Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1569: Chẳng lẽ là tới đập quán! (1)

Bạch Tiểu Thăng cùng với Trịnh Đông Tĩnh quyết định ngày kia sẽ đi dự họp đại hội cổ đông của Thăng Tinh Quốc Tế, vừa bỏ điện thoại xuống lập tức gọi Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh tới, đem chuyện này nói cho hai người họ.

Nghe Bạch Tiểu Thăng nói về tình huống bên kia của Trịnh Đông Tĩnh, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng thổn thức không thôi.

Cho dù là ai vất vả cực khổ sáng lập ra một công ty, mắt thấy làm cho nó lớn mạnh, lại xem ra có khả năng biến thành của người khác thì trong lòng cũng sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Dưới tình huống như vậy Trịnh Đông Tĩnh còn có thể ổn định tâm tình, nghĩ ra đối sách, nghĩ đem công ty chuyển tới nơi này cho Bạch Tiểu Thăng là đã rất giỏi rồi.

- Một lát nữa tôi sẽ nói một tiếng với Hạ lão, tôi ra ngoài vài ngày hẳn là không có vấn đề gì. Trước mắt, đã không cần Tổng Giám Đốc tôi đây lúc nào cũng nhìn chằm chằm ở bên cạnh, bằng không, cải cách của chúng ta chính là thất bại.



Bạch Tiểu Thăng nói.

Hai người Lâm Vi Vi gật đầu đồng ý.

- Anh Tiểu Thăng, vậy thì lúc nào chúng ta sẽ xuất phát đi thành phố Thiên Hỗ vậy?



Lâm Vi Vi hỏi,



- Để tôi đặt vé trước.

Thăng Tĩnh Quốc Tế cũng ở thành phố Thiên Hỗ, có điều nằm ở vị trí hướng về khu Tân Thành.

Nhà của Đổng Thiên Tú, nằm ở vào khu hạch tâm thành phố Thiên Hỗ cũ.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một chút mới trả lời,



- Vậy mua vé vào sáng sớm mai đi, càng sớm càng tốt, chúng ta hãy đi trước, để tránh khỏi có tình huống bất thình lình làm trễ nãi.

Lâm Vi Vi gật đầu ghi nhớ.

- Trước tiên hai người cũng bắt tay xử lý những việc cần thiết đi.



Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía hai người mà nói,



- Trở lại, chúng ta sẽ lập tức xuất phát!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh gật đầu rời khỏi, Bạch Tiểu Thăng cũng đứng dậy, đi tìm Hạ Hầu Khải nói chuyện này.

Ở trong phòng làm việc của Hạ Hầu Khải, Hạ lão gia tử cẩn thận lắng nghe những lời Bạch Tiểu Thăng nói, không nhịn được gật đầu.

- Kỳ thực, ngay từ lúc cậu vẫn còn ở Châu u thì ta đã chú ý tới tình huống Đằng Vân bên kia rồi. Ta và Lục Vân quan hệ không tệ, hai bên lại có nhiều hợp tác, cho nên, bắt đầu ta chỉ muốn cung cấp chút trợ giúp trong khả năng cho bọn họ mà thôi. Đương nhiên, là dưới tình huống không gây thù hằn gì. Trước trận, cậu vô cùng bận rộn, cũng có hỏi qua Lục Vân, cậu ta uyển chuyển từ chối đề nghị trợ giúp một tay của cậu. Nhưng bây giờ so với lúc đó, Đằng Vân Hệ hiện nay đã thân hãm ngục tù, lập trường của chúng ta đến tột cùng làm như thế nào vẫn cần cậu đến làm ra quyết định. Trước mắt, chung quy cậu mới là Tổng Giám Đốc khu Đại Trung Hoa, có cái gì cũng cần cậu quyết định mới được.



Hạ Hầu Khải nhìn Bạch Tiểu Thăng, nói một cách nghiêm túc.

- Đi như thế nào, toàn bằng một câu nói của cậu! Cho dù có đứng cùng một chiến tuyến với Lục Vân, có thêm kẻ địch là Dược Mã, cũng không phải là không thể! Bất kỳ một cái xí nghiệp nào muốn đi càng cao hơn thì cũng luôn luôn cần có một đối thủ mạnh mẽ làm đá mài, mới có thể trưởng thành được.

Hiếm khi có được, sự ủng hộ của Hạ Hầu Khải như vậy, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu.

- Đặc biệt khi bạn bè cậu chân chính gặp nạn, thì cậu càng phải đến giúp mới được!



Hạ Hầu bắt đầu cười bảo,



- Đi thôi, trong nhà không cần lo lắng, có ta ở đây nhìn chằm chằm rồi!

Từ văn phòng Hạ Hầu Khải đi ra, tâm tình Bạch Tiểu Thăng khoan khoái dễ chịu hơn không ít.

Cùng ngày, Bạch Tiểu Thăng đem các công tác trong tay bố trí xuống, đúng giờ tan việc.

Sáng sớm ngày mai đã phải đi rồi, hắn cũng cần nghỉ ngơi thật tốt.

Sáu giờ sáng ngày hôm sau, Bạch Tiểu Thăng liền rời giường rửa mặt, xếp đồ đạt của mình vào trong vali, thay một thân đồ thể thao thoải mái, hơn nữa hắn ngày hôm qua thừa dịp tan tầm sớm đã đi chỉnh lý tóc tai, trông hắn như chàng thanh niên hoạt bát sôi nổi, cả người tinh thần phấn chấn tràn đầy sức sống.

Có thể nói Bạch Tiểu Thăng đối với khống chế biểu cảm của bản thân đã đạt đến đỉnh cấp, chỉ cần hắn bằng lòng thì từ trên người hắn, căn bản không một ai có thể nhìn ra nửa phần bóng dáng oai phong một cõi của một vị Tổng Giám Đốc khu Đại Trung Hoa tập đoàn Chấn Bắc cả.

Thế cho nên khi Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh tới tìm hắn, nhìn thấy quần áo và khí thế của hắn đều không kìm nổi mà ngơ ngác.

Bọn họ cũng cảm giác hôm nay Bạch Tiểu Thăng không giống bình thường, nhưng lại nói không được là không giống chỗ nào.

Hai người này tự nhiên cũng mặc thường phục, cả ngày âu phục giày da, luôn luôn duy trì lời nói việc làm quả thật cảm giác bị ràng buộc rất lớn, không bằng mặc như vậy thoải mái hơn nhiều.

- Đi thôi, bây giờ chúng ta đi còn kịp ăn điểm tâm, sau đó ngồi tàu trên đường sắt cao tốc. Tốc độ đường sắt cao tốc từ Lâm Thâm đến Thiên Hỗ không thua gì ngồi máy bay, chỉ cần mấy tiếng đồng hồ là sẽ đến ngay.



Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Ba người cùng nhau xuống lầu, dùng mười lăm phút để ăn sáng và lại tốn thêm nửa tiếng đồng hồ để chạy tới đường sắt cao tốc, quả thật về mặt thời gian được sắp xếp rất vừa vặn.

Không thể không nói, hai năm qua tốc độ phát triển đường sắt cao tốc trong nước thực sự là không chê vào đâu được.

Nhất là giữa hai thành phố trực thuộc, tốc độ đường sắt cao tốc gia tăng, thậm chí còn có xu thế đuổi kịp và vượt qua rất nhiều phi cơ, hơn nữa bất kể là hoàn cảnh hay độ thoải mái của toa xe thương vụ đều không cần phải nói.

Ba người Bạch Tiểu Thăng lên xe, mỗi người đều ngồi vào vị trí của mình ngủ một giấc nhằm giải tỏa cơn mệt mỏi vì phải dậy sớm. Sau khi ngủ dậy, ba người lôi điện thoại di động ra chơi một chút, xem tin tức, thời gian cũng dần dần trôi qua.

Đến gần trưa, bọn họ tới thành phố Thiên Hỗ.

Nếu bàn về xu thế phát triển thành phố trực thuộc trung ương trong nước nào mạnh mẽ thì Thiên Hỗ có triển vọng hơn bởi vì vị trí địa lý gần biển, càng sâu sắc hơn và càng có bóng dáng của thành phố lớn hơn nữa.

- Lâu lắm rồi tôi chưa đến đây.



Khi Lâm Vi Vi rời khỏi trạm nhìn về phía những ngôi nhà cao tầng xa xa của Thiên Hỗ không nhịn được cảm thán.

Lúc Bạch Tiểu Thăng làm sự vụ quan, ba người bọn họ đã từng đi dạo khắp các thành phố lớn trong nước, còn dừng ở nơi này một đoạn thời gian không ngắn, đồng thời cũng có lý giải nhất định đối với địa phương.

- Tôi thấy dường như lại có thay đổi không ít.



Lôi Nghênh cũng lẩm bẩm nói.

Bạch Tiểu Thăng thì nhìn lên trời một chút,



- Đã gần trưa rồi, chúng ta hãy tìm nơi nào đó ăn cơm đi. Còn cái tên béo Trịnh Đông Tĩnh kia, tôi tin tưởng nhất định bây giờ anh ta đang vô cùng bận rộn, trước tiên không nên quấy rầy anh ta, tối nay lại liên hệ với anh ta là được rồi.

Lôi Nghênh gật đầu.

Nhắc tới ăn, hai mắt Lâm Vi Vi trong nháy mắt phát sáng,



- Chúng ta đi nhà hàng Thâm Hạng ăn đi!

Nghe được tên "nhà hàng Thâm Hạng", Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh cũng không nhịn được gật đầu tán thành.

Lúc trước, bọn họ đã đi qua nhà hàng ẩn sâu trong hẻm nhỏ kia, để lại ấn tượng vô cùng tốt, sửa sang xong, hoàn cảnh tốt, đồ ăn ngon, ngoại trừ giá cả có hơi mắc một chút thì cũng không có bất kỳ lỗi lầm nào, hơn nữa nơi này còn gần trạm đường sắt cao tốc, muốn đi qua đó cũng không đến mười lăm phút đồng hồ.

Lúc này ba người cùng nhau đứng dậy tiến về phía trước.

Băng qua đường phố, đi vào ngõ hẻm.

Xa xa, ba người đã thấy nhà hàng được trang trí hết sức lịch sự tao nhã, sáng sủa sạch sẽ. Trên bệ cửa sổ trước nhà hàng vẫn có hoa tươi nở rộ như trước, về phía phần tường viết tin nhắn, tất cả đều là những tin nhắn rậm rạp, nhớ lại ngày trước ba người còn để lại chữ trên đó.

Ba người Bạch Tiểu Thăng tăng nhanh bước chân đi tới.

Tiệm này nấp ở nơi rất vắng vẻ nhưng các món ăn nơi này lại có tiếng tăm không nhỏ, xong cũng khó mà nói ẩn trong những vị khách nơi này ai là đại nhân vật trong chính giới và thương giới, đó là lý do vì sao ở đây không mấy đông khách.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng bọn họ đi qua, nhìn thấy trên bên ngoài vẫn treo năm cái thẻ số bằng gỗ, đại biểu cho bên trong còn có thể tiếp nhận năm người, Lâm Vi Vi nhất thời mừng rỡ, gỡ ba cái xuống.

Mấy người ăn uống xong xuôi hoặc nghỉ ngơi tốt rồi, lúc rời đi, còn phải treo tấm bảng này trở lại chỗ cũ nữa.

Ba người đi vào cửa hàng, chỉ thấy giữa phòng vẫn là bàn nấu ăn, có ba người mặc quần áo đầu bếp đang bận rộn ở bên trong.

Tất cả món ăn đều là do ba vị đầu bếp này chế biến tại chỗ.

Bọn họ là ba anh em, ai nấy đều dáng dấp đẹp trai, tính khí lại ôn nhu, rất được các khách hàng nữ tính hoan nghênh.

Anh em ba người họ Hách, ở bên ngoài đều gọi là Hách Đại, Hách Nhị, Hách Tam.

Tuy nhiên trong ba anh em, tên người anh lớn có chút sắc sắc, tên người anh thứ hai lại có chút giống như mắng chửi người, chỉ có lão tam là nghe bình thường chút, thế nhưng các thực khách đến đây lại không có ai cười nhạo tên tuổi bọn họ cả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận