đổng gia.

Kết quả thế nào?

Cũng bởi vì trong lúc vô tình mắng Đổng Thiên Tú em trai Đổng Thiên Lộ một câu, Đổng Thiên Lộ nữ nhân kia lập tức đem điều kiện hợp tác đề cao lên một thành!

- Không hiểu ra sao! Quả thực, không hiểu ra sao mà!



Mã Thiên Kình căm giận mắng,



- Nữ nhân như vậy, liền thiếu. . . Để cho nàng ngoan ngoãn dễ bảo, làm cho nàng cúi đầu quỳ ở trước mặt ta!

Ở trong đầu hung hăng nổi lên ý dâm một phen, Mã Thiên Kình mới coi như dễ chịu hơn một chút, sau đó cau mày nghĩ thầm thật là khó khăn.

- Làm sao bây giờ, sao mình có thể gọi điện thoại nói chuyện này cho ông già nhà mình đây. Chỉ bởi vì mình vô tình mắng một câu, lại phải trả một cái giá lớn đến vậy. . . Ông già kia, chẳng phải là sẽ rất thất vọng với mình!



Mã Thiên Kình càng nghĩ càng phiền muộn.

Bên cạnh, người đi theo bên cạnh Mã Thiên Kình ngay cả khuyên cũng không dám khuyên, sợ mình sẽ bị liên lụy.

Ngay lúc Mã Thiên Kình không biết phải làm sao, điện thoại của hắn lại vang lên.

Cầm điện thoại di động lên, ánh mắt Mã Thiên Kình chợt nghiêm lại.

Người gọi điện thoại tới không phải ai khác mà chính là lão cha của hắn!

Hiển nhiên, cha hắn cũng vô cùng chú ý đối với trận đàm phán này.

- Sự tình thế nào rồi?



Quả nhiên, Mã Thiên Kình vừa mới nhấn nghe thì đầu dây điện thoại bên kia đã đi thẳng vào vấn đề.

Mã Thiên Kình nghĩ không ra lời nào cho dễ nghe, đành nói quanh co một phen, đổi lấy ông già nhịn không được quát lớn một trận.

Đơn giản, Mã Thiên Kình chợt quyết tâm nói hết tất cả tình huống bên này ra.

Ngược lại giấu diếm không được, ông già muốn mắng muốn phạt ra sao hắn cứ theo là xong.

Mã Thiên Kình xem như không thèm đếm xỉa tới rồi.

Kết quả, ông già ngược lại không hề giận chó đánh mèo, mà chỉ hừ lạnh một tiếng, bảo bản thân đã sớm có dự liệu.

- Một thành à, coi như có thể tiếp thu. Đổng Thiên Lộ một chút cũng không thua kém gì cha cô ta, rất khó dây dưa! Thế nhưng cũng may, cô ta cũng không tính là quá mức.



Giọng nói của ông già đầy vẻ âm trầm.

Mã Thiên Kình nghe được trong lòng bỗng nhiên trở nên thư thái hơn, không nhịn được nói,



- Vậy ý của cha là, cô ta đã sớm muốn tăng giá, bảo con mắng em trai cô ta chỉ là mượn cớ mà thôi?

Nói như vậy thì đây không phải trách nhiệm của mình. Mã Thiên Kình nói thầm.

- Dù sao con cũng đừng nghĩ như vậy!



Trong điện thoại, âm thanh cha hắn nói với vẻ đầy nghiêm túc,



- Mượn cớ là mượn cớ, nhưng mà, em trai của Đổng Thiên Lộ chính là vảy ngược của cô ta!

- Đổng Thiên Lộ này báo thù thời gian đều luôn lâu hơn so với báo ân, cô ta báo ân, đều là do em trai cô ta mà ra!

- Cho nên, con hãy nhớ kỹ cho ta, có cơ hội, thì hãy nghĩ trăm phương ngàn kế tìm cách trở thành bạn bè với Đổng Thiên Tú, so với con làm bất cứ việc gì trong nhà cũng đều mạnh hơn!

Ngày thứ hai sau khi Bạch Tiểu Thăng trở lại Lâm Thâm liền bắt đầu vùi đầu vào công việc, bận đến mức tối trời tối đất.

Kỳ thực, "Vật tẫn kỳ dụng, nhân tẫn kỳ trách" (tất cả mọi thứ đều được sử dụng, mọi người đều cố gắng hết sức), vẫn luôn chính là một hạng mục cải cách trọng điểm lớn của khu Đại Trung Hoa, trong mấy tháng qua, cũng làm vô cùng tốt.

"Vật tẫn kỳ dụng" có nghĩa là ngăn chặn lãng phí, nhưng cùng lúc đó Bạch Tiểu Thăng cũng bảo rằng bất kỳ chi tiêu đầu tư đáng giá gì cũng không thể giảm bớt dù chỉ một phần.

Mà "nhân tẫn kỳ trách" thì cũng dễ giải thích. Chính là bất cứ chuyện gì trong công việc, đẩy mạnh từ dưới lên trên, phải trải qua "giảm bớt" tầng tầng người phụ trách, tiếp theo thời điểm cấp dưới báo cáo với cấp trên thuộc về bổn phận của mình, các vấn đề nhất định phải được xử lý trong thời gian tương ứng, ít nhất phải có thời gian biểu chi tiết, mỗi một hạng mục công việc đều cần được cẩn thận phân công cho từng người cụ thể. Nếu như chỗ nào làm không được, làm không tốt, hoặc là có người cố ý trì hoãn ảnh hưởng đến công việc cũng sẽ bị trừ điểm trong kiểm tra đánh giá, nếu bị trừ điểm đến trình độ nhất định trong kiểm tra đánh giá thì sẽ trực tiếp bị đoàn quản lý tầng cao nhất của khu Đại Trung Hoa xét duyệt, không cần đợi đến kiểm tra đánh giá cuối năm, sẽ trực tiếp xử phạt đối với người có trách nhiệm tương quan, hình phạt cao nhất chính là bị buộc thôi việc!

Riêng một hạng này, ở thời điểm Bạch Tiểu Thăng xuất ngoại đi Châu u, người quản lý hạ tầng gần như thiếu đến ba phần, hiển nhiên đều là không đạt tiêu chuẩn.

Tại phương diện này Hạ Hầu Khải đã toàn lực quán triệt chủ trương của Bạch Tiểu Thăng, bất kỳ một kẻ nào cũng đều không lưu tình.

Tương ứng, nếu bất kỳ công việc nào được thực hiện từ trên xuống dưới, các nhà lãnh đạo của mỗi cấp phải sắp xếp một cách tỉ mỉ chu đáo, không những chỉ phân công việc cho từng người cụ thể mà còn phải chú ý các loại nhân tố có thể phát sinh, chuẩn bị sẵn các loại dự án khẩn cấp khác nhau. Nếu như không có chúng thì sẽ bị trừ điểm, tới trình độ nhất định thì sẽ phải giáng chức, thậm chí miễn nhiệm. Ngay cả các Đại Sự Vụ Quan ở lại, người phụ trách Tiểu Khu Vực đều không có ngoại lệ, nên trừ điểm thì trừ điểm, nên xử phạt thì xử phạt.

Dưới loại quy trình hoạt động "nghiêm khắc" chưa từng có này, có rất nhiều nhân viên quản lý từ cao đến thấp đều bị thay đổi, thế nhưng cũng không hề xuất hiện trạng thái quản lý chân không nào, bởi vì trong suốt mười năm qua, nhân tài dự trữ của khu Đại Trung Hoa quả thật là nhiều lắm, đối với mỗi một cương vị đều có vài người dự bị được chuyên môn tiến hành huấn luyện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận