Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1579: “Thẳng thắn thành khẩn" nói chuyện với nhau



Ánh mắt La Tử Thiên nhìn Bạch Tiểu Thăng, nghiêm túc quan sát người đàn ông này. Ngay vừa nãy, hắn suýt nữa bị đánh đòn.

Không nói đến người đàn ông cao lớn cường tráng kia có thể thật sự ra tay hay không, chỉ riêng Trịnh Đông Tỉnh, theo những gì La Tử Thiên hiểu về Trịnh Đông Tỉnh thì người này tuyệt đối không phải chỉ phô trương thanh thế thôi đâu.

Trịnh Đông Tỉnh thật sự tức giận, thật sự muốn qua đánh hắn!

Nếu nói về phương diện khác, Trịnh Đông Tỉnh cũng là người tương đối cố chấp, từ trên phương diện quản lý công ty là có thể thấy được, một khi anh ta đã có quyết định cuối cùng về chuyện gì, cho dù toàn thể ban lãnh đạo cao cấp đều đứng đối lập với anh ta, sợ rằng cũng khó có thể làm cho anh ta dao động.

Nhưng vào một phút trước, người trẻ tuổi vẫn ngồi ở chỗ đó im lặng không lên tiếng, chỉ nói một câu vô cùng đơn giản lại làm cho Trịnh Đông Tỉnh thay đổi ý định!

Người này không đơn giản! La Tử Thiên thầm nghĩ.

Tối thiểu, địa vị của người này ở trong lòng Trịnh Đông Tỉnh không hề tầm thường!

La Tử Thiên đã gần như có thể đoán được, người trẻ tuổi này chính là cổ đông mới mà Trịnh Đông Tỉnh muốn kéo vào Thăng Tỉnh Quốc Tế!

Nói không chừng là nhân vật quan trọng trong Đằng Vân!

La Tử Thiên càng nghĩ càng hưng phấn, càng muốn nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng để tìm hiểu chút tin tức!

- Thế nào, ngài La còn không qua đây, là sợ bọn họ vẫn ra tay sao?

Bạch Tiểu Thăng thấy La Tử Thiên mãi không tới thì nhếch miệng lên, lộ ra vẻ tươi cười, anh dùng tay ra hiệu mời về phía sô pha đối diện mình, đồng thời cam đoan:

- Anh yên tâm đi, bọn họ sẽ không ra tay đâu. Tôi lấy nhân cách tôi đảm bảo, vào giờ phút này, ở trong phòng này, ở dưới tình huống có tôi ở đây, sẽ không ai động tới một đầu ngón tay của anh đâu.

Khi Bạch Tiểu Thăng đảm bảo, còn không quên thêm mấy điều kiện.

Dù sao, nhìn La Tử Thiên này rất đáng đánh.

Bình thường Bạch Tiểu Thăng sẽ không ngăn cản La Tử Thiên bị đòn.

La Tử Thiên nghe “hứa hẹn” có hạn của Bạch Tiểu Thăng thì vẫn có chút ngập ngừng, hắn nhìn Trịnh Đông Tỉnh.

Trịnh Đông Tỉnh trừng mắt nhìn La Tử Thiên nhưng im lặng không lên tiếng, đi tới trước cửa sổ sát đất bên cạnh, quay lưng lại và nhìn ra phía ngoài.

Ý đó là mắt không thấy tâm không phiền.

Về phần người to con kia vẫn không đổi sắc mặt, quay lại ngồi xuống chỗ ngồi trước đó, căn bản không nhìn La Tử Thiên.

La Tử Thiên yên tâm, nghiêm túc nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Tôi thanh minh trước, vừa rồi không phải là tôi sợ. Chúng ta đều là quân tử, quân tử dùng tài hùng biện chứ không ra tay! Vừa rồi, tôi tùy tiện vào đây có chút thất lễ. Nhưng tôi tới đây muốn nói chuyện một lát về Thăng Tỉnh Quốc Tế, dù sao về sau mọi người đều là cổ đông của công ty, ai không muốn công ty tốt hơn chứ?

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt, khẽ gật đầu.

La Tử Thiên nhìn qua thử thăm dò, thấy Trịnh Đông Tỉnh và người to lớn kia thật sự không có hành động khác thường, lúc này mới mỉm cười ngồi xuống đối diện Bạch Tiểu Thăng.

Quách Nam cũng di qua theo.

Cho dù hắn ta cũng lo lắng bị đánh, nhưng lại không dám rời đi, dù sao La Tử Thiên liên quan đến tiền đồ sau này của hắn ta, cho dù thật sự chịu đòn, hắn ta cũng không thể trốn, thậm chí phải bảo vệ ở phía trước, mới tiện tranh công.

Bạch Tiểu Thăng thấy La Tử Thiên ngồi xuống, còn giơ tay rót chén trà, đẩy qua.

La Tử Thiên cười ha hả, ngược lại còn vui vẻ nhận lấy.

- Còn chưa biết ngài xưng hô thế nào?

La Tử Thiên hỏi.

- Anh có thể gọi tôi là Lâm Thăng.

Bạch Tiểu Thăng ném ra cái tên giả mình thường dùng, để tránh thân phận của mình bị lộ sớm.

- Lâm Thăng.

La Tử Thiên lặp lại cái tên này, âm thầm ghi nhớ ở trong đầu, tính khi về sẽ cố gắng điều tra một chút.

- Tôi là La Tử Thiên, trước mắt là một trong những cổ đông lớn của Thăng Tỉnh Quốc Tế.

La Tử Thiên liếc nhìn bóng lưng của Trịnh Đông Tỉnh, rồi quay lại nhìn gương mặt Bạch Tiểu Thăng, mỉm cười nói bổ sung:

- Trước mắt, cùng ngang hàng với cổ đông lớn nhất.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, tủm tỉm không để ý cười nói:

- Anh La thật quyết đoán, lập tức nhập nhiều cổ phần như vậy, thành một trong những cổ đông lớn nhất, nói vậy vốn đầu tư hẳn rất lớn. Nếu đây là tiền của một người thì sợ rằng có thể lập một công ty rồi. Nhưng tôi biết, ở sau lưng anh có “nhà đầu tư”! Tôi biết, anh và cao tầng nắm giữ cổ phần Bắc Phong có quan hệ thế nào, bọn họ làm sao dám yên tâm đầu tư nhiều tiền cho anh như vậy!

Bạch Tiểu Thăng nói có phần trực tiếp.

Quách Nam giật mình nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Nụ cười trên mặt La Tử Thiên cũng cứng đờ, ngay sau đó cố gắng khôi phục lại thái độ bình thường, nặn ra một nụ cười:

- Anh Lâm, anh đùa vậy không vui đâu, phải biết rằng tôi đã cố gắng hết sức chủ trương cho các cổ đông rời xa cuộc chiến giữa Đằng Vân và Dược Mã, tôi làm sao có thể là...

- Người mắt sáng, không nói tiếng lóng!

Bạch Tiểu Thăng chậm rãi nói từng chữ từng câu cắt ngang lời giải thích của La Tử Thiên.

Ngay sau đó, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói:

- Tôi nghĩ, anh La cũng không sợ thừa nhận điểm ấy! Sở dĩ anh một mình chủ trương phải rời xa phong ba, các cổ đông sẽ đồng ý, không phải là Đằng Vân đang trong tình thế bất lợi, dính dáng vào đó, những cổ đông kia cũng sợ mình mất tiền thôi sao? Nhưng nếu như, Thăng Tỉnh Quốc Tế đứng ở bên phía Dược Mã, chắc chắn phản ứng của phần lớn bọn họ người sẽ không phải như vậy. Nói không khách sáo, sợ rằng trong rất nhiều cổ đông có vài người ước gì anh là người bên phía Dược Mã. Tôi nói không đúng sao?

La Tử Thiên nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Tiểu Thăng nhưng không tìm được manh mối gì.

- Thật ra anh cũng biết chúng tôi điều tra ra được một vài chuyện, không quan tâm anh có thừa nhận hay không, điều này đều là sự thật.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói:

- Hơn nữa, một khi anh nắm giữ Thăng Tỉnh Quốc Tế, thật sự không quan tâm, bo bo giữ mình sao? Sợ rằng Bắc Phong Holdings đều sẽ không đồng ý! Đến lúc đó, anh sẽ lập tức tuyên bố, chuyển sang bên phía Dược Mã. Cho dù anh không làm gì cả, cũng có thể gây ra quấy nhiễu lớn đối với bên phía Đằng Vân trên phương diện dư luận, đúng không?

Bạch Tiểu Thăng phân tích đạo lý rõ ràng.

La Tử Thiên nhìn chằm chằm vào anh vài giai và bỗng nhiên cười:

- Ngài thật đúng là một người thông minh!

- Chỉ dựa vào một chút phán đoán như thế, vẫn không tính là gì cả.

Bạch Tiểu Thăng khách sáo nói.

- Thật ra chúng ta cũng là vì kiếm tiền! Loại lập trường kinh doanh này thật sự có quan trọng như vậy sao? Người thắng làm vua người thua làm giặc, tất nhiên ai thắng thì đi với người đó!

La Tử Thiên mỉm cười nói và liếc nhìn Trịnh Đông Tỉnh, không khỏi lấy làm tiếc:

- Đáng tiếc, giám đốc Trịnh trọng tình trọng nghĩa, mình là con rể của Đằng Vân, liền nhận định chung một thuyền. Anh nói xem, anh ta không phải họ Lục, nói không chừng ở trong mắt người nhà họ Lục, anh ta chỉ là một người ngoài thôi.

Trịnh Đông Tỉnh ngoái đầu nhìn lại nhìn đầy căm tức.

La Tử Thiên vội vàng xua tay mỉm cười và nói:

- Tôi nói hơi thẳng, anh đừng kích động.

Trịnh Đông Tỉnh lạnh lùng khinh miệt quay đầu.

- Nhưng có lý vẫn là có lý!

La Tử Thiên nhìn Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói:

- Trên phương diện kinh doanh, ai có thể có thù oán với tiền được, vậy không phải là ngu ngốc sao?

Bạch Tiểu Thăng không hề phản đối:

- Nói vậy, anh La cũng thừa nhận lời tôi nói.

- Về phần tôi à.

La Tử Thiên mỉm cười và nói:

- Sở dĩ Bắc Phong Holdings đến nâng đỡ tôi, căn bản không phải bởi vì tôi và bọn họ có quan hệ gì. Mà là tôi có quan hệ với Dược Mã!

La Tử Thiên nói lời này làm cho Bạch Tiểu Thăng hơi bất ngờ, ngay cả Trịnh Đông Tỉnh đứng ở trước cửa sổ sát đất cũng kinh ngạc quay đầu lại.

So với bảo La Tử Thiên đang "thẳng thắn", còn không bằng nói có chút ý khoe khoang.

Dù sao hắn thấy liên quan với nhà họ Mã của tập đoàn Dược Mã cũng là một vinh quang.

- Anh biết Mã Thiên Kình – con trai của tổng giám đốc tập đoàn Dược Mã chứ? Nếu như theo quan hệ thân thích, vị đại gia này còn được tính là bà con xa của tôi.

La Tử Thiên mỉm cười và nói.

Hắn là một người trung tuổi lại gọi một người trẻ tuổi là đại gia của mình, mà không thấy ngại, ngược lại còn có phần đắc ý.

Có thể hắn thấy, mối quan hệ kia rất đáng để khoe khoang.

Trịnh Đông Tỉnh lộ ra vẻ mặt chán ghét, lại quay đầu đi.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng cảm thấy La Tử Thiên nhìn rất uy nghi, sao có thể khoe khoang về chuyện này chứ?

Thật sự không ngờ người này còn có một mặt như thế.

Bạch Tiểu Thăng khẽ gật đầu, nâng chén trà lên, cốc duyên đến bên miệng, thầm thì trong miệng một câu:

- Nói như vậy, tôi từng đánh đại gia của anh sao.

Nói xong, Bạch Tiểu Thăng uống một hớp trà.

- Anh Lâm nói gì?

La Tử Thiên không nghe rõ, hỏi.

- Không có gì.

Bạch Tiểu Thăng đặt chén trà xuống, cười:

- Chuyện quan trọng như vậy mà anh La cũng có thể thẳng thắn cho biết, điều này đủ để chứng minh anh thật sự chân thành muốn ngồi xuống nói chuyện với tôi.

La Tử Thiên giống như gặp được tri kỷ, vỗ nhẹ mặt bàn và mỉm cười và nói:

- Cho nên tôi muốn nói chính là ý này! Anh Lâm thật thông minh, không cần tôi nói nhiều đã hiểu ra! Được, nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái!

- Nếu anh Lâm đã nhìn ra tôi thẳng thắn như vậy, có phải anh cũng có thể thẳng thắn một chút không?

La Tử Thiên mỉm cười và nói:

- Ngài chính là cổ đông mới do giám đốc Trịnh muốn dẫn vào công ty, chính là người có liên quan tới Đằng Vân danh tiếng lừng lẫy sao?

Trong khi nói chuyện, ánh mắt La Tử Thiên nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng.

Không quan tâm Bạch Tiểu Thăng thừa nhận hay phủ nhận, La Tử Thiên đều tự tin có thể thông qua biểu hiện trên mặt anh để nhìn ra vài manh mối, mượn điều này tới suy đoán địa vị của anh.

Mà điều này chỉ những lời khách sáo ban đầu của hắn mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng có thị lực tới mức nào, thấy bộ dạng La Tử Thiên như vậy, lúc này anh đã biết hắn đang đợi phản ứng của mình.

Đoán ý qua lời nói và sắc mặt sao?

Bạch Tiểu Thăng thầm thấy buồn cười.

Loại chuyện đó phải có đẳng cấp, cấp của tôi full rồi, anh tính là gì chứ?

- Tôi hoàn toàn không có liên quan gì với Đằng Vân, tôi chỉ là bạn của giám đốc Trịnh, người bạn tốt nhất!

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận