Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1573: Cho anh biết kết quả khi đắc tội bà đây! (1)

Món thịt yến của Bạch Tiểu Thăng xem như đã hoàn toàn bắt dạ dày của Đổng Thiên Lộ làm tù binh, cô còn nói thẳng muốn mời Bạch Tiểu Thăng tới nhà để làm món ăn này.

Lời này vừa được nói ra, mấy người khách đã ăn qua món thịt yến này, nhất là những khách nữ lập tức giống như được nhắc nhở, tranh nhau đưa ra lời mời.

- Anh đẹp trai, anh tới nhà tôi làm món thịt yến này được không, tôi ra giá ba nghìn tệ!

- Quá ít, hay là tới chỗ tôi đi, tôi ra giá năm nghìn tệ!

- Tôi ra mười nghìn tệ!

Giá thức ăn ở nhà hàng Thâm Hạng vốn đã rất cao, người có thể ăn món ăn đắt như vậy làm gì thiếu tiền, không nói trong nhà có mỏ nhưng cũng không khác lắm, mỗi tháng tiêu vài ba trăm nghìn cũng là bình thường.

Đặc biệt là những nữ khách nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng trẻ tuổi lại đẹp trai, ấm áp, tài nấu nướng thì đỉnh như vậy lại càng muốn ném ra ngàn vàng.

Vẻ mặt Đổng Thiên Lộ lập tức trầm xuống.

Cô là người đưa ra đề nghị này trước mà, sao những người này không hiểu quy củ như vậy chứ.

Còn nữa, bọn họ là ai mà lại dám tranh với cô!

- Tôi ra một trăm nghìn tệ!

Đổng Thiên Lộ nói át cả tiếng của mọi người.

Mật trăm nghìn!

Những người mở miệng nói giá lúc trước lập tức kinh ngạc nhìn về phía Đổng Thiên Lộ.

Những người xung quanh cũng không khỏi kinh ngạc nhìn về phía người đẹp này.

Vừa mở miệng lại ra giá trăm nghìn à? !

Có tiền cũng không phải tiêu như thế đâu. Dù sao, đây cũng chỉ là một món ăn thôi, ăn ngon thì đúng là ngon thật, ăn ngon đến tuyệt đỉnh luôn, nhưng vì một món thịt yến mà bỏ ra trăm nghìn cũng quá khoa trương rồi!

Người bên ngoài im lặng.

Nhưng một người phụ nữ với gương mặt đầy mỡ, dáng người mập mạp vẫn không phục, liếc mắt nhìn Đổng Thiên Lộ và hừ lạnh nói:

- Một trăm nghìn đã cảm thấy mình giỏi lắm rồi à...

- Hai trăm nghìn.

Đổng Thiên Lộ thản nhiên trực tiếp ra giá gấp đôi, cô nhìn về phía người phụ nữ kia, hình như đang đợi cô ta tăng giá.

Người phụ nữ kia sững sờ, sắc mặt thoáng biến đổi và há hốc mồm, muốn nói giá, nhưng sợ nói ra rồi người ta không nâng giá tiếp, đến lúc đó mình không trả nổi thì có thể sẽ mất mặt đấy.

Vì hai trăm nghìn, cô ta liền lắp bắp nói không ra lời!

Những người ở đây không thiếu tiền, nhưng cũng không tránh khỏi phải líu lưỡi.

Ánh mắt ba anh em nhà họ Hách lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng cực kỳ hâm mộ, không nói Hách Đại có ý với Đổng Thiên Lộ, chỉ riêng hai trăm nghìn để làm một bữa ăn dễ như trở bàn tay, tìm đâu chuyện tốt như vậy chứ!

Tử Nguyệt cũng có phần kiêu ngạo khi thấy Đổng Thiên Lộ như vậy, cô ta nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Theo cô ta, chuyện như vậy còn cần phải do dự nữa sao, kẻ nào do dự thì kẻ đó chính là đồ ngu ngốc!

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh vừa rồi đã ăn chút thức ăn, bây giờ lại ăn hết thịt yến nên xem như đã ăn no, đang uống canh nóng.

Cái này gọi là nước dùng giúp tiêu hóa thức ăn.

Chờ tới khi Đổng Thiên Lộ át được tiếng của mọi người thì đám người Bạch Tiểu Thăng vừa vặn ăn xong.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Bạch Tiểu Thăng nhẹ nhàng đặt bát sứ trắng xuống, không nhìn đám người Đổng Thiên Lộ, Tử Nguyệt, mà mỉm cười hỏi Hách Đại:

- Tính tiền, hết bao nhiêu vậy?

Hách Đại nghe vậy thì giật mình, vội vàng xua tay mỉm cười và nói:

- Không lấy tiền!

Sau đó, Hách Đại lại bổ sung:

- Không chỉ không lấy tiền, trong một năm ba người tới ủng hộ, chúng tôi đều sẽ không thu tiền!

Sẵn lòng nhận thua, Hách Đại thật đúng là một người đàn ông ngay thẳng.

Bạch Tiểu Thăng cũng không ép, mỉm cười gật đầu:

- Nếu vậy, chúng tôi cũng không khách sáo nữa.

Thấy Bạch Tiểu Thăng chỉ lo nói chuyện với Hách Đại mà quên cô chủ nhà mình, Tử Nguyệt không vui, nhíu mày nói:

- Này, chúng tôi vừa rồi muốn bỏ ra hai trăm nghìn mời anh tới nhà làm món thịt yến đấy, anh lại nói...

Lúc này Bạch Tiểu Thăng mới quay sáng Đổng Thiên Lộ, Tử Nguyệt và khẽ cười.

Khi mọi người ở đây cho rằng anh sẽ đồng ý, Bạch Tiểu Thăng khẽ nói:

- Thật ngại quá, tôi không phải là đầu bếp, càng không có ý định đến nhà nấu cơm cho người khác, tôi thấy các người vẫn nên tiết kiệm hai trăm nghìn đi!

Cô muốn tỏ ra khí phách thì liên quan gì đến tôi!

Bạch Tiểu Thăng nói vậy đã khiến Đổng Thiên Lộ và tất cả mọi người ở đó lập tức sững sờ, ngay cả ba anh em nhà họ Hách cũng không ngoại lệ.

Một bữa ăn hai trăm nghìn mà không nhận à?!

Chuyện này, chuyện này...

Người này điên rồi sao!

Cái gì gọi là xem tiền như rác! Trước đây bọn họ mới chỉ nghe nói, bây giờ mới thấy đấy!

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt không thể tin nổi.

Bạch Tiểu Thăng vẫn thản nhiên, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh phía sau anh cũng rất bình tĩnh.

Bạch Tiểu Thăng là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa, bản thân đã nắm giữ hai công ty trị giá trăm tỷ, như vậy còn cần vì hai trăm nghìn mà tới nhà nấu cơm cho người ta à?

Thật sự tưởng sĩ diện của anh không đáng tiền sao?

Đổng Thiên Lộ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng - người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai này.

- Anh cảm thấy tiền ít à? Không sao, tôi có thể tăng thêm tiền, gấp đôi thì thế nào. Nếu không, lại gấp đôi nữa!

Đổng Thiên Lộ nghiêm túc nói.

Lời này làm cho người bên ngoài đều kinh ngạc và khiếp sợ nhìn cô.

Người phụ nữ này thật đúng là một người lợi hại!

Cô ta có lai lịch gì vậy? Chẳng lẽ ở chỗ cô ta, tiền không phải là tiền sao? Tăng thêm tiền cũng đều tính gấp đôi!

Gấp đôi của gấp đôi nữa, vậy là bao nhiêu tiền?

Một triệu tệ!

Rất nhiều người vừa nghĩ tới con số này thì không khỏi hít sâu một hơi, trong nhà có mỏ cũng không thể ngông cuồng như thế đâu!

Tử Nguyệt nhíu mày nhìn Bạch Tiểu Thăng, tất nhiên chút tiền ấy không là gì với Đổng Thiên Lộ, nếu như đối phương thấy các cô không thiếu tiền, giả vờ từ chối, lần này tới ép các cô thêm tiền, vậy có phần quá đáng rồi.

Tử Nguyệt biết tính cách của Đổng Thiên Lộ, cô ấy muốn gì thì nhất định phải có cho bằng được.

Chỉ có điều, có người muốn dựa vào điểm này để cố ý chống lại cô thì kết quả đều rất thê thảm.

Các người phải suy nghĩ rõ ràng, người bằng lòng tùy tiện tiêu cả triệu để ăn bữa cơm là tồn tại thế nào, đừng có mà tham lam đến mức liều mạng như vậy!

Tử Nguyệt nhìn Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt cảnh cáo.

- Đây không phải là vấn đề tiền.

Bạch Tiểu Thăng ở trước mặt mọi người và chỉ vào Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh phía sau, nghiêm túc nói cho Đổng Thiên Lộ biết:

- Tôi làm bữa thịt yến này là vì hai người bạn của tôi muốn ăn thôi, không có gì khác nữa. Còn thừa chia cho mấy người cũng là không thu tiền. Nếu cố ý dùng tiền để mua, vậy có phải là đang sỉ nhục lòng tốt của tôi, khinh thường thức ăn ngon hay không. Cho nên vẫn là thôi đi.

Đổng Thiên Lộ ngạc nhiên nhìn Bạch Tiểu Thăng, ngay sau đó ánh mắt tối lại.

Người bên ngoài ồ lên, ngay cả Tử Nguyệt cũng khó có thể nói được gì.

Không ngờ Bạch Tiểu Thăng thật sự không động tâm vì tiền sao? !

Sợ rằng lai lịch của người đàn ông này cũng không nhỏ đâu!

Hách Đại, Hách Nhị, Hách Tam cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Cho dù bọn họ sớm biết rằng khách ở chỗ này đều là rồng ẩn hổ nằm, nhưng hôm nay vẫn phải kinh ngạc, đặc biệt là câu nói của Bạch Tiểu Thăng "sỉ nhục đối với thức ăn ngon", khiến cho bọn họ tự nhiên cảm thấy kính nể.

- Ý của anh là bạn muốn ăn thì có thể làm, đúng không?

Khóe miệng của Đổng Thiên Lộ cong lên đầy vẻ giảo hoạt.

Người trong giới kinh doanh giỏi nhất là nắm bắt sơ hở của đối thủ, nhưng mỗi người công thành danh toại tất nhiên cũng am hiểu.

- Vậy chúng ta kết giao bạn bè thì thế nào?

Đổng Thiên Lộ nói.

Những lời này làm cho mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn về phía cô.

Còn có rất nhiều người âm thầm bàn luận.

- Cô gái này có thể bỏ ra cả triệu chỉ vì một bữa cơm, nhất định là người có danh tiếng lớn.

- Có thể kết bạn với người đẹp như vậy, dù thế nào cũng đáng giá!

- Chà chà, tôi cũng muốn kết bạn và cô ấy...

- Anh thì làm sao lọt được vào tầm mắt của người ta chứ...

Nghe người bên ngoài bàn luận, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

- Cũng không phải không thể kết bạn. Nhưng đáng tiếc thời gian tới chúng tôi cũng không có thời gian tới nhà cô làm khách, như vậy đi, chờ lần sau gặp mặt, nếu có cơ hội sẽ mời cô ăn.

Bạch Tiểu Thăng đánh một chiêu Thái Cực đã hóa giải được ý nghĩ của Đổng Thiên Lộ.

- Bây giờ chúng tôi còn có việc, nên tạm thời đi trước.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói, giơ tay đánh tiếng Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, trực tiếp lướt qua Đổng Thiên Lộ ở bên cạnh, nghênh ngang rời đi.

Ánh mắt mọi người ở đây đầy phức tạp nhìn chàng trai trẻ không động lòng trước tiền tài và sắc đẹp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận