Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1576: Người đàn ông trọng tình trọng nghĩa

Để tránh đi những rắc rối không cần thiết, ba người Bạch Tiểu Thăng cũng nhanh chóng rời khỏi nơi đám người bị đánh tơi bời kia.

Còn chưa tới đường chính, bọn họ đã vẫy được một chiếc xe taxi.

Xem ra, dù bên này ít xe taxi, nhưng cũng không đến mức khó bắt như bọn họ tưởng.

Bạch Tiểu Thăng nói địa chỉ, tài xế gật đầu và lái ô tô rời đi, lao thẳng đến Thăng Tỉnh Quốc Tế.

Ở trong xe, Bạch Tiểu Thăng gọi điện thoại cho Trịnh Đông Tỉnh.

Đợi sau khi cuộc gọi được kết nối, Bạch Tiểu Thăng nói.

- Chú Trịnh, tôi đã đến Thiên Hỗ rồi.

- Cậu đi máy bay hay là tàu cao tốc vậy? Trạm dừng ở đâu để tôi qua đón mọi người!

Trong điện thoại, giọng nói của Trịnh Đông Tỉnh rõ ràng run lên.

Hình như Bạch Tiểu Thăng đến khiến anh ta phấn chấn.

- Không cần, bây giờ chúng tôi đã lên xe, sẽ tới nhanh thôi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

- Hẳn mọi người còn chưa ăn cơm đúng không, để tôi thu xếp! Tôi họp từ sáng đến bây giờ, vừa rồi cấp dưới mới gọi giúp một phần cơm hộp, anh cũng biết tôi rồi, tôi còn chưa ăn no đâu, một lúc nữa, hai chúng ta uống một chút nhé!

Trịnh Đông Tỉnh kêu to.

Bạch Tiểu Thăng lại nghĩ tới chuyện năm tháng trước đây hai người ở nhà hàng nhỏ đã nâng cốc chúc mừng thì không nhịn được mỉm cười:

- Tôi vừa ăn xong, về phần uống rượu thì để buổi tối đi. Bây giờ tôi qua, chúng ta nói chuyện xem tình hình thế nào đã.

Trịnh Đông Tỉnh không ngờ anh đã ăn cơm trước, nhưng sau đó vẫn cười:

- Được, vậy tôi sẽ ngâm ấm trà ngon, chờ anh!

. . .

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói với hai người Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh:

- Người bạn này của tôi đúng là giỏi điều chỉnh tâm lý thật, mới vậy đã ổn rồi, như vậy tôi cũng có thể yên tâm hơn.

- Thật ra, em nghĩ vì anh Tiểu Thăng tới nên anh Trịnh mới càng yên tâm hơn thôi.

Lâm Vi Vi mỉm cười và nói.

Bạch Tiểu Thăng có một sức hấp dẫn, một khi anh đã tham gia lại làm cho người ta có cảm giác dù là khó khăn gì cũng có thể khắc phục được.

Lôi Nghênh cũng khẽ gật đầu, biểu thị tán thành.

- Vậy thì hai người đã xem thường người bạn cũ này của tôi rồi, cậu ta như vậy không phải là vì tôi, cậu ta có năng lực rất tốt, nếu không tuyệt đối không thể chỉ mấy năm đã xây dựng được một công ty lớn vừa mạnh vừa đáng tự hào như vậy. Ngay cả ngài Lục cũng nhiều lần khen ngợi đấy. . .

Bạch Tiểu Thăng đang nói thì di động đổ chuông.

Liếc nhìn màn hình điện thoại, Bạch Tiểu Thăng không khỏi ngẩn người ra.

Người này thật đúng là quá linh, mới nhắc đến thì Lục Vân đã gọi điện thoại tới.

Thật ra, trước khi đám người Bạch Tiểu Thăng tới Thiên Hỗ, Lục Vân, Lục Thanh Phong đã liên lạc qua với anh.

Biết anh muốn tới giúp Trịnh Đông Tỉnh, cha con bọn họ cũng rất vui mừng, cảm ơn.

Dù sao, Trịnh Đông Tỉnh không chỉ là bạn của Bạch Tiểu Thăng, còn là con rể của nhà họ Lục bọn họ.

Chỉ có điều lúc đó, cha con nhà họ Lục đang bận việc không làm gì được, bọn họ vội vàng cảm ơn và cúp điện thoại.

Cho đến lúc này, Lục Vân mới gọi tới.

- Chú Lục, cháu là Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nghe máy.

- Tiểu Thăng à, chú nghe ông Hạ nói cháu đã đi Thiên Hỗ.

Trong điện thoại, Lục Vân khẽ cười và nói:

- Được, cháu tự mình tới chỗ Đông Tỉnh thì chú yên tâm rồi!

Giọng nói của Lục Vân vẫn hùng hậu, trầm ổn, chỉ có điều hơi mệt mỏi.

- Ban đầu chú tính để cho Thanh Phong qua, dùng thế lực của Đằng Vân bọn chú giúp Đông Tỉnh. Chỉ có điều. . . Lúc này Đằng Vân có quá nhiều việc, nếu như điều lực lượng qua đó sẽ rất rắc rối! Cộng thêm những người nắm cổ phần Dược Mã, Bắc Phong đang chú ý tới bọn chú, nếu lực lượng chỗ nào yếu, chỉ sợ cho bọn họ sẽ nhân cơ hội ra tay. Cháu có thể đi thì xem như đã giúp chú một chuyện lớn rồi!

- Chú Lục, chú nói như vậy là khách sáo với cháu rồi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Bên kia điện thoại, Lục Vân im lặng một lát rồi dùng giọng điệu trịnh trọng khi buôn bán nói:

- Còn nữa, chú và ông Hạ đã nói chuyện qua. Về tất cả những chuyện cháu đã sắp xếp, chú và Đằng Vân đều vô cùng cảm ơn! Cám ơn cháu, Tiểu Thăng!

Giọng nói của Lục Vân rất chân thành.

Bạch Tiểu Thăng là người trẻ tuổi mà ông rất tán thưởng, từ khi Bạch Tiểu Thăng còn chưa có danh tiếng, ông đã coi trọng Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng cho dù là ông cũng không ngờ tới, chỉ bốn năm năm, Bạch Tiểu Thăng lại có thể làm đến vị trí giám đốc điều hành tập đoàn Chấn Bắc ở khu Đại Trung Hoa, cấp bậc đã ngang với ông.

Khi Bạch Tiểu Thăng đến nhà họ Ngụy đã xảy ra nhiều chuyện lớn, Lục Vân đều tích cực ra tay giúp đỡ Bạch Tiểu Thăng.

Lục Vân biết Bạch Tiểu Thăng là người trọng tình trọng nghĩa, một ngày kia, khi Đằng Vân cần trợ giúp, anh đã giơ tay ra giúp.

Sự thật chứng minh ông không nhìn sai người.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng quay về nước đã lập tức giúp đỡ ông, sau đó còn không ngừng quan tâm.

Lúc này, Đằng Vân rơi vào vũng bùn, Bạch Tiểu Thăng cũng lại ra tay.

Cho dù Bạch Tiểu Thăng tự mình đến Thiên Hỗ, là giúp cho Trịnh Đông Tỉnh, nhưng theo cách Hạ Hầu Khải nói, Bạch Tiểu Thăng đã liệt kê ra mấy điểm chính, lại được ông Hạ giúp đỡ hoàn thiện, sau này tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa sẽ tham gia tranh Đằng Vân với Dược Mã!

Chuyện liên quan tới cách giúp đỡ, Lục Vân cũng nghe Hạ Hầu Khải nói qua một ít, tất cả đều không ngoài những điều bọn họ cần nhất.

Nói thật, Lục Vân rất cảm động.

Lúc này, tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa đang toàn diện cải cách, bản thân đang trong tình trạng điều chỉnh, lại đồng ý tích cực giúp đỡ Đằng Vân không tiếc đối đầu với Dược Mã, kẻ địch lớn trong ba nhà, đây là tình nghĩa!

Cho nên vừa rồi Lục Vân nói cảm ơn, không chỉ vì Thăng Tỉnh Quốc Tế của Trịnh Đông Tỉnh, còn vì tập đoàn Đằng Vân.

Thật ra, Lục Vân không biết tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa nhờ Bạch Tiểu Thăng đi Châu u mà nhận được thu hoạch rất lớn, đã không cần điều chỉnh nữa, mà là chạy trước, hoàn toàn có năng lực tham gia mà không phải tổn thất quá lớn.

Bạch Tiểu Thăng nghe Lục Vân nói vậy thì lập tức mỉm cười và nói:

- Chú Lục, chú khách sáo rồi! Ngài là bậc cha chú của cháu, Thanh Phong, Đông Tỉnh là anh em của cháu, Đằng Vân là bạn hợp tác quan trọng của tập đoàn Chấn Bắc, về công về tư, về tình về lý, cháu đều không thể từ chối đứng cùng một trận tuyến với mọi người! Chờ bên phía Đông Tỉnh giải quyết xong vấn đề, cháu tin tưởng phương án tham gia và chuẩn bị cụ thể của cháu cũng sẽ được hoàn thành, đến lúc đó, chúng cháu và Đằng Vân sẽ một đường phản kích!

Giới kinh doanh là nơi có anh lừa tôi gạt, lục đục với nhau, không chết không dừng, nhưng cũng có người có tình có nghĩa, đồng tâm cùng hưởng lợi, vui buồn có nhau!

Lục Vân rất xúc động trước câu trả lời của Bạch Tiểu Thăng, ông cũng rất vui mừng. Sau khi trò chuyện với Bạch Tiểu Thăng gần nửa giờ, ông mới cúp điện thoại.

Nói một hồi, đám người Bạch Tiểu Thăng đã ngồi xe taxi tới quảng trường bên ngoài tòa nhà Thăng Tỉnh Quốc Tế.

Ba người Bạch Tiểu Thăng xuống xe, chạy qua. Còn chưa tới dưới tòa nhà, bọn họ đã nhìn thấy Trịnh Đông Tỉnh đứng một mình phía xa, đang nhìn trái nhìn phải, hình như chờ bọn họ.

Cũng không biết tên mập này đã chờ bao lâu rồi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và giơ cánh tay lên.

Bên kia, Trịnh Đông Tỉnh cũng thấy anh, lập tức vui vẻ cười, đi nhanh tới đón.

Thấy gương mặt Trịnh Đông Tỉnh vốn mập mạp giờ đã đen xạm và gầy đi, quầng mắt thâm lại, thậm chí còn râu ria lún phún đã biết tình trạng của anh ta trong mấy ngày qua thế nào.

- Đen, gầy, nhưng còn có phong thái của người thành công.

Hai bên gặp nhau, Bạch Tiểu Thăng không quên chế giễu Trịnh Đông Tỉnh.

- Sao nhìn mặt anh càng lúc càng mềm như vậy, còn chăm sóc tốt như vậy, biết hưởng phúc hơn tôi rồi.

Trịnh Đông Tỉnh phản kích.

Hai người cười to.

Sau đó, Trịnh Đông Tỉnh lại chào hỏi Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh.

Mọi người đã sớm quen biết. Bạch Tiểu Thăng không xem Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh là người ngoài, Trịnh Đông Tỉnh cũng thế. Anh ta gọi Lôi Nghênh là "Lão Lôi", gọi Lâm Vi Vi là "Vi Vi", vừa thân thiết lại hiền hoà.

Hai người Lâm Vi Vi cũng xem Trịnh Đông Tỉnh là bạn, hoàn toàn không có vẻ gì xa lạ.

Đón được Bạch Tiểu Thăng, Trịnh Đông Tỉnh dẫn bọn họ trở về phòng làm việc của mình, dọc đường đi, tất cả nhân viên Thăng Tỉnh Quốc Tế nhìn thấy Trịnh Đông Tỉnh đều cung kính chào hỏi lễ độ, từ giọng điệu có thể nhìn ra bọn họ thật lòng kính trọng và yêu mến Trịnh Đông Tỉnh.

Trịnh Đông Tỉnh cũng hòa nhã nghiêm túc chào hỏi từng người, không hề ngoại lệ.

Bốn người đi về phía thang máy, Trịnh Đông Tỉnh vốn vừa nói vừa cười, trong lúc vô tình vừa ngẩng đầu lên, hình như nhìn thấy người nào đó, sắc mặt lập tức trầm xuống, trở nên khó coi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận