Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1571: Món ăn ngon khiến mọi người đều chấn động (1)

Nghĩ tới trước đây, Bạch Tiểu Thăng mới tới Lâm Thâm, đã đến thăm đoàn làm phim có Thương Uyển Uyển thủ vai chính và từng làm món thịt yến kia, mùi vị quả thật "chỉ có ở trên trời, trần gian có thể được nếm mấy lần", Lâm Vi Vi đã ăn qua cho nên mới có phần kén chọn trước món thịt yến này của Hách Đại, mặc dù nàng nói nhỏ nhưng lúc nói ra vẫn bị người khác nghe được.

- Không, ý của tôi là anh nấu cũng rất ngon, ăn cực kỳ ngon!

Lâm Vi Vi vội áy náy cười, giơ ngón cái với Hách Đại.

Nhưng rõ ràng lời khen bù lại này càng làm cho Hách Đại không hài lòng hơn.

- Cũng à?

Hách Đại nhắc lại chữ này và lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Chẳng lẽ người này là một đầu bếp, là người cùng nghề sao? Chẳng lẽ hắn còn từng làm món thịt yến ngon hơn mình?

Hách Đại thầm nghĩ.

Món ăn đặc biệt, tên cũng giống như nghĩa, chính là thức ăn riêng, món ăn gia truyền, ở nơi khác sẽ không ăn được, hơn nữa còn là số lượng có hạn.

Bình thường món ăn đặc biệt này không phải là món ăn chiêu bài, không lên thực đơn cố định, thậm chí không thường phục vụ.

Nghiêm khắc mà nói, về mặt ý nghĩa thì nhà hàng Thâm Hạng không tính là bếp riêng, nhưng nơi đây lại thật sự có món ăn đặc biệt mà nơi khác không có, cho nên những người cùng nghề thường sẽ "hâm mộ tiếng tăm đến" lén học nghề cũng là chuyện thường.

Hách Đại cho rằng Bạch Tiểu Thăng chính là người như vậy, là đầu bếp, là người cùng nghề.

Thật ra, nhà hàng Thâm Hạng không hề bài xích người cùng nghề tới dùng cơm, chỉ cần anh không phải tới ăn cơm chùa, đừng chọn xương trong trứng, trong lòng muốn học tập cũng không sao.

Nhưng cô gái ngồi bên cạnh người thanh niên này thật không hiểu chuyện!

Lại còn nói mình làm thịt yến kém hơn hắn làm!

Còn nói ngay trước mặt Đổng tiểu thư nữa!

Hách Đại lập tức mặc kệ, đặc biệt là khi hắn thấy Đổng Thiên Lộ nhìn về phía người đàn ông với vẻ hứng thú.

Ánh mắt Hách Đại nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng mơ hồ không thiện cảm.

Lôi Nghênh cũng gọi một phần, anh nếm thử, sau đó dùng vẻ mặt "khách quan" nói với Lâm Vi Vi:

- Em nói có hơi quá, thật ra mùi vị của món này đã gần giống rồi.

Sự thật chứng minh, Lôi Nghênh mới là thần bổ đao.

Lời này rõ ràng là có ý nói tài nấu nướng của Hách Đại vẫn không bằng Bạch Tiểu Thăng, cho dù chênh lệch là rất nhỏ.

- Ha ha, được! Tốt! Nếu như vậy, tôi mời anh đây ra tay cho tôi học hỏi xem cảm giác ăn thịt yến ngon thật sự là thế nào?

Hách Đại nhìn chăm chú vào Bạch Tiểu Thăng, giọng điệu không vui nói.

Đổng Thiên Lộ nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng càng hứng thú hơn.

Tử Nguyệt cũng là bộ dạng ngồi xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

Phía bọn họ nói có hơi lớn nên mấy người bàn gần đó cũng tò mò nhìn qua, kề tai nói nhỏ.

- Đầu bếp, ngài hiểu nhầm rồi, đây chỉ là do bạn tôi nói đùa thôi, không nên tưởng là thật.

Bạch Tiểu Thăng hạ thấp tư thế, mỉm cười xin lỗi Hách Đại.

Nhìn bộ dạng này của anh, Đổng Thiên Lộ thầm lắc đầu.

Thật ra cô đã sớm cảm thấy, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nói quá mức khoa trương rồi.

Tuổi của người đàn ông này chỉ tương đương với em trai mình, thật sự có tài nấu nướng như vậy sao? Còn tốt hơn Hách Đại à?

Mình ở Thiên Hỗ cũng ăn thịt yến của nhiều nhà hàng, ngay cả đầu bếp cao cấp cũng có, nhưng chỉ có món do Hách Đại làm mới khiến mình ưng ý.

Mùi vị ngon, nước lưu lại vị lâu làm người ta cảm giác khó có thể quên được.

Thậm chí có khi không quá bận rộn, cô còn tới ăn một bát, làm dạ dày của mình ấm áp, cảm giác thỏa mãn này thật sự rất hạnh phúc.

Theo Đổng Thiên Lộ thấy, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh căn bản cùng tới với Bạch Tiểu Thăng, là bạn bè, những lời này chẳng qua là có ý nói khoác giữa bạn bè với nhau mà thôi.

Thấy Bạch Tiểu Thăng thậm chí không có can đảm để ra tay, lại "thừa nhận khiếp sợ", nên nàng càng tin chắc vào phán đoán này hơn.

- Hóa ra chỉ nói khoác à, tôi còn tưởng thật chứ! Tôi đã nói mà, làm sao có thể nấu tốt hơn đầu bếp Hách Đại được.

Tử Nguyệt cười đùa và liếc nhìn Lôi Nghênh.

Chính là người cao lớn thô lỗ này vừa rồi làm hại mình khó xử, lúc này hắn vốn nghiêm túc lại giả vờ giả vịt khen bằng hữu mình, bây giờ thì lộ ra rồi!

Tử Nguyệt có chút đắc ý vì ăn miếng trả miếng thành công.

Lôi Nghênh không nói lời nào chỉ vùi đầu tiếp tục ăn.

Tử Nguyệt cảm giác như mình đánh vào đệm bông, không có chỗ trút lực nên tức giận trừng mắt nhìn anh ta.

Lôi Nghênh dường như hoàn toàn không phát hiện ra.

Người xung quanh cũng biết đến tình huống bên này, không nhịn được khẽ bàn luận xôn xao.

Nhưng rất nhiều người đều cảm thấy đám người tuổi trẻ này đang hồ đồ, làm sao có thể có người nấu ăn giỏi hơn Hách Đại được.

Phải biết rằng trong ba anh em Hách Đại, Hách Nhị, Hách Tam của nhà hàng Thâm Hạng thì Hách Đại có tài nấu nướng cao nhất. Mọi người tất nhiên sẽ ủng hộ hắn.

Hách Đại thấy phản ứng của mọi người, cũng cảm giác tìm lại được sĩ diện nên không nhịn được đắc ý, dạy bảo Lâm Vi Vi:

- Cô gái, nói đùa phải có chừng mực, tuyệt đối đừng có không hiểu mà còn giả vờ hiểu! Nếu không bạn của cô sẽ bị cô hại thảm, còn mất mặt theo đó.

Lâm Vi Vi bị dạy dỗ ở trước mặt mọi người lại im lặng không nói tiếng nào.

Nếu anh Tiểu Thăng không muốn gây thêm chuyện, vậy cô tạm thời xem như nói sai, im lặng là được.

Đáng tiếc, Hách Đại vẫn chưa thấy đủ, tiếp tục dạy dỗ:

- Khi thưởng thức thức ăn ngon phải tùy tâm, nên thế nào thì thế đó. Cô không thể tùy hứng nói bậy, ngon thì nói là ngon, không thể dùng tình cảm thay thế được vị giác được, đúng không? Không thể vì cô thích ai liền cảm thấy thứ anh ta làm ra có thể tốt hơn người chuyên nghiệp, lại càng không nên nói trước mặt đám đông, ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi.

Lâm Vi Vi vẫn im lặng nghe, không lên tiếng.

Bạch Tiểu Thăng cũng không lên tiếng, vùi đầu ăn chén thịt yến kia, bát rất nhỏ chỉ có mấy con, ăn xong anh lại bắt đầu uống canh.

Hách Đại thấy Đổng Thiên Lộ hình như cũng đồng ý với cách nói của mình, cố tình khoe khoang, hỏi Lâm Vi Vi:

- Thật ra người không biết cũng không trách được, cô không hiểu tôi có thể nói cho cô biết. Cô biết tôi dùng gì để nấu món thịt yến này không? Đây cũng không phải là thịt heo bình thường, mà là. . .

Lâm Vi Vi tiếp tục im lặng, nhưng bên cạnh lại vang tiếng một giọng nói ung dung.

- Là heo đen nuôi trên đồi của phương nam.

Hách Đại nghe được đáp án này thì sững người, vẻ tươi cười trên mặt trở nên gượng gạo, cảm thấy không thể tin nổi nhìn sang người khác.

Bạch Tiểu Thăng!

Lâm Vi Vi cũng kinh ngạc nhìn về phía bên cạnh.

Đổng Thiên Lộ cũng vậy.

Tử Nguyệt cũng không khác gì.

Lôi Nghênh tiếp tục cúi đầu ăn, khóe miệng lại thoáng mỉm cười.

Mọi người đang chú ý tới bọn họ cũng kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn Bạch Tiểu Thăng đột nhiên nói chuyện, còn có Hách Đại đã im bặt.

Bạch Tiểu Thăng nhấp một hớp canh rồi nhẹ nhàng đặt bát sứ trắng xuống, mỉm cười nhìn về phía Hách Đại:

- Tôi nói đúng không?

Nếu như vừa rồi Hách Đại có thể nói bớt vài câu, bớt dạy dỗ Lâm Vi Vi vài câu, Bạch Tiểu Thăng thật sự sẽ không tính toán nữa.

Đáng tiếc, Hách Đại lại không thấy đủ!

Cho dù vì Lâm Vi Vi, Bạch Tiểu Thăng cũng không muốn im lặng nữa.

Dù sao có Hồng Liên, muốn nếm ra các nguyên liệu trong chén thịt yến này cũng không phải chuyện gì khó.

Đám người Đổng Thiên Lộ cũng nhìn về phía Hách Đại với ánh mắt dò hỏi.

- Đúng, đây là thịt lợn đen nuôi trên đồi ở phương nam. . .

Hách Đại thừa nhận.

Dù sao, hắn mới dạy dỗ Lâm Vi Vi tôn trọng đối với món ăn xong nên cũng không thể nào nói bậy được.

- Anh dùng là thịt của chân trước?

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu:

- Lẽ nào sư phụ dạy anh làm món thịt yến này không nói cho anh biết phải dùng thịt ở chân sau à?

Anh ăn thôi mà cũng có thể nhận ra được loại "sai lầm" như vậy sao?

- Đây là thịt lợn đen, chân trước hoạt động nhiều nên thịt ngon hơn, còn là thịt hoa tuyết, được tôi chế biến. . .

Hách Đại định giải thích rõ, bất chợt cảm thấy không đúng.

Bạch Tiểu Thăng nói như vậy, hắn lại trả lời như thế, tại sao có cảm giác giống như học trò làm ra món ăn không ngon bị sư phụ dạy bảo vậy.

Mình cần phải giải thích với anh ta à?

Còn nữa, sao người này biết được cặn kẽ như vậy, không chỉ ăn ra thịt lợn đen nuôi trên đồi của phương nam, còn có thể phân biệt được là thịt ở chỗ nào!

Người này không phải là không hiểu, vừa vặn ngược lại, anh ta là cao thủ!

Hách Đại lập tức hiểu rõ.

- Nước dùng lửa nhỏ ninh lâu, đủ thời gian, nhưng trong gia vị cần phải thêm chút nữa. Cần phải biết, cho dù là gia vị tương tự nhưng thêm bao nhiêu, bỏ vào lúc nào, cũng có thể phát sinh rất nhiều thay đổi.

Bạch Tiểu Thăng nói tiếp.

- Không ngờ anh lợi hại như vậy, xem ra đúng là giấu nghề rồi!

Đổng Thiên Lộ cuối cùng đã cảm thấy rất có hứng thú về Bạch Tiểu Thăng.

- Tôi chỉ biết một chút, một chút thôi.

Bạch Tiểu Thăng khiêm tốn nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận