Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1577: Người kia có lai lịch gì!

Từ lúc Trịnh Đông Tĩnh nhìn thấy ba người Bạch Tiểu Thăng, gương mặt luôn rạng rỡ, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt, nhưng vào giờ phút này, mặt anh ta thâm trầm, trong mắt lộ vẻ chán ghét.

Ba người Bạch Tiểu Thăng nhìn theo ánh mắt của anh ta.

Ở trong thang máy có một đám người đang đứng.

Một người thanh niên đang được đám đông vây quanh. Dáng vẻ hắn trung bình, không mập không ốm, ngược lại dáng vẻ đường hoàng, hơn nữa phái đoàn rất đông, trong lúc nói chuyện với mấy người bên cạnh lộ ra khí chất của người lãnh đạo. Lại thêm lúc nói chuyện với người bên cạnh, hắn đều nghiêng tai lắng nghe, vẻ mặt tươi cười ân cần, còn không ngừng gật đầu, thật khiến cho người ta cho rằng hắn mới là ông chủ lớn của Thăng Tĩnh Quốc Tế.

Trịnh Đông Tĩnh trầm giọng ho khan vài tiếng.

Đám người kia đều quay lại, khi thấy Trịnh Đông Tĩnh, vẻ mặt bọn họ lập tức thay đổi, tất cả đều chào hỏi và lùi lại hai bên, để lộ ra người thanh niên ở giữa.

Người thanh niên cũng nhìn thấy Trịnh Đông Tĩnh và ba người Bạch Tiểu Thăng bên cạnh.

Ánh mắt hắn hơi kinh ngạc, sau đó tươi cười dẫn theo một người đi tới.

- Ái chà, giám đốc Trịnh, anh ở trong phòng làm việc thấy buồn chán nên ra ngoài đi dạo một chút sao?

Rõ ràng hắn đang mỉm cười nói chuyện, hơn nữa trong lời nói không hề lộ vẻ gai góc.

Nhưng chính vẻ tươi cười và giọng nói của hắn lại làm người ta tự nhiên thấy chán ghét.

Trịnh Đông Tĩnh chưa trả lời thì thang máy bên kia đã “đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Những nhân vật nhỏ này thấy Trịnh Đông Tĩnh và người thanh niên đang nói chuyện, hẳn không có ý muốn vào thang máy nên vội vàng tiến vào.

Ở trong thang máy, hai nhân vật lớn nói chuyện, bọn họ không tiện nghe, làm không tốt sẽ mang rắc rối vào mình.

Cho nên, những người này cũng xem như là bo bo giữ mình.

Cuối cùng, chờ thang máy bên này tới chỉ còn lại người thanh niên và người đi cùng hắn, thêm bốn người Bạch Tiểu Thăng, Trịnh Đông Tĩnh, tổng cộng là sáu người.

Ở bên ngoài thang máy có người thò đầu ra nhìn liền rụt lại, hình như cũng biết bên này không tiện quấy rầy, thà rằng ở bên ngoài chờ lâu thêm một lát còn hơn.

Nơi đây không có người khác cũng tiện nói chuyện.

Trịnh Đông Tĩnh liếc nhìn người trẻ tuổi và trầm giọng nói:

- La Tử Thiên! Tôi đi làm gì còn phải báo cáo với anh sao? Anh thật sự tưởng mình làm chủ tịch hội đồng quản trị Thăng Tĩnh Quốc Tế tương lai chắc! Tôi phải nhắc nhở anh, anh không dễ gì leo lên vị trí đó đâu!

Trong giọng nói của Trịnh Đông Tĩnh đầy mùi thuốc súng.

- Vậy tôi phải cảm ơn anh đã nhắc nhở rồi, giám đốc Trịnh.

La Tử Thiên cười to nói:

- Đến ngày mai, tôi có lên được vị trí đó hay không thì cũng không cần phiền anh tới quan tâm.

La Tử Thiên còn mỉm cười nói thêm với người có dáng vẻ gầy gò thấp bé bên cạnh:

- Nhưng tôi lại vô cùng chắc chắn, giám đốc Trịnh chúng ta nhất định sẽ phải xuống khỏi vị trí hiện tại!

Người thấp bé gầy gò kia lập tức nhếch miệng cười:

- Tôi thấy chuyện giám đốc Trịnh mất chức đã là ván đóng thuyền, ngài nhận chức đó cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, tất cả sẽ trở thành sự thật không thể thay đổi được.

Lời nói này làm cho La Tử Thiên sung sướng, hắn rất thích nghe những câu như vậy.

Trịnh Đông Tĩnh thâm trầm liếc mắt nhìn người có dáng vẻ gầy gò thấp bé kia, lạnh lùng nói:

- Quách Nam, đồ bỉ ổi nhà mày! Uổng công tao coi trọng mày như vậy! Qua ngày mai, mày sẽ người đầu tiên bị đuổi việc, cút đi!

Thấy Trịnh Đông Tĩnh tức giận, người thấp bé gầy gò được gọi là Quách Nam kia giả vờ lộ vẻ kinh hoàng:

- Giám đốc Trịnh, ngài tuyệt đối đừng nói như vậy, lá gan tôi có hơi nhỏ, tôi rất sợ hãi đấy...

Nói được một nửa, hắn ta đã cười trước.

La Tử Thiên còn ưỡn bụng cười to, vỗ vào vai Quách Nam và nói đầy khí phách:

- Quách Nam, ngày mai, tôi sẽ thăng chức tăng lương cho anh, tạm thời làm một phó giám đốc, anh thấy thế nào!

Nghe nói như thế, Quách Nam lập tức tươi cười, cúi người nói:

- Vậy tôi phải cảm ơn giám đốc La trước rồi!

La Tử Thiên cười to đầy càn rỡ.

Hai người này rõ ràng không kiêng nể gì cả, trực tiếp diễn trò ở ngay trước mặt Trịnh Đông Tĩnh.

Trịnh Đông Tĩnh tức giận tới mức mặt tái mét, thậm chí xiết chặt nắm đấm, nhưng anh ta vẫn cố kiềm chế cơn giận và kích động muốn ra tay.

Từ những lời bọn họ nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng xem như đã hiểu rõ.

Chắc La Tử Thiên này là người của Bắc Phong khống chế cổ phần bên trong Thăng Tĩnh Quốc Tế nâng đỡ lên, và giữ số cổ phần nhiều hơn Trịnh Đông Tĩnh, hơn nữa chính hắn đã kích động các cổ đông, ra sức yêu cầu cho Thăng Tĩnh Quốc Tế không dính vào cuộc tranh đoạt Đằng Vân với Dược Mã, chủ trương gắng sức thực hiện đưa cổ đông mới vào.

Trịnh Đông Tĩnh có thể điều tra ra lai lịch liên quan tới La Tử Thiên là nhờ sự giúp đỡ của Lục Thanh Phong, còn dùng tới rất nhiều tài nguyên.

Còn nữa, có thể chính đối phương căn bản không kiêng nể gì cả, không sợ bị người phát hiện, càng không sợ Trịnh Đông Tĩnh và các cổ đông nói rõ thân phận của bản thân hắn.

Một mặt có thể là do Trịnh Đông Tĩnh nắm giữ chứng cứ thực tế chưa đủ, mà mặt khác có thể là các cổ đông đã có ấn tượng ban đầu không “tin tưởng” Trịnh Đông Tĩnh, cũng sẽ không dễ dàng tiếp nhận sự thật là La Tử Thiên có vấn đề.

Nhưng theo Bạch Tiểu Thăng thấy, những cổ đông của Thăng Tĩnh Quốc Tế không phải kẻ ngốc, có lẽ bọn họ căn bản không quan tâm La Tử Thiên là người của Dược Mã.

Thậm chí, bọn họ còn có thể ngầm vui vẻ đồng ý.

Dù sao, cho tới hôm nay, trong cuộc chiến giữa Đằng Vân và Dược Mã, Dược Mã đang chiếm ưu thế toàn diện, Đằng Vân hết thua lại thua, Đằng Vân chưa chắc là lựa chọn tốt, Dược Mã lại không tầm thường.

Chim khôn chọn cây lành mà đậu. Xuất phát từ suy nghĩ đến lợi ích cá nhân, những cổ đông này sẽ có khuynh hướng như vậy.

Bạch Tiểu Thăng đang nghĩ ngợi, Trịnh Đông Tĩnh đã lên tiếng lần nữa, giọng nói lạnh lùng:

- La Tử Thiên, dừng, ngày mai tất nhiên sẽ thấy kết quả thôi! Anh cứ chờ xem ai mới là người cười cuối cùng! Về phần bây giờ, mong các anh đừng cản đường!

Đối phương hung hăng, Trịnh Đông Tĩnh kiềm chế như vậy thì thật sự rất hiếm thấy.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được liếc nhìn Trịnh Đông Tĩnh.

Mấy năm nay, Trịnh Đông Tĩnh đã trưởng thành đặc biệt kinh người.

Nghe Trịnh Đông Tĩnh nói vậy, La Tử Thiên cười tủm tỉm nghiêng người, Quách Nam cũng học theo.

- Tôi cũng không dám cản đường của giám đốc Trịnh chúng ta, tối thiểu hôm nay anh còn là chủ tịch hội đồng quản trị Thăng Tĩnh Quốc Tế!

La Tử Thiên mỉm cười và nói.

Sắc mặt Trịnh Đông Tĩnh không thay đổi, căn bản không để ý tới La Tử Thiên, hình như hoàn toàn lãng quên đối phương, coi hắn là không khí, anh ta dẫn theo ba người Bạch Tiểu Thăng đi tới cửa thang máy.

- Giám đốc Trịnh cũng thật bất lịch sự, hoàn toàn không có vẻ gì phóng khoáng cả.

Quách Nam cúi đầu mỉm cười và giễu cợt.

Trịnh Đông Tĩnh ngoái đầu nhìn lại hắn ta, ánh mắt lạnh lùng.

Ở Thăng Tĩnh Quốc Tế, mặc dù Trịnh Đông Tĩnh nổi tiếng là người tính tình tốt, nhưng ảnh hưởng được xây dựng nhiều năm, một ánh mắt lại khiến cho Quách Nam phải ngậm miệng.

Chỉ đó điều Quách Nam vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không khiếp sợ.

Đúng lúc này, Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn Quách Nam, chỉ là ánh mắt thản nhiên, không hề có tâm trạng hung ác.

Nhưng ánh mắt như vậy đã trực tiếp làm cho Quách Nam cảm thấy lông tóc dựng ngược, sau lưng thấy ớn lạnh.

Gặp quỷ à! Người kia là ai? ! Trong đầu Quách Nam lập tức xuất hiện một câu.

La Tử Thiên cũng nhìn thấy ánh mắt này của Bạch Tiểu Thăng, bởi vì không phải nhằm vào hắn nên hắn không thấy khiếp sợ như Quách Nam, nhưng trong lòng cũng không khỏi chấn động.

Đồng tử của La Tử Thiên tự nhiên co lại.

Bạch Tiểu Thăng chỉ liếc nhìn qua rồi thu hồi ánh mắt.

“Đinh" một tiếng, thang máy đến.

Cửa thang máy mở ra, Trịnh Đông Tĩnh mời ba người Bạch Tiểu Thăng đi vào trong, còn mình vào sau.

La Tử Thiên vừa đi về phía trước, Trịnh Đông Tĩnh đã giơ tay chỉ vào mũi hắn, ánh mắt sắc bén.

Trịnh Đông Tĩnh không nói câu nào nhưng La Tử Thiên vẫn vô thức dừng lại, không dám tiến lên nữa.

Trong thang máy này không chỉ có Trịnh Đông Tĩnh, còn có một người đàn ông với ánh mắt làm hắn cảm giác kinh sợ, còn có một người đàn ông cao lớn thô kệch không biết vô tình hay cố ý bẻ cổ tay.

Rõ ràng có ý, chỉ cần hắn đi vào trong sẽ tự gánh lấy hậu quả!

La Tử Thiên thật sự không dám đi vào.

Hắn trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại và di chuyển, lúc này mới tức giận nhíu mày.

Má nó chứ, vừa rồi hắn lại bị một ánh mắt dọa cho khiếp sợ.

- Rốt cuộc người kia có lai lịch gì vậy!

La Tử Thiên nhíu mày và xoa cằm mình, trong miệng lẩm bẩm nói.

Quách Nam không nhịn được nuốt nước bọt, đứng bên cạnh khẽ nói:

- Tôi thấy, ngay cả Trịnh Đông Tĩnh cũng lễ độ với người kia nên chắc là bạn anh ta. Nói không chừng, có liên quan tới cổ đông mới vào ngày mai!

Những lời nhắc nhở này làm cho con ngươi của La Tử Thiên co lại:

- Anh muốn nói người kia là cổ đông mới do Trịnh Đông Tĩnh muốn giới thiệu vào công ty sao?

Quách Nam gật đầu.

Ánh mắt La Tử Thiên lập tức biến đổi, lẩm bẩm nói:

- Lúc ấy, tôi phải qua tìm hiểu lai lịch của bọn họ mới được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận